Chương 440: Tra hỏi

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly chậm rãi tiến vào phòng khách.

Bên trong đại sảnh chỉ có hai người ngồi ở trên ghế thái sư, Phó Mộng Sơn cười ha hả ngoắc ngoắc tay:

– Tiểu Sở, đến đây, ngươi gặp phải vấn đề nan giải gì hay sao?

Sở Ly trầm giọng nói:

– Thống lĩnh, ta tới đây là muốn hỏi một chút, có phải chúng ta sẽ động thủ đối với phủ Quốc Công hay không?

– Động phủ đối với phủ Quốc Công hay sao?

Phó Mộng Sơn ngẩn ra, nụ cười trên mặt thu lại, nghiêm mặt nói:

– Tiểu sở, ngươi nói gì vậy?

Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:

– Ngươi nghe được tin tức từ nơi nào vậy?

Sở Ly nói:

– Phủ Dật Quốc Công trong vòng ba ngày một hơi chết mất sáu tên hộ vệ, không phải là Bí vệ cấm cung chúng ta làm hay sao?

– Có sáu tên hộ vệ bị giết sao?

Sắc mặt của Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức hơi thay đổi, liếc mắt nhìn nhau.

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Hộ vệ của phủ Quốc Công không phải là bùn dễ nắm, người bình thường không phải là đối thủ, huống hồ hiện tại người bình thường cũng không dám trêu vào phủ Quốc Công, ngoại trừ Bí vệ phủ ra, nào có phái nào có lá gan lớn như vậy cơ chứ?

– Tiểu Sở.

Phó Mộng Sơn cau mày nói:

– Chuyện này cũng là lần đầu ta nghe được… Đây cũng thật là chuyện lớn, ai lại dám lớn mật như thế chứ?

Sở Ly nói:

– Ta biết Bí vệ phủ vẫn không hợp mắt đối với phủ Quốc Công, ngáng chân ở khắp nơi, nhưng không nghĩ tới lại ra tay ác độc như thế… Đây không phải là trả thù ta chứ, không thể giết ta, không thể giết Nhị tiểu thư, vì lẽ đó mới trả thù phủ Dật Quốc Công!

– Tiểu Sở, đừng có nói nhảm!

Phó Mộng Sơn vung vung tay, trầm mặt xuống đứng dậy, chắp tay đi dạo ở trong đại sảnh.

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Ngươi vừa nghe được tin tức đã hoài nghi là Bí vệ phủ, có đúng không?

Sở Ly nói:

– Chuyện này quá trùng hợp, ta không thể kìm được mà không nghi ngờ… Hai vị thống lĩnh, có chuyện gì thì cứ nhằm vào ta, hà tất phải đi trả thù phủ Dật Quốc Công!

Hứa Hoàn Đức tức giận nói:

– Câm miệng, nếu như thực sự muốn đối phó với ngươi, hà tất phải đi trả thù phủ Quốc Công cơ chứ? Còn nữa, hộ vệ của phủ Quốc Công nói giết là có thể giết hay sao?

Bí vệ phủ bọn họ có chức trách giám thị đối với phủ Quốc Công, nhưng không có quyền lực giết người, đảo mắt quấy rối, phá hoại chuyện của phủ Quốc Công một chút đã là mức độ lớn nhất, ám sát hộ vệ của phủ Quốc Công, bọn họ chưa từng làm.

Sở Ly giả vờ hoài nghi trừng mắt nhìn hắn.

Hắn làm vậy là muốn tra ra tin tức.

– Ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì chứ?

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

– Ta không nhàn rỗi để lừa ngươi!

Sở Ly nói:

– Như vậy nhất định Bí vệ phủ biết là ai làm ra chứ? Nhưng sao không nói cho ta biết trước một tiếng?

– Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi chứ?

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

– Ngươi cho rằng ngươi là thống lĩnh của Bí vệ phủ sao?

Sở Ly thở dài:

– Hứa thống lĩnh, lời nói như vậy thực sự làm cho ta đau lòng.

– Được rồi được rồi.

Phó Mộng Sơn vung vung tay, cười nói:

– Tin tức liên quan tới chuyện này quả thật ta không biết, lão Hứa, ngươi đi xem xem, rốt cuộc có tình báo về chuyện này hay không.

– Được rồi.

Hứa Hoàn Đức trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Phó Mộng Sơn nói:

– Tiểu Sở, đến đây, ngồi đi.

Sở Ly hiểu rõ tâm tư của Phó Mộng Sơn, Quang Minh Thánh giáo đã trở thành tâm bệnh của hắn.

Hiện giờ Sở Ly còn không muốn thu thập Quang Minh Thánh giáo, quyết định qua đại hôn của Đại công tử rồi lại nói, một khi chọc vào bọn họ, sợ rằng đại hôn của Đại công tử sẽ càng náo nhiệt.

– Đa tạ thống lĩnh.

Sở Ly ngồi vào trên một cái ghế thái sư còn lại.

Phó Mộng Sơn hỏi:

– Tiểu Sở, ngươi nói với ta một chút xem, rốt cuộc làm sao mới có thể nhận ra được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo chứ?

Sở Ly lắc đầu một cái cười nói:

– Đúng là một loại cảm giác, không nói ra được.

– Ngươi ấy…

Phó Mộng Sơn chỉ chỉ vào hắn.

Biết rõ Sở Ly không nói thật, nhưng hắn cũng không có cách nào ép được đối phương.

Hắn hiểu rất rõ về Sở Ly, biết nội tình của hắn, tổng quản Thiên Linh viện, chuyện am hiểu nhất chính là thanh trừ nội gian, đối phương càng nói chuyện phát hiện ra đệ tử Quang Minh Thánh giáo chỉ là vận may thì hắn tin đối phương mới là lạ!

Một lát sau, Hứa Hoàn Đức đã sải bước đi vào, trầm mặt hừ lạnh nói:

– Đúng là không có tin tức gì!

– Hả?

Nụ cười trên mặt của Phó Mộng Sơn thu lại.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Có lẽ cũng có, nhưng đáng tiếc truyền đến hơi chậm một chút, vẫn chưa kịp truyền về, sao Sở Ly ngươi lại biết được tin tức này nhanh như vậy chứ?

– Tin tức của Bí vệ phủ lan truyền chậm như thế sao?

– Như vậy đã là rất nhanh rồi!

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Dùng bồ câu đưa tin, so với tuấn mã còn nhanh hơn.

Phó Mộng Sơn nói:

– Tiểu Sở ngươi đừng vội, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến!

Sở Ly nói:

– Tin tức còn truyền tới được phủ Quốc Công chúng ta nhanh như vậy, thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, như vậy chẳng phải sẽ làm cho hoàng thượng mất mặt sao?

– Phủ Quốc Công truyền ra tin tức thế nào chứ?

– Ha ha…

– Là Tưởng Hòe kia đúng không?

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.

Sở Ly nhíu nhíu mày, bọn họ cũng biết Tưởng Hòe sao?

– Ngươi có một người giúp đỡ rất tốt.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Nhưng không phải mỗi người đều có khinh công như của Tưởng Hòe!

Sở Ly cười nói:

– Có lẽ Bí vệ phủ cũng có không ít cao thủ khinh công chứ?

– Có thì đúng là có, nhưng không có khinh công như Tưởng Hòe.

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Ngươi cho rằng loại cao thủ khinh công kia có thể tùy ý lung lạc được hay sao?

Sở Ly gật gù.

Cao thủ khinh công thường thường đều có một loại ngạo khí, ngang dọc thiên hạ, tùy ý vãng lai. Đại đa số là người đã quen tiêu dao tự tại, mình có thể mời chào được Tưởng Hòe là nhân duyên bộc phát.

– Sở Ly, chuyện Quang Minh Thánh giáo cần phải chú ý kỹ.

Phó Mộng Sơn thở dài, lắc đầu nói:

– Hoàng thượng thúc rất gấp, vạn nhất thực sự để cho bọn họ gây ra sai sót, Bí vệ phủ chúng ta cũng sẽ rất mất mặt.

– Quang Minh Thánh giáo kia ta thấy không dễ động thủ được như vậy.

Sở Ly nói:

– Tính toán của bọn họ rất lớn.

– Ngươi có thể đoán ra bọn họ mưu đồ cái gì hay sao?

Phó Mộng Sơn bỗng cảm thấy rất phấn chấn.

Sở Ly lắc đầu:

– Đoán không ra, nhưng ta cảm thấy, e rằng không phải đơn giản là hành thích các hoàng Thế tử.

Phó Mộng Sơn đập tay vào tay vịn của ghế thái sư, rơi vào suy tư.

– Bọn họ còn có mưu đồ gì chứ?

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Dù thế nào cũng không phải là ám sát hoàng tử?

Sở Ly nói:

– Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, đây chỉ là suy đoán của cá nhân ta, không hẳn đã chuẩn.

– Suy nghĩ này của ngươi cũng rất có lý.

Phó Mộng Sơn chậm rãi nói:

– Nếu thực sự là ám sát hoàng Thế tử, vì sao trước đây không có động thủ? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?

Sở Ly bỗng nhiên nói:

– Hứa thống lĩnh, chuyện phủ Quốc Công có Bí vệ phủ chúng ta tham gia hay không?

Hứa Hoàn Đức bị hỏi đến mức sững sờ, vội nói:

– Nói nhăng nói cuội gì đấy!

Sở Ly nói:

– Chuyện này phủ Quốc Công sẽ trả thù, ta nói sớm với hai vị thống lĩnh một tiếng, nếu như có người của Bí vệ phủ chúng ta, tốt nhất trước tiên rút lui, tránh cho ngộ thương người mình!

Hứa Hoàn Đức cau mày nói:

– Ngươi muốn trả thù ra sao?

Sở Ly nói:

– Làm hết khả năng thôi.

– Chính là dùng hết toàn lực sao?

Phó Mộng Sơn cười nói:

– Tiểu Sở, đừng chơi đùa tới mức không thể thu thập được đấy nhé.

– Thống lĩnh.

Sở Ly cười cợt:

– Nếu như phủ Quốc Công không thể mạnh mẽ trả thù về, như vậy lực uy hiếp sẽ hoàn toàn biến mất, sợ rằng thiên hạ sẽ đại loạn, đây mới là chuyện không thể thu thập được!

Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút nặng nề.

Sở Ly mỉm cười nói:

– Có điều xin hai vị thống lĩnh yên tâm, ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội!

Phó Mộng Sơn cau mày không nói.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Nếu thật sự có người của Bí vệ phủ tham gia vào, chẳng lẽ ngươi muốn giết Bí vệ? Phải biết rằng quy củ của chúng ta không cho phép tự giết lẫn nhau!

Sở Ly mỉm cười lắc đầu:

– Sao ta lại không thể phá hoại quy củ được chứ? Chẳng lẽ là hai vị thống lĩnh sai khiến bọn chúng?

Hứa Hoàn Đức nguýt hắn một cái:

– Hiện giờ ngươi là người của Bí vệ phủ đó!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Chu Lương:

– Thống lĩnh, tin tức đã được truyền tới!