Chương 298: Lại truyền

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly tiến lên cười nói:

– Xin hỏi tiểu Tôn giả, bọn họ đang làm gì vậy?

– Sở thí chủ, bọn họ thảnh thơi, tĩnh tâm.

Hư An thu hồi Xá Lợi, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, nghiêm nghị nói.

Sở Ly cười nói:

– Vì sao lại phải tĩnh tâm chứ?

– Bọn họ nhìn thấy dung nhan của Tiêu thí chủ, động tâm, lòng đã loạn.

Hư An nói:

– Vì lẽ đó nên phải thảnh thơi, tĩnh tâm lại.

– Như vậy vì sao tiểu Tôn giả ngươi lại không cần làm như vậy?

– Tâm vốn là động, cho dù muốn nó trấn định lại thì có ích lợi gì chứ? Còn không bằng thuận theo nó đi.

Hư An nói.

Sở Ly cười nói:

– Lời này của tiểu Tôn giả thâm ý sâu sắc.

– Lời này của ta sư phụ không ta thích nghe đâu.

Hư An lắc đầu nói, vẻ mặt có chút khổ sở.

Sở Ly nói:

– Chờ tiểu Tôn giả tu thành thần thông, tôn sư cũng sẽ không nhọc lòng nữa.

– Ta không thể tu hành.

Hư An nói.

Sở Ly nhíu mày hỏi:

– Vì sao?

– Sư phụ nói, thân thể của ta tiên thiên không đủ, không thể tu hành, tu hành chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi.

Hư An nói.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Vẻ mặt của đứa trẻ này bị bệnh, xem ra thân thể rất yếu đuối.

– Ta biết chút y thuật, để ta xem qua một chút, được chứ?

Sở Ly đưa tay ra.

Hư An đưa cổ tay tới.

Sở Ly không thể dựa vào Đại Viên Kính Trí, cho nên chỉ có thể thông qua từng tia từng tia nội lực quay một vòng ở quanh thân thể hắn, trầm ngâm không nói.

Kinh mạch quả thực rất suy yếu uể oải, là dấu hiệu của tiên thiên không đủ, chỉ có điều…

Sau đó hắn lại phủ nhận, mạch của Hư An này rất giống Tiêu Thi lúc trước, nhưng nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Hư An nói:

– Sư phụ nói. Thân thể của ta phải từ từ ôn dưỡng, không có biện pháp gì, thần thông không phải là không gì không làm được.

– Không thể tu hành phương pháp mười đời thành Phật hay sao?

Sở Ly nói.

Hư An nói:

– Muốn tu phương pháp mười đời thành Phật, trước tiên phải tu thành một loại thần thông, hiện tại ta không thể tu luyện.

-… Ta có một biện pháp.

Sở Ly nhìn thấy hắn tâm tính hơn người, trời sinh trí tuệ. Thật là là một hạt giống tốt, tâm tư đầu cơ kiếm lợi lần nữa xuất hiện ở trong đầu của hắn:

– Chỉ có điều phải đi ra ngoài tự thì mới có thể thi triển được.

– Có thể trị hết thân thể của ta sao?

Hư An nghiêng đầu nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Có thể.

– Vậy ta đi hỏi sư phụ.

Hư An nói.

Sở Ly mỉm cười gật đầu.

Tay của Hư An hợp thành hình chữ thập thi lễ, đứng dậy chạy ra ngoài.

Một lát sau, một vị lão tăng sải bước mà đến, thân thể cao to khôi ngô, lưng hơi còng, mắt hổ, hai mắt sắc bén bức người, giống như một hào khách võ lâm, rất không giống như là cao tăng.

– Lão nạp Không Pháp, gặp qua Sở thí chủ.

Tay của lão tăng hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Tay của Sở Ly cũng hợp thành hình chữ thập:

– Không Hải tôn giả, ta có một thuật, tên là Cửu chuyển hoán mạch thuật. Có thể chữa chứng tiên thiên không đủ của Hư An tiểu Tôn giả.

– A Di Đà Phật…

Tay của Không Pháp hợp thành hình chữ thập, đại hỉ cười nói:

– Cơ duyên quả nhiên đã đến, Hư An tiên thiên không đủ, đa tạ Sở thí chủ.

Sở Ly nói:

– Chỉ là phải ra ngoài tự thì mới có thể thi triển, không biết Không Pháp Tôn giả có yên tâm hay không?

– Lão nạp có thể đi theo hay không?

– Đương nhiên.

– Như vậy thì không ngại, khi nào có thể trị liệu?

– Chỉ cần có đủ châm thì hiện tại cũng có thể thi triển được.

Sở Ly nói số lượng châm cần qua một lần.

Không Pháp hòa thượng đứng dậy sải bước rời đi.

Sở Ly nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại nhìn Hư An một chút. Có danh sư thì sẽ có danh đồ, Không Pháp như vậy, Hư An cũng có mấy phần cái bóng của hắn.

Một lát sau, Không Pháp cầm một hộp châm đưa cho Sở Ly.

Sở Ly tiếp nhận, quét mắt nhìn qua một chút:

– Được, chúng ta rời tự đi.

Ba người đẩy cửa viện ra, đi ra ngoài tự. Sở Ly tìm một rừng cây tránh gió, muốn thi triển Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật cho Hư An.

Thoát khỏi kim quang của Phật tháp bao phủ, Sở Ly bảo Hư An đưa Xá Lợi cho Không Pháp.

Đại Viên Kính Trí thúc giục ra bên ngoài, nhìn mỗi một nơi quanh thân của Hư An, sắc mặt tức thì chìm xuống.

Không nghĩ tới trên thế gian này thực sự có chuyện trùng hợp như thế!

Hắn cau mày nhìn về phía Không Pháp.

Không Pháp phát hiện ra vẻ mặt của hắn khác thường, hỏi:

– Sở thí chủ, sao rồi?

Sở Ly nói:

– Không Pháp đại sư có biết tình hình của Hư An tiểu Tôn giả không?

– Là tiên thiên yếu đuối.

Không Pháp nói:

– Có lẽ là từ trong bụng mẹ đã bị tổn thương nguyên khí.

Sở Ly lắc đầu một cái, thở dài:

– Là trúng Phong Nguyên chỉ.

Hắn vừa nhìn thấy Phong Nguyên chỉ này thì đã nghĩ đến khổ sở mà Tiêu Thi phải chịu đựng, người hạ thủ cực kỳ ác độc, lần trước là An vương, lần này là ai chứ?

Thuật ác độc như vậy có thể truyền lưu ra ngoài, có thể thấy được lòng người ác độc ra sao!

Không Pháp có chút mờ mịt.

Sở Ly lập tức nói qua một lần về Phong Nguyên chỉ.

– Không ngờ lại là thuật pháp ác độc như vậy!

Không Pháp tràn ngập sát khí, lẫm liệt nói:

– Thật là tặc tử, không ngờ trên thế gian lại có hạng người ác độc như thế, ta hận không thể giết chết người này!

Sở Ly nói:

– Như vậy xem ra, Hư An tiểu Tôn giả có lai lịch phi phàm, trẻ con nhà bình thường không có tư cách trúng Phong Nguyên chỉ này!

Không Pháp thở dài, lắc đầu nói:

– Hư An đúng là nhi tử của quý nhân, chỉ có điều vừa vào Kim Cương tự đã là rời nhà, phàm thế các loại đều như hạt bụi. Dứt bỏ tất cả, cũng không cần phải quản những thứ này nữa.

Sở Ly nhìn thấy hắn không có ý nói ra, bởi vì có Xá Lợi ở đây cho nên hắn cũng không thấy rõ tâm tư của Không Pháp, cho nên hắn nói:

– Nếu đã như thế, vậy thì thi thuật đi.

Sở Ly và Không Pháp, Hư An ở bên ngoài một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly giải châm, sắc mặt như bệnh tật triền miên của Hư An đã bớt đi một nửa, cả người nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.

Hư An hưng phấn vung cánh tay lên rồi hỏi:

– Sở thí chủ, ta đã tốt rồi sao?

Sở Ly cười nói:

– Còn có một bước nữa, đó là giải Phong Nguyên chỉ.

Hắn nhìn về phía Không Pháp rồi nói:

– Tôn giả, giải Phong Nguyên chỉ cực kỳ hung hiểm, cửu tử nhất sinh.

– Cứ giải đi!

Hư pháp lạnh nhạt nói.

– Được!

Sở Ly đột nhiên đánh một chưởng về huyệt bách hội của Hư An.

Hư An như bị định thân, một luồng nội lực chất phác rót vào trong cơ thể. Giống như lũ quét vỡ đê, trong nháy mắt đã phá tan tất cả cản trở quanh người hắn.

– Phốc Phốc! Phốc Phốc Phốc Phốc!…

Hai mắt Hư An sáng ngời, tinh thần lên cao.

Sở Ly buông tay ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm:

– Xong rồi!

Không Pháp thăm dò tay của Hư An, nhếch miệng cười lên khà khà:

– Được! Được! Quả nhiên là cơ duyên lớn, Hư An, còn không mau dập đầu cảm ơn Sở thí chủ!

Sở Ly vội vã xua tay cười nói:

– Không cần như vậy, dễ như bỡn mà thôi!

– Đối với ngươi dễ như bỡn, thế nhưng đối với Hư An là duyên pháp mười đời!

Không Pháp cười ha hả nói:

– Ân tái tạo, nên cảm tạ… như vậy đi, ta lại truyền cho ngươi một môn thần thông!

Sở Ly bật cười:

– Tôn giả, thần thông của quý tự…

Không Pháp nói:

– Pháp không truyền ra ngoài, nhưng ngươi đã cứu Hư An, đó là chuyện liên quan tới ân tình, nào có thể không báo cơ chứ?

Sở Ly suy nghĩ một chút rồi nói:

– Vậy tại hạ sẽ không từ chối nữa, Tôn giả muốn truyền cho ta thần thông nào vậy?

– Thần Túc Thông, được chứ?

– Cầu còn không được!

– Được rồi, chúng ta trở về tự rồi lại truyền thụ.

Không Pháp nói:

– Trong tự không người nào có thể nhìn thấy được, ở bên ngoài thì rất khó nói.

Sở Ly quét mắt nhìn bốn phía một chút.

Ba người trở lại trong tự, mấy chú tiểu đang luyện quyền, nhìn thấy bọn họ trở về, có hai người chạy đi, rất nhanh đã dẫn hai lão tăng đến.

Không Pháp bắt đầu cười lên ha hả:

– Không Trí sư huynh, Không Tuệ sư huynh, Sở thí chủ đã chữa khỏi cho Hư An!

Hai lão tăng đánh giá Hư An vài lần, sau đó thăm dò tay của Hư An, lại than thở nhìn về phía Sở Ly.

– Đệ muốn truyền Thần Túc thông cho Sở thí chủ.

-… Không Pháp, không bằng cho Sở thí chủ những thứ khác đi.

Không Trí lão tăng lắc đầu nói:

– Truyền thần thông, cũng không thể luyện thành được đó.

– Vậy cũng không hẳn.

Không Pháp cười nói:

– Ta thấy Sở thí chủ trí tuệ hơn người, không chừng có thể tu thành đó. Hiện tại không được, không chừng tương lai có một ngày có thể ngộ ra được!

– Thôi, tùy ngươi vậy.

Hai lão tăng Không Trí và Không Tuệ lắc đầu rời đi.

Không Pháp dẫn Sở Ly đến phòng của hắn, là phòng thứ hai bên phải, sau đó truyền cho hắn một phần kinh văn.

Lúc Sở Ly trở lại phong thì Tiêu Thi đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách.

Quét mắt nhìn hắn một chút, kêu một tiếng, tiếp đó lại nghiêm mặt tiếp tục đọc sách.

Sở Ly cười, nói chuyện mà mình đã làm qua một lần.

Tiêu Thi trầm mặt:

– Phong Nguyên chỉ? Chẳng lẽ lại là tên An vương kia làm ra chuyện này hay sao?

– Nào có chuyện trùng hợp như thế chứ?

Sở Ly lắc đầu nói.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Vận may của Tiểu hòa thượng này cũng đủ tốt.

Thế gian này, người có thể giải được Phong Nguyên chỉ rất ít ỏi, Sở Ly xem như là một người. Không ngờ tiểu hòa thượng kia lại gặp phải hắn.

– Đúng vậy, vận may đối với tu hành cũng rất là quan trọng.

Sở Ly nói:

– Hư An tiểu Tôn giả tương lai sẽ trở thành đại nhân vật, cũng giống như tiểu thư vậy, đại nạn không chết tất có hậu phúc, mẫu nghi thiên hạ!

Sở Ly nói xong lại nở nụ cười.