Chương 325: Linh hạc

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba người Sở Ly xuất hiện ở phủ Quốc Công, trong Thiên Linh viện.

Tiêu Thi ngồi vào bên trong tiểu đình, lười biếng không muốn động, cũng không muốn về Ngọc Thi đảo.

Tuyết Lăng nhíu mày nói:

– Công tử, rất kỳ quái, những phủ khác đều không có động tĩnh gì, giống như là không biết có đại hôn vậy.

Sở Ly đăm chiêu:

– Sợ rằng sẽ không bình tĩnh được nữa… Đặc biệt phải chú ý tới người của phủ Nhân Quốc Công.

– Các nàng sẽ quấy rối sao?

– Khó nói.

Tiêu Thi lười biếng nói:

– Không phải đã nói xong với Lục Ngọc Dung rồi sao?

– Cho dù nói muốn hợp tác thì cũng không thể không phòng.

Sở Ly nói.

Hắn không nhìn thấu được tâm tư của Lục Ngọc Dung, mà thủ đoạn của Lục Ngọc Dung giảo quyệt, rất khó để nói rõ rốt cuộc nàng có đi quấy rối hay không. Đến thời điểm hắn sẽ đến phủ Nhân Quốc Công một chuyến để thăm dò hư thực.

Tiêu Thi nói:

– Tới thì càng tốt, nhìn xem bọn họ có thể làm ra được chuyện gì!

Càng tới gần đại hôn, bỗng nhiên nàng lại sinh ra hoảng sợ.

Tuy nói mình đã chuẩn bị để hi sinh, nhưng khi chân chính đến ngày đó nàng vẫn cảm giác hoảng sợ và nôn nóng. Sắp đi vào trong vương phủ, khắp nơi chông gai, từng bước gian nan.

Sở Ly nhìn ra nàng lo lắng bất an, hắn cười nói:

– Chúng ta lại đi du ngoạn chứ?

– Đi đâu?

Tiêu Thi lười biếng không nhấc người lên được.

– Đi Thập Vạn Đại Sơn, được không?

Sở Ly nói.

Tiêu Thi bỗng cảm thấy phấn chấn, hỏi:

– Thập Vạn Đại Sơn?

Thập Vạn Đại Sơn là cấm địa với nhân loại, là địa bàn của linh thú, cho dù cao thủ Thiên Thần cũng có vào mà không có ra.

Chỉ có điều hắn có Thần Túc Thông, một khi gặp phải linh thú sẽ có thể đào tẩu.

Nàng lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy linh thú.

Tuyết Lăng nghĩ một hồi, muốn nói lại thôi.

Thập Vạn Đại Sơn cũng quá mạo hiểm, vạn nhất thực sự gặp phải linh thú mạnh mẽ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chắc chắn sẽ phải chết.

Sở Ly cười nói:

– Nhìn linh thú. Giải sầu, được chứ?

– Được, đi Thập Vạn Đại Sơn!

Tiêu Thi nói:

– Chỉ có điều chúng ta đi một vòng ở bên ngoài. Đừng đi vào trong, có người nói càng đi vào bên trong thì linh thú càng cường đại, ngay cả cao thủ Thiên Thần cũng không phải là đối thủ của chúng!

– Đương nhiên.

Sở Ly gật đầu:

– Ở bên ngoài nhìn là được rồi.

Tuyết Lăng thấp giọng nói:

– Công tử…

Sở Ly cười nói:

– Không sao, sẽ không đi mạo hiểm, chỉ liếc mắt nhìn mà thôi… đúng rồi, ngươi đi hỏi thăm một chút tin tức ở chỗ Hàn huynh. Lại gặp Thôi Dược dưới tay hắn một lần, tương lai hắn có tin tức gì sẽ đưa cho ngươi.

-… Vâng.

Tuyết Lăng bất đắc dĩ gật đầu. Biết khuyên nhiều cũng là vô ích.

– Đây chính là Thập Vạn Đại Sơn sao?

Tiêu Thi đánh giá Mãng Sơn mạch một chút, nhíu mày hỏi:

– Có gì không đúng sao?

Sở Ly và Tiêu Thi đứng ở dưới chân một ngọn núi lớn, năm đó hắn và Triệu Dĩnh tới đây, chính là một cái thung lũng ở trong ngọn núi này.

Có điều đây chỉ có thể coi là sơn mạch ngoại vi của Thập Vạn Đại Sơn, cũng không có linh thú tồn tại.

Muốn chân chính tiến vào Thập Vạn Đại Sơn thì phải đi qua ngọn núi này, một khi đi vào, như vậy sẽ chân chính bước vào Thập Vạn Đại Sơn, chính là một thế giới khác.

Hắn chưa từng đi qua Thập Vạn Đại Sơn, trong đầu không hiện ra được hình ảnh gì, cho nên cũng không dùng Thần Túc Thông qua được.

Sở Ly cười nói:

– Đây là bên ngoài, qua ngọn núi này sẽ chân chính đi vào Thập Vạn Đại Sơn.

– Vậy còn chờ gì nữa. Đi nhanh đi.

Tiêu Thi vội nói.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư có thể tưởng tượng ra được, bên trong vô cùng nguy hiểm, có người nói chỉ có đi vào mà không đi ra được.

– Không ra được thì càng tốt.

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

Sở Ly gật gù, ôm lấy thân thể thon thả của nàng, lóe lên rồi biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở trên đỉnh núi.

Đứng đỉnh núi nhìn quần sơn, đập vào mắt đều là ngọn núi nguy nga um tùm rậm rạp.

Núi lớn san sát, lít nha lít nhít không nhìn thấy tận cùng.

Mỗi ngọn núi đều nối liền trời đất, đều bị mây trắng che khuất. Trên núi có mây trắng lượn lờ, giống như tiên cảnh mờ mịt.

Thập Vạn Đại Sơn được là xưng có mười vạn ngọn núi, có người nói so với cương vực của nhân loại còn lớn hơn. Cho dù dùng khinh công của hắn chạy một tháng thì cũng chưa chắc đã có thể xuyên qua được.

Không thấy Thập Vạn Đại Sơn, không biết nhân loại nhỏ bé ra sao.

– Thật đồ sộ!

Tiêu Thi thở dài nói.

Nhìn thấy cảnh tượng bao la này, tâm cảnh của nàng trở nên to lớn, sự nôn nóng lập tức bị quét sạch.

Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Sở Ly:

– Đi vào sao?

– Đi, vào xem xem một chút.

Sở Ly cười nói.

Hắn nắm tay của Tiêu Thi lên, biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi.

Vừa bước vào ngọn núi, quanh thân tức thì nhẹ đi.

Không khí chung quanh rất là trong lành, hít một cái, mỗi một lỗ chân lông trên thân thể đều giãn ra, lục phủ ngũ tạng được gột rửa một lần, mềm mại đi một phần.

– Quả nhiên linh khí rất nồng nặc!

Sở Ly than thở.

Khô Vinh kinh vận chuyển, linh khí từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến vào thân thể.

Độ dày đặc, sinh động của linh khí, không ngờ lại có mấy phần cảm giác của Thiên Linh thụ, tuy hơi kém một phần, nhưng không xê xích nhiều.

– Nơi này rất tốt!

Tiêu Thi cũng cảm thấy cả người thoải mái, đập vào mắt là màu xanh lục, sinh cơ dạt dào.

Đứng ở dưới chân núi này, tâm tình của mình vô cùng tốt, tim nhảy nhót dâng trào, sinh cơ bừng bừng.

– Nếu như có thể ở nơi này là tốt rồi!

Tiêu Thi thở dài nói.

Sở Ly cười nói:

– Ý tưởng này không tệ.

Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí nhìn qua bốn phía, nơi này không có linh thú gì, chỉ có linh thảo và linh thụ um tùm, còn có một chút sâu nhỏ. Ngoài ra là một ít chim tước trong rừng, so với chim tước bên ngoài, bọn chúng có sinh cơ dồi dào hơn mấy phần, cũng không dị dạng gì khác.

Những chú chim tước này vui vẻ mổ sâu ở trên cây, thỉnh thoảng sẽ nhảy xuống, ăn sâu bên trong đất.

Ngoại trừ những chim tước này ra, không còn chim bay cá nhảy gì khác.

– Đi lên xem một chút.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi nói:

– Phải cẩn thận đó!

Sở Ly nắm chặt cổ tay nàng, biến mất ở tại chỗ, sau khi lóe lên hai lần đã xuất hiện ở giữa sườn núi, sương mù lượn lờ, nhiệt độ hạ thấp.

Ở bên trong Đại Viên Kính Trí hắn đã nhìn thấy một loại loài chim, lập tức dừng lại, không dám làm lộn xộn.

Ở bên trong Đại Viên Kính Trí, hai con chim nhỏ rất giống tiên hạc đang đứng ở trên một gốc cây thông, chân sau đứng yên, một chân khác núp ở dưới bụng, trên đỉnh đầu là cái mào đỏ thắm, miệng vừa mảnh vừa dài, con mắt như bảo thạch, trong trẻo mà linh tuệ.

Hắn nhận ra đây là linh hạc, cho nên mới không dám động, hai con linh hạc này đã phát hiện ra hắn dò xét, đồng thời quay đầu nhìn sang.

Hắn không dám làm ra một hành động nho nhỏ nào.

Trí tuệ của những linh thú này đều không kém con người, thậm chí còn có rất nhiều linh thú có trí lực hơn xa nhân loại.

Mà có thể cảm giác được Đại Viên Kính Trí của mình dò xét, đây là chuyện mới xảy ra lần đầu, quả nhiên tinh thần nhạy cảm, hơn xa người thường!

– Làm sao vậy?

Tiêu Thi nhìn hắn cứng đờ bất động, thấp giọng hỏi.

Sở Ly cười khổ:

– Linh hạc.

Sắc mặt của Tiêu Thi hơi thay đổi:

– Đi nhanh lên!

Linh hạc rất lợi hại, nhân loại không thể địch lại nổi.

Sở Ly nói:

– Nhìn kỹ rồi hẵng nói.

Trong lòng hắn rục rà rục rịch, muốn tiếp xúc linh thú một chút, hắn quá hiếu kỳ về linh thú.

– Chi…

Một tiếng hí dài cao vút sáng sủa, hai con linh hạc mở rộng hai cánh ra, đập hai lần rồi bay lên trời, hóa thành hai đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện ở tầm nhìn của hắn. Giống như mũi tên rời cung phóng tới, khí thế hùng hổ, muốn lấy tính mạng của hai người bọn họ.

Hắn giật mình, vội vào kéo bên cạnh ở Tiêu Thi một cái, vung chưởng nghênh đón.

– Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, hắn tránh thoát khỏi cái miệng của linh hạc mổ, bắn trúng linh hạc, nhưng lại bay ra ngoài, giống như bị tuấn mã trước mặt va trúng vậy.

Thân ở trên không trung, một con linh hạc khác đã bắn đến, cái miệng như kiếm đâm đến.

Sở Ly cố gắng tránh cái mỏ dài, vung chưởng đánh ra.

– Ầm!

Một chưởng này của hắn đánh vào trên người linh hạc.

Lông chim của linh hạc cứng cỏi, lập tức làm tan mất hơn nửa lực lượng của hắn, chưởng lực không xâm lấn vào thân thể nó được.

Một tia sáng trắng khác xuất hiện, lại một con hạc khác đang mổ đến.