Chương 346: Lưu Ảnh

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Hừ, lão già này, rất nham hiểm đó!

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói.

Tống Cân cười ha hả nói:

– Lão nô chính là người như thế!

Tống Lưu Ảnh nói:

– Đã chào hỏi Sở Ly kia chưa?

– Rồi, từng uống rượu ở trên một cái bàn.

Tống Cân lắc đầu nói:

– Là một nhân vật lợi hại, danh bất hư truyền!

– Ồ?

Tống Lưu Ảnh thản nhiên nói:

– Hắn lợi hại đến đâu thì có thể so sánh được với lão già giảo hoạt như ngươi sao?

– Vương phi không thể coi thường hắn.

Tống Cân thở dài, lắc đầu nói:

– Căn cứ vào quan sát của lão nô, Sở Ly này kiêu căng tự mãn, nhưng sẽ không xem thường người khác, hơn nữa quan sát nhạy cảm, phản ứng rất nhanh, sợ rằng lão nô không bằng hắn!

– Thật sự lợi hại như vậy sao?

Lông mày thon dài của Tống Lưu Ảnh nhẹ nhàng nhíu một cái:

– Nói như vậy, ngươi không ép được hắn?

– Khà khà…

Tống Cân cười, lắc đầu nói:

– Tự làm bậy không thể sống, vốn hắn là nhất phẩm, một khi vào phủ sẽ trực tiếp đoạt vị trí của lão nô. Đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được. Thế nhưng Tiêu vương phi bị đâm đã cho chúng ta cơ hội!

– Cơ hội gì?

– Có người nói Sở Ly đã thỉnh cầu Vương gia, muốn ở lại đình viện sát vách với Tiêu vương phi, tự mình bảo vệ Tiêu vương phi, tránh cho thích khách trở lại!

Tống Cân cười, lắc đầu nói:

– Có lẽ hắn cũng có tình cảm với Tiêu vương phi, cũng có thể hiểu được, dù sao hắn còn trẻ.

– Ta cảm thấy đúng là hiếm thấy, hiếm người có tâm ý như vậy.

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:

– Có thể trung tâm như vậy cũng không thường thấy.

Tống Cân vội nói:

– Lão nô cũng trung thành tuyệt đối đối với Vương phi!

– Ngươi là một lão già gian hoạt, thấy tình thế không đúng, bản thân mình chạy trốn còn nhanh hơn ta!

Tống Lưu Ảnh lườm hắn một chút, hừ lạnh nói:

– Nói đi, cơ hội gì!

– Nếu Sở Ly đã muốn bảo vệ Tiêu vương phi, vậy đương nhiên không thể phân tâm được rồi.

Tống Cân cười nói:

– Vị trí tổng quản nội phủ này hắn không thích hợp, có đúng không?

– Ồ…

Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu:

– Hắn không thể rời khỏi đình viện của Tiêu vương phi, bó buộc tay chân. Không thích hợp làm tổng quản nội phủ.

– Đúng vậy!

Tống Cân vội nói:

– Vì lẽ đó Vương phi có thể nói với Vương gia, vị trí tổng quản nội phủ này vẫn để cho chúng ta làm thì hơn!

– Lão già nhà ngươi không muốn bỏ quyền vị này, đúng không?

Tống Lưu Ảnh nói.

Tống Cân cười ha hả nói:

– Quả thực lão nô không nỡ lòng bỏ. Vương phi, nắm giữ vị trí tổng quản nội phủ này ở trên tay, trong phủ từ trên xuống dưới đều rất cung kính đối với chúng ta, cẩn thận hầu hạ, một khi không còn chức vị này. Đám người này sẽ lập tức thay đổi, tất cả đều chạy tới chỗ Tiêu vương phi lấy lòng!

– Hừ, chuyện thường tình của nhân sinh mà thôi.

Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu:

– Không nhìn tình cảm mà chỉ xem quyền thế. Có điều ngươi muốn tranh vị trí này là bởi vì muốn bù đắp chỗ thiếu sót, đúng không?

– Ha ha…

Tống Cân ngại ngùng cười cười:

– Tất cả đều không gạt được Vương phi!

– Mười vạn lượng bạc, quả thực không phải là một số lượng nhỏ.

Tống Lưu Ảnh thản nhiên nói:

– Ta thấy ngươi nên bù lại thì hơn, lúc này không giống như ngày xưa nữa. Vạn nhất Vương gia muốn đưa vị trí tổng quản nội phủ giao cho Sở Ly, không hẳn hắn sẽ không bắt ngươi để lập uy đâu!

– Ài…

Tống Cân thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:

– Vương phi cũng biết tiểu tử nhà ta rồi, bao nhiêu tiền đều bị nó dùng hết, bây giờ trong nhà có thể cầm ra được mười vạn lượng sao? Cho dù là một ngàn cũng không bỏ ra nổi!

Hắn khẽ cắn răng. Hừ lạnh nói:

– Vì lẽ đó bất kể ra sao, không thể để cho Sở Ly ngồi lên trên vị trí tổng quản nội phủ!

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:

– Xem ra không phải vì ta, mà là vì ngươi!

– Lời này của Vương phi đã oan uổng lão nô rồi!

Tống Cân vội nói:

– Vương phi không nghĩ thay mình thì cũng ngẫm lại thay tiểu thư chứ? Lão nô là nhìn tiểu thư lớn lên, còn thân thiết với tiểu thư hơn tiểu tử phá gia chỉ tử kia. Ta thực sự không muốn để tiểu thư bị khổ… Không chiếm vị trí chủ phi, lại không còn vị trí tổng quản nội phủ, như vậy đám người kiến thức hạn hẹp trong phủ còn không kinh thường tiểu thư? Không lạnh nhạt tiểu thư hay sao?

Tống Lưu Ảnh cau mày suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Lời này của Tống Cân đã bắn trúng tâm tư của nàng, không suy nghĩ vì mình cũng nên ngẫm nghĩ thay cho Tình nhi.

– Hừ, ta sẽ đi nói một câu với Vương gia. Có điều Vương gia rất ghét nữ nhân can thiệp vào những việc này.

Tống Lưu Ảnh lắc đầu nói:

– Vẫn là câu nói kia, mau mau bù đắp chỗ thiếu hụt. Tránh cho bị Sở Ly nắm lấy nhược điểm!

– Lão nô sẽ nghĩ biện pháp.

Tống Cân vội vàng gật đầu.

Tống Lưu Ảnh vung vung tay:

– Đi thôi, hôm nay ta phải đi tới thăm hỏi, gặp gỡ Sở Ly này một lần.

– Có cần lão nô cùng đi hay không?

– Ngươi đi làm gì!

Tống Lưu Ảnh khoát tay nói:

– Ngươi đi làm việc của ngươi đi, đừng đến làm phiền ta!

– Vâng, lão nô xin cáo lui.

Tống Cân ôm quyền cúi người hành lễ, lui xuống.

Hắn dừng lại ở cửa Dao Quang viện, sắc mặt âm trầm.

Cắt đứt đường tiền tài của người khác như giết phụ mẫu, tiểu tử họ Sở kia cản tài lộ của mình. Hắn phải nghĩ một biện pháp, triệt để loại trừ đối phương!

Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong đình viện của Tiêu Thi, tay cầm một cuốn sách, bên người là một cây mai già.

Sách trong Vương phủ phong phú, bây giờ hắn thân là thị vệ nhất phẩm, tuy rằng không có chức vị. Nhưng đám thị vệ của vương phủ đã bắt đầu nịnh bợ, chỉ cần nói ra một câu, thị vệ chưởng quản tàng thư các sẽ lập tức đưa tới một đống sách cho hắn.

Tiêu Thi nằm dưỡng thương ở trên giường nhỏ, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng ở một bên hầu hạ, nói chuyện phiếm với nàng.

Sở Ly một thân một mình ngồi ở trước bàn đá, say sưa lật xem.

Quyển sách này ghi chép về linh thú, xem như là kỳ văn dị sự, hắn đã tìm được một phần ghi chép về linh hạc kia, nhưng vẫn cảm thấy cũng không phải tất cả đều là nói nhăng nói cuội.

Linh hạc quả thực giống như trên sách, một tổ hai trứng, hai con linh hạc thay phiên bảo vệ, không rời một giây, một khi có linh thú khác tới gần, tuyệt đối sẽ không khách khí.

Lại nói tới cái khác, linh hạc rất đạm bạc, không có địch ý đối với vạn vật, yêu thích ăn cỏ. Thứ chúng ăn nhiều là kỳ hoa dị thảo, tốc độ vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể thấy được. Mắt người không có cách nào đuổi theo bóng dáng của chúng nó.

Đúng vào lúc này, bên ngoài có nha hoàn thông báo:

– Tống vương phi giá lâm.

Sở Ly đứng dậy thả cuốn sách xuống, ôm quyền thi lễ với Tống Lưu Ảnh đang nhẹ nhàng đi tới, lại thi lễ với thiếu nữ uyển chuyển bên cạnh Tống Lưu Ảnh:

– Sở Ly bái kiến Vương phi.

– Sở tổng quản, không cần khách khí.

Tống Lưu Ảnh mặc y phục thường ngày, hào hoa phú quý ung dung, dáng vẻ xinh đẹp, đang tỉ mỉ quan sát Sở Ly.

Thiếu nữ bên cạnh nàng uyển chuyển linh lung, khuôn mặt như phù dung, sóng mắt sáng sủa, trong lúc nhìn quanh lộ ra một tia lạnh lùng và hờ hững.

Sở Ly cẩn thận thưởng thức, thiếu nữ này hẳn là nữ nhi Lãnh Tình của Tống vương phi, dường như chuyện gì nàng cũng rất thiếu kiên nhẫn, cũng không phải là lãnh đạm như Tiêu Kỳ, mà là mang lòng căm ghét đối với vạn vật.

– Không biết Tiêu vương phi bị thương ra sao?

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói.

Sở Ly ra vẻ nặng nề, lắc lắc đầu nói:

– Thích khách rất là hung hăng độc ác, một kiếm đâm trúng ngực của tiểu thư, nếu không có Kỳ Nguyên đan cứu mạng, tiểu thư đã mất mạng rồi. Thái y đã đã tới, nói không biện pháp gì cả. Chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, có lẽ một năm nửa năm mới có hi vọng khôi phục được.

– Nặng như vậy sao?

Tống Lưu Ảnh kinh ngạc.

Nàng thật sự bất ngờ, không nghĩ tới thương thế của Tiêu Thi phiền toái như vậy, phải dưỡng thương một năm nửa năm, vốn nàng tưởng rằng phục dụng Kỳ Nguyên đan, mấy ngày là có thể khôi phục được.

Nàng không chỉ không cao hứng, trái lại trong lòng còn sinh ra hàn ý.

Tiêu vương phi có Kỳ Nguyên đan, mình không có, nếu như kiếm này của thích khách đâm vào ngực mình, như vậy lúc này mình đã mất mạng, chỉ để lại một mình Tình nhi lẻ loi ở trên cõi đời này!

Sở Ly lắc đầu than thở:

– Tiểu thư có thể nhặt về một cái mạng đã là may mắn rồi!

– Sở tổng quản, tiểu thư mời Tống vương phi vào nhà nói chuyện.

Liễu Nhứ đi ra, nhẹ giọng nói.

Sở Ly đưa tay mời Tống Lưu Ảnh.

Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu, mang theo nữ nhi đi vào phòng.