Chương 291: Thiên nhãn

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai người đánh giá những chú tiểu này vài lần, mỗi người đều có ánh mắt linh động, biểu hiện vẻ thông tuệ hơn người.

Bọn họ đi tới trước một căn phòng mà lão tăng kia chỉ.

Căn phòng này không lớn, cửa phòng đóng, thế nhưng cánh cửa vừa cũ lại vừa nát, khe cửa rất lớn, căn bản không ngăn được gió thổi vào.

Lúc hai người đang muốn gõ cửa thì cửa phòng tự mở rộng, Không Hải tôn giả từ trong nhà đi ra, mỉm cười, tay hợp thành chữ thập nói:

– Cổ thí chủ, vị thí chủ này là…

– Tôn giả, đây là Đinh huynh, Đinh Kiên.

Tay của Cổ Nguyệt hợp thành chữ thập thi lễ:

– Chúng ta tới đây là muốn thỉnh giáo Tôn giả.

Không Hải mỉm cười, tay hợp thành chữ thập, rồi mời hai người vào nhà ngồi nói chuyện.

Trong phòng bố trí rất đơn giản, trước giường có một cái bàn, trước bàn có một cái ghế và một cái bàn khác, ghế, trên tường còn có một giá sách, trên giá tràn ngập sách cũ.

Không Hải khoanh chân ngồi lên trên giường, lại mời hai người ngồi xuống.

– Tôn giả, chúng ta đi xem thi thể của Tiêu Nhị tiểu thư và Sở Ly, chỉ là lại phát hiện ra chúng đã biến mất.

Cổ Nguyệt biết Không Hải không thích hàn huyên cho nên hắn mở miệng nói thẳng:

– Ta hoài nghi bọn họ không chết.

Trên khuôn bình tĩnh của Không Hải hiện lên vẻ phức tạp.

– Ài…

Hai tay của Không Hải hợp thành chữ thập:

– A Di Đà Phật…

– Tôn giả?

Cổ Nguyệt nói:

– Lão phu muốn mời Tôn giả thi triển thần thông, dùng Thông Thiên Triệt Địa tra một chút.

Không Hải than thở:

– Việc này đã kết thúc, vì sao lại còn nổi sóng cơ chứ?

– Không thấy thi thể của Tiêu Nhị tiểu thư, điện hạ không yên lòng.

Cổ Nguyệt bất đắc dĩ nói:

– Sớm biết như vậy, ta nên mang theo Tiêu Nhị tiểu thư hồi phủ.

– Dưới Niêm hoa chỉ, tuyệt không có cơ hội sống sót.

Không Hải thở dài nói:

– Tội nghiệt của lão phu lại tăng thêm một tầng, đáng tiếc!

Cổ Nguyệt nói:

– Tôn giả đi rồi, ta chôn bọn họ mồ yên mả đẹp. Thế nhưng lần này tới thì bọn họ đã biến mất… Đương nhiên, dưới Niêm hoa chỉ của Tôn giả, tuyệt đối không có chỗ sống, ta chỉ sợ bọn họ người mang bí thuật, có thể cải tử hồi sinh!

– Cải tử hồi sinh…

Không Hải trầm ngâm không nói.

Hắn thân là Tôn giả của Phật môn. Đối với loại dị thuật này cũng khá là thông hiểu.

– Gần đây có cảnh tượng kỳ dị nào xuất hiện hay không?

Không Hải nói.

Cổ Nguyệt suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu:

– Dường như ở trong thành đã từng lan truyền về một chuyện. Sau khi Tôn giả hóa Phật không lâu, mây đen trên bầu trời dày đặc, sấm vang chớp giật, đánh vào Cuồng Sa lâu cao nhất trong thành… Lúc ta và Đinh huynh dùng cơm đã nghe được tin tức này!

Bọn họ ở ăn cơm ở Cuồng Sa lâu Phi Mã thành, thân là cao thủ Thiên Ngoại thiên, đương nhiên phải đi tửu lâu có rượu ngon nhất rồi.

Lúc ăn cơm xong, bọn họ hững hờ nghe được mấy tin tức này. Vốn tưởng rằng là nói quá lên, cho nên sau khi nghe xong cũng không để ý.

– Như vậy sao? Để lão nạp nhìn xem một chút.

Lông mày trắng như tuyết của Không Hải nhíu lại.

Hắn mở giá sách ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp, bên trong hộp có mấy lọn tóc.

Không Hải lấy ra một lọn tóc, sau đó lại lên trên giường ngồi xếp bằng, dáng vẻ trang nghiêm, lọn tóc quấn ở đầu ngón tay trỏ trái, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, rất là đăm chiêu.

– Làm sao vậy Tôn giả?

Cổ Nguyệt vội hỏi.

Lông mày của Không Hải vẫn nhíu chặt, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

– Tiêu Nhị tiểu thư không chết sao?

Cổ Nguyệt lại hỏi:

– Hay là đã chết rồi? Cái này có thể nhìn ra được đúng không?

– Không nhìn ra.

Không Hải nói:

– Có một tầng lực lượng vô hình chặn Thông Thiên Triệt Địa lại.

Hắn nghĩ tới trận pháp của Sở Ly.

– Lẽ nào Tiêu Nhị tiểu thư đã thật sự chết rồi?

Cổ Nguyệt than thở.

Không Hải trầm ngâm không nói.

Đinh Kiên nói:

– Tôn giả. Không nhìn ra nàng ở nơi nào, lẽ nào ngay cả còn sống hay đã chết cũng không nhìn ra sao?

Hắn cảm thấy chuyện này không khó lắm.

Cổ Nguyệt nhìn về phía Không Hải:

– Tôn giả, nhất định còn có biện pháp chứ? Quý tự nhiều thần thông như vậy, há có thể không nhìn ra sinh tử của một người?

– Ài…

Không Hải thở dài, lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, mặt mày ủ rũ lắc đầu một cái. Hắn xuống giường đi tới cửa phòng:

– Đi mời Không Tĩnh sư thúc của ngươi tới đây!

– Vâng, sư phụ!

Một chú tiểu đang chơi đùa ở bên Phật tháp lên tiếng đáp, sau đó lập tức chạy đi.

Không Hải ngồi trở lại trên giường rồi nói:

– Sư đệ Không Tĩnh của ta có Thông Thiên Nhãn.

– Làm phiền Không Hải tôn giả rồi.

Cổ Nguyệt vội vã cười nói:

– Đều là ta sai, lúc trước ta không nên bất cẩn như vậy!

– Mỗi một hành động đều được chú định từ trước.

Không Hải lắc đầu nói:

– Gieo nhân nào thì gặp quả đó. Cổ thí chủ không nên tự trách.

Trong lúc nói chuyện, một tăng nhân già nua chậm rãi đi vào. Tay hợp thành hình chữ thập rồi thi lễ:

– Không Hải sư huynh.

Vóc dáng của hắn nhỏ gầy, lưng hơi còng, người mặc một cái áo tăng màu vàng đã bị phai màu, trở thành màu xám trắng.

– Không Tĩnh sư đệ.

Không Hải ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho hắn ngồi lên trên giường:

– Có một chuyện muốn làm phiền sư đệ giúp đỡ.

Không Tĩnh già nua không từ chối mà từ từ đi tới trên giường rồi ngồi xuống, lại hỏi:

– Sư huynh có chuyện gì vậy?

– Sư đệ xem giúp ta một chút, xem người này còn sống hay đã chết.

Không Hải đưa một lọn tóc lên rồi nói:

– Chuyện còn lại không cần xem quá nhiều.

Không Tĩnh tiếp nhận tóc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện một nụ cười:

– Là nữ nhân sao?

Không Hải gật đầu.

Hai tay của Không Tĩnh hợp thành hình chữ thập, kẹp tóc vào trong lòng bàn tay, sau đó mí mắt đóng lại dáng vẻ trang nghiêm mà thần thánh.

Cổ Nguyệt và Đinh Kiên bỗng nhiên hoảng hốt một hồi, cảm thấy giống như mình mới vừa từ trong giấc mộng xa xôi tỉnh lại.

Lúc này đã thấy trán của Không Tĩnh hạ thấp, dường như đang dùng trán để nhìn chằm chằm vào tóc vậy.

– Phốc!

Không Tĩnh đột nhiên ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Không Hải đưa tay đỡ lấy hắn, miệng thở dài:

– Làm phiền sư đệ rồi!

Không Tĩnh giẫy giụa rồi ngồi dậy, hai tay vẫn còn tóc, không nói một lời.

– Xem ra Tiêu thí chủ là một vị nhân vật không chọc vào được.

Vẻ mặt của Không Hải phức tạp nhìn về phía sợi tóc.

Nhân vật bình thường, liếc mắt đã nhìn ra vận mệnh và tương lai, nhân quả và nghiệp lực, cho nên phản phệ không đáng để nói đến.

Nhưng nếu như vận mệnh của một người tác động tới vận mệnh của mọi người, Thông Thiên Nhãn liếc mắt nhìn thì nhân quả và nghiệp lực phản phệ sẽ cường đại hơn nhiều. Nhìn bộ dáng sư đệ phun ra một ngụm máu đã thấy, nữ tử Tiêu Thi này không phải là người tầm thường.

Cổ Nguyệt cẩn thận từng li từng tí một hỏi:

– Không Tĩnh Tôn giả?

Đinh Kiên nhìn khuôn mặt già nua kia, không chớp một cái, cảm thấy giống như hắn đã già yếu hơn rất nhiều, dáng vẻ như sắp tắt thở vậy.

Không Tĩnh thở dài một tiếng:

– Mẫu nghi thiên hạ, quý không thể nói!

– Mẫu nghi thiên hạ?

Cổ Nguyệt thất thanh kêu lên, vội hỏi:

– Lẽ nào… Lẽ nào là hoàng hậu?

Không Tĩnh lắc đầu ý là không cần phải nhiều lời nữa, hắn lại hợp thành chữ thập thi lễ với Không Hải, nói:

– Sư huynh, ta đi đây.

– Sư đệ, cố gắng điều dưỡng thân thể.

Không Hải hợp thành chữ thập chào lại hắn.

Không Tĩnh cười cười, chậm rãi bước đi từng bước.

Cổ Nguyệt vội nói:

– Không Tĩnh Tôn giả, người phải nói rõ ràng!

Không Tĩnh đứng ở cửa, quay đầu mỉm cười nói:

– Vị quý nhân này còn sống sót, tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, lão nạp cáo từ!

Hắn hợp thành hình chữ thập thi lễ, chậm rãi rời đi.

– Làm sao có khả năng cơ chứ?

Cổ Nguyệt quay đầu nhìn về phía Đinh Kiên.

Sắc mặt của Đinh Kiên cũng rất khác thường.

Cổ Nguyệt lại nhìn về phía Không Hải.

Không Hải nhíu mày, than thở:

– Thông Thiên Nhãn của Không Tĩnh sư đệ sẽ không sai sót. Mà Không Tĩnh sư đệ cũng sẽ không nói dối, xem ra vị Tiêu thí chủ này còn sống sót, có thể giữ được mạng sống ở dưới Niêm hoa chỉ, quả thực là dị số!

– Tôn giả, chúng ta muốn đi tìm nàng!

Cổ Nguyệt vội hỏi:

– Tôn giả có đi theo hay không?

Không Hải lắc đầu:

– Lão nạp sẽ không xuất tự lần nữa.

– Sao?

Cổ Nguyệt kinh ngạc.

Không Hải nói:

– Sau bảy ngày nữa lão nạp sẽ viên tịch.

– Tinh thần của tôn giả rất tốt, thân thể cường tráng, sao lại thế?

Cổ Nguyệt bán tín bán nghi hỏi.

Không Hải nói:

– Duyên trần của lão nạp đã hết, rốt cục đã có thể rời đi!

– Tôn giả…

Cổ Nguyệt có chút không rõ.

Không Hải mỉm cười:

– Viên tịch trở về Thiên Ngoại thiên, chỉ có hân hoan vui sướng, Cổ thí chủ không cần phải như vậy.

– Vậy ta có thể tới gặp một lần cuối Tôn giả hay không?

– Sau bảy ngày nữa Cổ thí chủ có thể đến tự xem lễ.

Không Hải mỉm cười nói.