Chương 467: Bài tra

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly hiếm khi buông tay một lần, không nghĩ tới việc Đại công tử đón dâu nữa, mặc kệ trên đường có thể gặp phải ám sát hay không thì hắn tin rằng Đại công tử đều có thể khắc phục được.

Sau sáu ngày, đội ngũ đón dâu đã trở về Sùng Minh thành.

Sáng sớm, toàn bộ Sùng Minh thành đều nằm trong bầu không khí náo nhiệt vui mừng.

Một chuỗi đèn lồng màu đỏ lớn trải ra khắp cả thành, từng nhà đều tự giác treo lụa đỏ ra ở trên cửa, toàn bộ Sùng Minh thành đều tràn ngập không khí vui mừng.

Phủ Dật Quốc Công rất được dân chúng Sùng Minh thành kính yêu, Đại công tử Tiêu Thiết Ưng lại có danh tiếng rất tốt, bách tính rất yêu thích.

Đội ngũ đón dâu còn chưa vào thành thì mọi người đã đến hai bên phố lớn, hoặc là đứng ở trên tửu lâu, chờ đợi quan sát tân lang và tân nương xuất hiện.

Sở Ly và Điền Thạch cất bước ở hai bên phố lớn, theo sát ở phía sau là hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên.

– Sở tổng quản, không có vấn đề gì cả.

Điền Thạch mặc một bộ la sam màu xanh ngọc, đi lại thong dong, tuấn dật mà lại tiêu sái:

– Tai mắt trong thành đều được phát động, không có người dị thường nào vào thành, tối hôm qua đã bắt đầu cấm chỉ người ngoài vào thành.

Sở Ly chậm rãi tiến lên, chắp tay gật đầu.

Hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên đánh giá trái phải, bọn họ cảm giác nhạy cảm, có người trong lòng có sát cơ thì bọn họ sẽ có thể cảm ứng được, do đó phát hiện ra sớm, dẫn người đi, tránh cho một lúc nữa ra tay phá hoại.

Sở Ly bỗng nhiên dừng lại.

Điền Thạch và hai cao thủ Thiên Ngoại thiên khác cũng dừng bước.

– Sở tổng quản, có vấn đề gì sao?

Điền Thạch nói.

Sở Ly chỉ chỉ về phía Bạch Vân lâu:

– Người mặc cẩm y ở phía trên.

Điền Thạch ngẩng đầu nhìn một chút.

Sở Ly nói:

– Không biết võ công, sắc mặt vàng, các ngươi có nhìn thấy người nọ hay không?

– Chẳng lẽ người này có vấn đề?

Điền Thạch cau mày nói:

– Hẳn là một người không biết võ công ư?

Sở Ly gật gù:

– Hắn không thành vấn đề, thế nhưng người phía sau hắn có vấn đề.

– Phía sau…

Điền Thạch ngửa đầu đánh giá một chút, lại không phát hiện ra phía sau người kia có ai khác nữa.

Sở Ly nói:

– Là một nhân vật khá lợi hại.

– Vậy chúng ta đi lên xem một chút chứ?

Điền Thạch thử hỏi.

Sau khi hắn đến phủ Quốc Công mới biết địa vị của Sở Ly ở bên trong phủ Quốc Công cao bao nhiêu, cho dù đã rời đi, thế nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần nói một câu, mọi người bên trong phủ không dám không tuân theo.

Đây chính là uy vọng vô thượng, nếu không phải Đại công tử quang minh chính đại, lòng dạ bằng phẳng thì người bên ngoài sẽ không có cách nào khoan dung cho sự tồn tại của hắn được.

Tuy Điền Thạch tự phụ trí tuệ hơn người, thế nhưng cũng không dám đi khiêu chiến địa vị của Sở Ly, mà là từng chút từng chút biểu diễn tài trí của chính mình, không làm cho Đại công tử kiêng kỵ, dù sao mình cũng không giống như là Sở Ly vậy.

Sở Ly là từ tạp dịch của phủ Quốc Công tiến lên trên, từng bước từng bước, nhìn như một bước lên trời, thế nhưng từng bước chân của đối phương không kém bước chân của bất kỳ một ai. Chỉ là hắn lập công lao quá nhanh và quá lớn, một bước bước lên một bậc thang, cũng không có bất kỳ chỗ nào có thể mưu lợi được.

Mà mình bởi vì được Sở Ly đề cử cho nên trực tiếp bước vào cao tầng của phủ Quốc Công, bày mưu tính kế cho Đại công tử, giống như là mưu sĩ vậy, tuyệt nhiên không giống như Sở Ly từ dưới tầng chót bước lên một bước như vậy, căn cơ bất ổn, cũng không đạt tới được địa vị của hắn, không thể đạt đến mức ra lệnh một tiếng người người lập tức đi làm theo.

Sở Ly và Điền Thạch cùng hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên bước lên lầu ba của Bạch Vân lâu.

Điền Thạch liếc mắt nhìn nam tử trung niên đứng sau lưng lão giả mặt mày khô vàng kia.

Thân thể trung đẳng, tướng mạo đường đường, vẻ mặt chính khí, khiến cho người ta vừa nhìn thấy trong lòng đã sinh ra hảo cảm.

Sau khi bốn người đi vào, nam tử trung niên này quét mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ một chút, ánh mắt bình tĩnh, Điền Thạch không cảm giác được sát khí trên người hắn, trái lại còn cảm thấy yên tĩnh và ôn hòa.

Sở Ly thì lại đi tới trước người của hán tử trung niên rồi nói:

– Vị huynh đài này, thời gian còn sống rất quý báu, cần gì phải quấy rối như vậy cơ chứ?

– Các hạ nói vậy là có ý gì?

Hán tử trung niên cau mày nói.

Sở Ly nói:

– Huynh đài là người của Hoàn Kiếm tông đúng không?

Hán tử trung niên lắc đầu.

Sở Ly cười cợt:

– Chết mà không sợ, còn sợ nói ra tông phái của bản thân, chết không có tiếng tăm gì như vậy há không đáng tiếc hay sao?

– Rốt cuộc các hạ có ý gì, ta nghe không rõ!

Hán tử trung niên hừ lạnh nói:

– Cái gì mà Hoàn Kiếm tông, cái gì mà chết hay không? Ta chỉ muốn xem náo nhiệt một chút mà thôi, rốt cuộc các ngươi là ai!

Sở Ly nói:

– Hứa Quyền của Hoàn Kiếm tông, đúng không?

Hán tử trung niên cau mày, rốt cục đã bị đối phương vạch trần.

Mình thân là cao thủ bí mật của Hoàn Kiếm tông, lại bị đối phương nói ra tên họ, chẳng lẽ có kẻ phản bội hay sao?

Thế nhưng chuyện này chỉ có bản thân mình biết, không có nói cho người bên ngoài nghe!

Sở Ly than thở:

– Hứa huynh trung liệt như thế ta rất là khâm phục, nhưng thực sự ta không dám gật bừa, Hoàn Kiếm tông tự chịu diệt vong, ngươi cần gì phải chôn cùng bọn họ như vậy chứ?

– Ta sinh ra là người của Hoàn Kiếm tông, chết là quỷ của Hoàn Kiếm tông!

Hứa Quyền lạnh lùng nói: 

– Ngươi là ai?

Sở Ly nói:

– Tại hạ Sở Ly, tổng quản Thiên Linh viện.

– Không trách, là ngươi!

Hứa Quyền bừng tỉnh.

Hắn đã nghe qua về Sở Ly của phủ Dật Quốc công, có người nói đối phương là nhân vật có trí tuệ như thiên nhân vậy, bây giờ xem ra, quả thực là danh bất hư truyền, lại biết được thân phận của mình!

Sở Ly thở dài:

– Hứa huynh nhất định phải đồng quy vu tận hay sao?

– Không sai!

Hứa Quyền trầm giọng nói.

Những người chung quanh đã chậm rãi lùi về phía sau, nhường ra một khoảng trống.

Sở Ly nói:

– Đã như vậy, vậy tại hạ chỉ có thể đắc tội mà thôi.

Hắn dứt lời lập tức lóe lên xuất hiện ở phía sau lưng của Hứa Quyền, một chưởng nhẹ nhàng đánh vào trên lưng của hắn.

Hứa Quyền vừa mới động đậy thì đã lập tức cứng đờ, tiếp theo Sở Ly lại vỗ ba chưởng, phân biệt ở hai vai và hậu tâm của hắn, triệt để niêm phong huyệt đạo của hắn lại.

Điền Thạch âm thầm cảm khái.

Thân pháp của Sở Ly rất nhanh, khiến cho người ta khó lòng đề phòng, không kịp phản ứng.

Sở Ly thở dài, vung vung tay:

– Mời Hứa huynh đi phủ Quốc Công ngồi một chút, cũng nên khuyên bảo Hứa huynh một chút.

– Ta sẽ dẫn hắn trở về.

Một cao thủ Thiên Ngoại thiên nói.

Sở Ly cười nói:

– Làm phiền Trình lão rồi.

Vị cao thủ Thiên Ngoại thiên kia lắc đầu cười cười, nhấc theo Hứa Quyền lập tức biến mất.

Sở Ly ôm quyền, cười nói với chúng nhân ở chung quanh:

– Chư vị, quấy rối rồi!

– Sở tổng quản không cần khách khí.

Mọi người ôm quyền cười nói.

Tiếng tăm của Sở Ly theo thời gian trôi đi càng lúc càng lớn, lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, ở Sùng Minh thành hắn đã là nhân vật huyền thoại.

Đặc biệt là sau khi hắn rời khỏi Sùng Minh thành đi tới Thần Đô, trở thành Đại tổng quản của Vương phủ, dương danh ở Thần Đô lại càng tăng thêm phong thái truyền kỳ của hắn.

Sở Ly và Điền Thạch cùng một cao thủ Thiên Ngoại thiên khác rời khỏi Bạch Vân lâu, tiếp tục đi ở trên đường.

Điền Thạch ngạc nhiên nói:

– Sao Sở tổng quản lại có thể phát hiện ra hắn vậy?

Sở Ly cười nói:

– Cảm giác, khả năng cảm giác của ta nhạy cảm hơn mọi người một chút.

– Vô cùng kỳ diệu!

Điền Thạch lắc đầu nói.

Hứa Quyền kia cũng là một thích khách kinh nghiệm phong phú, thân thể được che giấu vô cùng tốt, tránh thoát ánh mắt của mình, hơn nữa lại có thể hoàn toàn thu lại sát ý, tránh cho cao thủ Thiên Ngoại thiên cảm ứng được, quả thật là cao thủ.

Thế nhưng cao thủ như vậy, không ngờ ở cách xa như vậy mà cũng bị Sở Ly phát hiện ra, cảm giác của Sở Ly nhạy cảm vượt quá sự tưởng tượng của hắn, gần như thần thông vậy.

Sở Ly cười cợt:

– Điều này cũng không có gì cả, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ nắm giữ được khả năng này, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng, phải tuần tra cho kỹ.

– Đi như vậy, lẽ ra có thể quấy nhiễu được tai mắt.

Điền Thạch cười nói.

Sở Ly gật đầu.

Mọi người tiếp tục đi dọc theo phố lớn.

Sở Ly biết rất khó để bóp chết tất cả nguy hiểm, thế nhưng nếu có thể bóp chết được chút nào thì hay chút ấy, dù sao cũng tốt hơn chờ một lúc nữa tất cả đối phương nhảy ra làm khó dễ.

Thanh âm huyên nháo từ đằng xa truyền đến, sau đó là các loại âm thanh nhạc khí diễn tấu sáo và trống truyền đến. Phía xa là một đoàn người như nước lũ, đang không ngừng kéo về phía bên này.

Điền Thạch cười nói:

– Đại công tử đã vào thành!

Sở Ly nói:

– Chúng ta qua đó đi!

Thời điểm thử thách các hộ vệ chân chính đã đến, không biết sẽ có bao nhiêu người tới quấy rối.

Ba người bọn họ nhanh chóng tới gần, nhìn thấy Đại công tử Tiêu Thiết Ưng đang ngồi ở trên tuấn mã trắng như tuyết, tinh thần phấn chấn, anh khí bừng bừng.

Bên người là kiệu lớn tám người nhấc, cỗ kiệu màu đỏ lộ ra bầu không khí vui vẻ.