Chương 277: Gian nan

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hồ Dư dương dương tự đắc cười to rời đi, tiếp tục luyện quyền ở trong luyện võ trường.

Trịnh Hiệp bất đắc dĩ nhìn Dương Thư Quý đang chảy máu, lắc đầu một cái rồi hỏi:

– Đây chính là chân lý của Linh Hầu quyền hay sao?

Trịnh Hiệp che trán giúp hắn, ngăn không cho máu chảy ra.

Dương Thư Quý bịt mũi, không cho máu tiếp tục chảy ra, lại dùng giọng ồm ồm nói:

– Ta không luyện đến tận cùng, nhưng con đường đã đúng, không thấy ta đã cản được hắn mấy chiêu sao?

– Ta thấy cũng không có tác dụng gì cả.

Trịnh Hiệp nói:

– Vẫn không đánh lại được hắn.

– Ta luyện tiếp, nhất định có thể đánh được hắn, báo thù rửa hận!

Dương Thư Quý oán hận nói.

Trịnh Hiệp nói:

– Ngươi có được chân lý Linh Hầu quyền từ đâu vậy?

– Một vị cao nhân truyền thụ.

Dương Thư Quý nói.

Trịnh Hiệp nở nụ cười.

Dương Thư Quý nói:

– Sao, ngươi không tin sao?

– Tin tin, ta tin.

Trịnh Hiệp vội vàng gật đầu:

– Qua bên kia ngồi một lúc, thu thập một chút, lại xoa thuốc mỡ cho ngươi, nếu không về nhà mẫu thân ngươi sẽ lại đánh ngươi một trận!

Dương Thư Quý chịu không ít quyền, lúc này còn không nhìn thấy gì, thế nhưng một lát nữa về nhất định sẽ có vết bầm tím.

– Ài…

Dương Thư Quý bất đắc dĩ thở dài.

Lúc chạng vạng hắn về nhà, vết bầm tím còn chưa tiêu.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn càng thêm thê thảm, Chu thị bắt đầu mắng to:

– Thấy chưa? Đây chính là Linh Hầu mà ngươi nói sao? Linh cái rắm, bị người ta đánh đến mức này mà còn nói Linh Hầu, ta xem là tử hầu đó!

– Nương, là con chưa luyện tốt, luyện mấy ngày nữa. Nhất định sẽ có thể báo thù!

Dương Thư Quý vội nói.

– Còn luyện cái rắm!

– Hôm nay con đánh lâu hơn trước đây, vì lẽ đó mới chọc giận họ Hồ kia. Cho nên hắn mới xuống tay ác độc như thế.

Dương Thư Quý vội nói:

– Tuyệt đối có tiến bộ. Nhất định sẽ vượt qua hắn!

– Thật sao?

Chu thị bán tín bán nghi.

– Nương, con muốn ở nhà luyện thêm mấy ngày!

Dương Thư Quý nói:

– Bế quan khổ luyện!

-… Được rồi. Nếu như luyện thêm mấy ngày nữa mà còn không đánh lại được họ Hồ kia thì ngươi không được luyện linh tinh như vậy nữa!

Chu thị hừ lạnh nói.

– Vâng!

Dương Thư Quý vội vã đồng ý.

Mấy ngày sau đó hắn không ra khỏi nhà, vẫn luyện quyền, luyện đến mệt mỏi thì đả tọa điều tức, khôi phục thể lực.

Có lúc hắn lại lén lút nhìn sang bên cạnh một chút, nhìn thấy Sở Ly khoanh chân ngồi ở trên bàn đá, không nhúc nhích. Hắn cảm thấy người này càng ngày càng thần bí, nhất định là cao nhân, chắc hẳn là đang luyện nội công.

Đáng tiếc nội công tâm pháp của hắn chỉ là tâm pháp cơ bản của đệ tử cấp thấp nhất trong Phi Hồng bang, tranh đấu không có hiệu quả gì, thế nhưng dùng để khôi phục thể lực cũng rất khá.

Sau năm ngày, luyện võ trường của Phi Hồng bang. Từ sáng sớm Dương Thư Quý đã đứng mặt đối mặt với Hồ Dư, Trịnh Hiệp đứng ở một bên.

Dương Thư Quý vừa cao lại rắn chắc, Hồ Dư vừa gầy lại vừa đen, hai người chênh lệch nửa cái đầu.

– Bế quan luyện công sao?

Hồ Dư cười gian nói:

– Được đó. Có chí khí, ta cũng muốn nhìn một chút xem ngươi có thêm được bao nhiêu bản lĩnh!

– Họ Hồ, xem ta có đánh chết ngươi hay không!

Dương Thư Quý hừ lạnh nói.

Hắn hoàn toàn tự tin. Cảm thấy đã luyện Linh Hầu quyền được khá tốt, tìm hiểu sâu hơn, uy lực càng mạnh hơn.

– Được, vậy ta sẽ xem quyền của ngươi thế nào!

Hồ Dư cười một tiếng quái dị, thân thể nhào tới.

Dương Thư Quý linh hoạt né tránh nắm đấm vừa đen lại vừa nhỏ vừa nặng.

– Ồ, quay lại đây!

Hồ Dư cười quái dị đuổi theo sau lưng hắn.

Dương Thư Quý chợt đông chợt tây, linh hoạt như khỉ, tránh thoát nắm đấm của Hồ Dư, đảo mắt đã qua hơn hai mươi chiêu.

Hồ Dư vừa đuổi theo đánh hắn vừa quái dị nói:

– Đến đây, Thư Quý. Để xem ngươi đánh chết ta thế nào? Ngươi chạy làm gì chứ?

Dương Thư Quý vẫn hung hăng né tránh, rất là linh hoạt.

Trước đây hắn muốn chạy cũng không chạy được. Hiện tại đã có rất nhiều tiến bộ, luyện Linh Hầu quyền sâu hơn, thân pháp càng linh hoạt hơn trước đó.

– Thư Quý, Linh Hầu quyền này của ngươi không xứng với tên của nó rồi. Phải gọi là tang gia cẩu quyền, chỉ biết chạy trốn nha!

Hồ Dư vẫn vừa đuổi theo đánh, vừa cười quái dị:

– Tang gia cẩu quyền này của ngươi quả thực rất có uy lực, có thể dùng để thoát thân đó.

– Ngươi muốn ăn đòn sao?

Dương Thư Quý quát to một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền.

Ầm!

Hồ Dư đột nhiên không kịp chuẩn bị, khuôn mặt đen nhỏ gầy đã trúng một quyền.

– Dương Thư Quý!

Hồ Dư giận dữ, nắm đấm vừa đen lại nhỏ bé điên cuồng đánh tới, giống như từng khối từng khối đá rơi xuống.

Dương Thư Quý né mấy chiêu, cũng không tránh thoát được nữa, lập tức trên mặt bị trúng không ít quyền.

Trịnh Hiệp vội vã tiến lên kéo Hồ Dư, cũng trúng hai quyền của Hồ Dư.

Hồ Dư tức giận sờ sờ mặt của mình, hừ lạnh nói:

– Lần này nể mặt Trịnh Hiệp, ta tha cho ngươi một mạng!

Dương Thư Quý bịt mũi, dùng giọng ồm ồm quát hắn:

– Lần sau ta sẽ đánh chết ngươi!

– Ngươi!

Hồ Dư tức giận đến mức muốn vung quyền.

Trịnh Hiệp vội vã che ở trước mặt Dương Thư Quý, nói:

– Hồ Dư, ngươi đừng quá đáng quá mức!

Hồ Dư oán hận trừng mắt nhìn Dương Thư Quý một chút:

– Lần sau ta sẽ trừng trị ngươi!

Trịnh Hiệp xoa một chút thuốc mỡ lên trên mặt hắn, lại vừa nói:

– Thư Quý, ngươi luyện được Linh Hầu quyền này rồi sao? Cũng không đúng nhỉ!

– Ngươi không phát hiện ra ta đã đánh hắn được một quyền sao?

Dương Thư Quý hưng phấn nói:

– Có tiến bộ không?… Khà khà, cảm giác đánh hắn thật là không tệ!

– Cái này…

Trịnh Hiệp suy nghĩ một chút rồi nói:

– Hồ Dư nói không sai, quyền pháp này của ngươi dùng để thoát thân rất là hữu hiệu!

Dương Thư Quý nguýt hắn một cái.

Hắn cảm thấy, Sở tiên sinh chỉ điểm không sai, Linh Hầu quyền nên luyện như thế.

Không phải là luyện không đúng, mà là mình luyện còn chưa đủ tốt!

Đợi đến lúc chạng vạng, hắn có chút không tình nguyện trở về. Trên đường đi, bước chân hắn càng ngày càng chầm chậm, thuốc mỡ của Trịnh Hiệp không tệ, thúc thúc của hắn là Hương chủ Nhuệ kim đường, thuốc mỡ này là thứ mà đối phương trộm từ chỗ thúc thúc hắn.

Thế nhưng cho dù thuốc mỡ có tốt thì cũng không thể hoàn toàn đánh tan vết bầm trên mặt.

Sau khi về nhà sẽ khó tránh khỏi bị mẫu thân hắn đánh một trận!

Ánh mắt hắn sáng lên, hắn đã nhìn thấy Sở Ly tay nhấc một giỏ hoa quả, áo bào trắng phiêu dật, đang chậm rãi di chuyển trên đường.

– Tiên sinh!

Dương Thư Quý vội vã ôm quyền.

Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút, không lên tiếng, chậm rãi tiếp tục đi, giống như không quen biết hắn vậy.

Dương Thư Quý đã sớm quen, bởi vì hắn biết ở bên ngoài Sở Ly sẽ không quan tâm tới mình.

Hắn nhanh chân trở về nhà, đương nhiên không thoát khỏi bị ăn đánh. Chu thị ra nghiêm lệnh không cho phép hắn luyện lung tung nữa mà lại luyện giống như trước đây.

Dương Thư Quý không làm trái lệnh của mẫu thân được, cho nên chỉ có thể đàng hoàng luyện, càng luyện càng khó chịu.

Chỉ có điều vừa ra khỏi nhà, một khi đến luyện võ trường của Phi Hồng bang thì hắn vẫn chiếu theo suy nghĩ của mình mà làm, thân thể trở nên linh hoạt.

Sương chiều nặng nề, sắc trời tối tăm.

Sở Ly đang luyện kiếm.

Dương Thư Quý lại nhấc cây thang lên, bò lên trên đầu tường, tay bưng một giỏ sủi cảo, cười ha ha nhảy ra khỏi thang xuống bên này, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đưa sủi cảo đến trên bàn đá, lại đưa một chiếc đũa rồi nói:

– Tiên sinh, nếm thử xem mùi vị ra sao.

Sở Ly buông kiếm, tiếp nhận chiếc đũa rồi hỏi:

– Không phải mẫu thân ngươi nói sẽ không nấu ăn cho ta nữa sao?

– Cái này, mẫu thân ta là người nói năng chua ngoa nhưng trong lại mềm yếu, nói một đại nam nhân như ngươi, sợ rằng sẽ không biết làm cơm.

Dương Thư Quý cười híp mắt nói:

– Tiên sinh, đa tạ sự chỉ điểm của ngươi, hiện tại ta đã lợi hại hơn nhiều rồi.

– Ừm.

Sở Ly chuyên tâm ăn sủi cảo.

– Tiên sinh đang luyện kiếm pháp gì vậy?

– Ngươi cảm thấy thế nào?

– Nhất định rất là cao thâm.

– Chỉ là dưỡng sinh thuật tầm thường mà thôi.

Dương Thư Quý gật gù, đồng ý cách nói này.

Quả thực không giống như là kiếm thuật giết người, càng giống như là thứ để vui đùa làm thân thể cường tráng, bảo kiếm của đối phương nặng như thế, lại luyện như thế, quả thật đúng là có diệu dụng cường thân.

Sở Ly chậm rãi ăn sủi cảo xong, lại lấy khăn tay lau miệng rồi nói:

– Được rồi, ngươi luyện Linh Hầu quyền một lần để ta xem một chút.