Chương 202: Rời đi

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cười nói:

– Xem ra tiểu thư cũng đã từng đi rèn luyện trong giang hồ.

– Trước khi tiến vào Tiên Thiên cũng muốn rèn luyện một lần chứ.

Tiêu Kỳ còn có mấy phần thất vọng, nàng nói:

– Tâm tình không đủ thì khó tiến vào Tiên Thiên được, ngươi bởi vì có quan hệ sâu xa với Phật hiệu, cho nên không thể tính toán theo lẽ thường được.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư, ta không muốn để cho Trần Nhân tiến vào môn phái võ lâm.

Hắn muốn chặn miệng của Tiêu Kỳ sớm.

Ở trước mặt Tiêu Kỳ hắn không thể dùng Đại Viên Kính Trí, nhưng hắn lại có thể đoán được, sau đó nàng sẽ nói tới việc làm sao quen biết và kết thân với Mai Ngạo Sương, giao tình thâm hậu, cho nên sẽ nói tốt cho Mai Ngạo Sương.

Hắn vừa nghe Tiêu Kỳ nói tới ân cứu mạng thì đã thầm than quả nhiên, vì vậy hắn không muốn để cho Tiêu Kỳ nói tiếp nữa.

– Tại sao?

Tiêu Kỳ nhíu mày:

– Trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, đây là chuyện tốt.

– Mai cốc chủ chỉ nhìn thấy tư chất của Trần Nhân, không biết trải nghiệm của nàng.

Sở Ly quyết định chỉ thẳng vào chỗ yếu:

– Tiểu thư cũng biết rồi đó, các nàng đều là người có tâm ma rất sâu, muốn bước vào Tiên Thiên, nói nghe thì dễ, chứ đừng nói là Thiên Ngoại thiên, Thái Hoa cốc lại không đủ nặng!

– Ai nói Thái Hoa cốc không đủ nặng?

Tiêu Kỳ liếc nhìn hắn một chút, biết hắn tâm ý đã quyết, cho nên nàng có nói nói cái gì cũng không có tác dụng. Nàng chỉ đăm chiêu gật đầu:

– Chuyện này cũng đúng, tâm ma của các nàng quá nặng, không dễ phá Tiên Thiên.

Sở Ly nói:

– Các nàng đã chịu quá nhiều đau khổ, cứ lặng lẽ sinh sống là được rồi.

– Vậy ngươi cũng nên hỏi suy nghĩ của các nàng một chút.

Tiêu Kỳ nói:

– Ta thấy các nàng rất khát vọng đối với võ công.

– Ta muốn để cho các nàng luyện Bạch Hổ Luyện Dương đồ.

– Bạch Hổ Luyện Dương đồ sẽ thất truyền, không phải là không có người nào tu luyện.

– Tâm tính của các nàng không thích hợp với chém giết ở trong võ lâm, học một chút võ công tự vệ là được rồi.

– Ài…

Tiêu Kỳ thở dài:

– Xem ra ngươi muốn nuôi các nàng cả đời.

Sở Ly mỉm cười:

– Đã gặp thì chính là duyên nợ của ta, có phủ Quốc Công ở đây, các nàng sẽ không chịu khổ.

– Được rồi, ta sẽ không lắm miệng nữa

Tiêu Kỳ lắc đầu cười cười:

– Tính tình của Ngạo Sương rất hiếu thắng. Ngươi phải cẩn thận!

– Ta đã bảo mấy ngày nay Trần Nhân đừng đi ra ngoài, Mai cốc chủ có lợi hại đến đâu cũng không đến nỗi mạnh mẽ trói người mang đi đó chứ?

Sở Ly cười nói.

– Cũng không tới nỗi như vậy

Tiêu Kỳ cười nói.

Lúc chạng vạng, ánh trời chiều nhuộm đỏ Thiên Linh viện.

Sở Ly ở trong viện thúc giục Thiên Linh thụ, làm cho nó lại tăng thêm một vòng tuổi. Hình dạng của Thiên Linh thụ không có thay đổi gì cả, linh khí càng ngày càng tinh khiết, linh thảo ở chung quanh càng ngày càng thêm tươi tốt.

Tuyết Lăng mặc một bộ y sam màu trắng đi tới, tay cầm một cái hộp bằng Tử Mộc, to bằng bàn tay rồi nói:

– Công tử, đã mang thú huyết tới.

Sở Ly vỗ vỗ tay, đứng dậy đi tới bên trong tiểu đình rồi ngồi xuống:

– Máu của loài nào vậy?

– Kim Ưng.

Tuyết Lăng nói:

– Bọn họ dùng khoái mã mang về, còn chưa tới một ngày.

– Mang bút mực tới.

Sở Ly tiếp nhận hộp gỗ.

Tuyết Lăng nhanh chóng rời đi, trong chớp mắt đã mang giấy và bút mực ra. Còn có chặn giấy, từng cái đều được đặt ở trên bàn đá.

Sở Ly mở hộp Tử Mộc ra, bên trong có bốn cái bình sứ được xếp đặt chỉnh tề.

Hắn nắm bút chấm chấm vào máu tươi còn chưa đọng lại, mùi tanh phả vào mặt.

Trong bình có một loại linh thảo, là một loại linh thảo kỳ dị tên là Phệ Huyết thảo, rất thích máu tươi, nuốt chửng máu tươi và đồng thời cũng ngăn cản máu tươi đông lại.

Trong bình có cắm một gốc Phệ Huyết thảo như vậy sẽ tổn thất một phần máu tươi, nhưng có thể duy trì sự tươi sống của máu.

Sở Ly nhanh chóng múa bút trên giấy, vẽ ra một đám ký hiệu kỳ dị.

Hắn vẽ một mạch, trong đầu hiện lên một tia rung động, không ngờ ký hiệu này lại rút ra ra một phần lực lượng tinh thần của mình, cảm giác tuyệt nhiên không giống so với khi dùng chu sa.

Hắn chậm rãi nhấc bút lên, bầu không khí chung quanh dường như lắc lư một hồi, như hồ nước nổi lên gợn sóng vậy.

Sở Ly vui mừng khôn xiết, có phản ứng là chuyện tốt rồi!

Hắn vội vã khởi động Đại Viên Kính Trí quan sát, khí tức lạnh nhạt từ trong hư không bay tới, như sợi tơ, là từng tia, từng tia sương mù, cũng không phải là màu vàng. Chuyện này khiến cho Sở Ly có chút thất vọng.

Hắn cau mày cảm ứng một phen, những tia màu trắng này tiến vào trong đầu. Đầu lập tức có một tia cảm giác sáng rõ, quả thật có hiệu quả!

Đáng tiếc. So với hiệu quả của Cửu Long đỉnh là một trời một vực.

– Tuyết Lăng. Tiếp tục đi tới Diễn Võ điện phát nhiệm vụ, thu thập thú huyết, phải mạnh mẽ hơn Kim Ưng!

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Theo mạnh yếu mà phân ra giá cả, phải nhanh một chút!

– Được.

Tuyết Lăng đồng ý.

Nàng hiếu kỳ đánh giá Huyết phù rồi nói:

– Đây là cái gì?

– Thứ tốt.

Sở Ly cười nói.

– Lẽ nào là chữ?

Tuyết Lăng lật xem Huyết phù mấy lần, xem từ các góc độ khác nhau, thế nhưng đều không nhận ra nó là chữ gì:

– Đây có lẽ không phải là chữ à?

– Ngươi không cần phải để ý đến nó là cái gì.

Sở Ly nói:

– Lá phù này ngươi mang lên trên người đi.

– Kỳ quái, quá đáng sợ.

Tuyết Lăng không tình nguyện nhìn tấm phù chú đỏ như máu, vẫn còn toả ra mùi tanh lạnh nhạt này, nàng nói:

– Thực sự phải mang theo sau?

– Nó có lợi, ngươi cứ mang theo nó thì sẽ biết.

Sở Ly nói.

Tiếp đó hắn lại vẽ một lá phù nữa, một bình máu cũng cạn, đồng thời hắn cũng có cảm giác suy yếu, tinh thần uể oải, một lá phù đã rút đi một phần lực lượng tinh thần. Viết hai mươi mấy tấm phù, đã tiêu hao hơn nửa tinh thần.

Những lá phù này được đặt cùng nhau, sương mù phiêu dật kéo tới cũng đã dày đặc thêm mấy phần, hắn cẩn thận cảm ứng, từng tia từng tia sương mù bay vào trong đầu, bổ sung tinh thần, chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào, vô cùng dị thường.

Trình độ tinh khiết của những sương mù này không có cách nào cùng so với Cửu Long đỉnh được. Giống như sương mù và thủy ngân vậy. Tế nhưng từng tia một bay vào trong đầu vẫn có đại bổ. Hắn đoán, chỉ cần mười phút là có thể làm cho mình khôi phục lại được như lúc ban đầu.

Đây là do tất cả Huyết phù cộng lại, nếu như chỉ có một tấm Huyết phù, như vậy có lẽ phải mất tới hai canh giờ.

Hắn cho Tuyết Lăng một tấm, còn lại thì tự mình thu hồi.

Lực lượng tinh thần của những lá Huyết phù này rất không tinh khiết, nhưng cũng có lợi. Chỉ là không bá đạo được như nguyên bản, cho dù bổ sung được lực lượng tinh thần, thế nhưng khi nó chui vào bên trong thân thể, hắn vẫn cảm giác được có chút khó chịu.

Có một tấm Huyết phù bổ sung đối với hắn quá bé nhỏ không đáng kể, có cũng được mà không cũng không sao. Thế nhưng hai mươi mấy tấm tụ lại với nhau thì hiệu quả lại rất không tầm thường.

Chạng vạng ngày thứ hai, hai mươi mấy tấm Huyết phù không còn phản ứng nào nữa mà triệt để mất đi hiệu lực.

Mà máu ở trên Huyết phù đã biến mất, biến thành một tờ giấy trắng.

Rốt cuộc, thứ quan trọng vẫn là máu.

Sở Ly đang ở bên trong tiểu đình của mình nhìn chằm chằm vào hai mươi mấy tấm Huyết phù này thì đã thấy Tuyết Lăng đẩy cửa đi vào:

– Công tử, Triệu sư muội mới vừa đưa một phong thư tới.

Nàng rút ra một phong thư từ trong tay áo, dùng hai tay đưa cho Sở Ly:

– Triệu sư muội nói, Trần Nhân đã đi rồi.

Sở Ly tiếp thư, lại ngẩng đầu nhìn nàng.

Tuyết Lăng vội nói:

– Dường như là đi cùng Mai cốc chủ… Đều nói ở trong thư.

Sở Ly mở ra, nhanh chóng quét qua vài lần, sắc mặt âm trầm lại.

Tuyết Lăng cẩn thận từng li từng tí một hỏi hắn:

– Công tử, Trần Nhân thật sự đi cùng Mai cốc chủ hay sao?

– Ừm.

Sở Ly hít sâu một hơi, đè tâm tư phức tạp xuống rồi nói:

– Chuyện xảy ra từ lúc nào?

– Từ lúc nãy.

Tuyết Lăng Nói:

– Triệu sư muội vừa nhìn thấy tin đã lập tức đưa tới, có cần đuổi theo hay không, có lẽ còn chưa đi xa đâu!

Sở Ly vung vung tay, có chút ngơ ngác nhìn ánh trời chiều nhuộm đỏ bầu trời.

Ở trong Trần Nhân thư nói, nàng có lỗi với mình, muốn vi phạm mệnh lệnh của hắn một lần. Nàng muốn đi tới Thái Hoa cốc, muốn trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, bảo hắn không cần phải mong nhớ, ba năm sau, nhất định nàng sẽ trở về.

Sở Ly nhìn ánh trời chiều, khẽ thở dài, thật là một nha đầu ngốc!

Hắn biết tâm tư của Trần Nhân, trong lòng vẫn có tự ti, cảm giác mình vô dụng, liên lụy tới hắn cho nên mới muốn trở thành cao thủ để giúp hắn.

Thế nhưng nàng lại không biết, nếu như thực sự trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên thì làm sao có thể về được? Thái Hoa cốc có thể thả nàng rời đi hay sao? Còn nữa, hắn cũng không cảm thấy liên lụy, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các nàng, hắn lập tức cảm thấy rất ung dung rất vui vẻ.

– Công tử, cứ quên như vậy sao?

Tuyết Lăng cẩn thận từng li từng tí một hỏi hắn.

– Cái mạng của ta là quan tâm người ta quá nhiều!

Sở Ly thu thư vào trong ngực rồi nói:

– Phải đến Thái Hoa cốc xem xét một chút, ngươi không cần theo, ta đi tới Quan Tinh lâu một chút!