Chương 558: Truyền tin

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc sáng sớm, Gia Cát Thiên từ trong nhà đi ra, vặn eo một cái thật mạnh, đón ánh mặt trời sáng rực rồi than thở một tiếng, nhắm mắt lại say sưa thở dài:

– Khí trời thực sự rất tốt!

Kiều Tam xua tay, để hai thị nữ mang một cỗ thi thể nữ nhân ra ngoài, lại cười híp mắt nói:

– Thiếu chủ, lúc này trong Thần Đô đâu đâu cũng có tin tức Sở Ly đạt được Tuyệt Vân bảo cấp, nghe nói buổi tối hôm qua có mười mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên xông vào An Vương phủ.

Gia Cát Thiên hững hờ gật gù, lạnh nhạt nói:

– Lại thi triển kế nhỏ, để xem hắn có chết hay không!

Kiều Tam Tiếu gật đầu:

– Thiếu chủ diệu kế hơn người, khâm phục khâm phục!

Gia Cát Thiên cau mày lườm hắn một cái.

Kiều Tam có chút lúng túng im lặng, biết mình nịnh nọt sai rồi.

Gia Cát Thiên nằm vào trong xích đu, nhẹ nhàng lung lay, từ tốn nói:

– Sau đó thì sao?

– Cái gì sau đó chứ?

Kiều Tam ngẩn ra.

Gia Cát Thiên ngửa mặt lên trời nhìn trời xanh mây trắng, như dùng ánh nắng mặt trời sáng sớm để tắm rửa, hắn lơ đãng nói:

– Mười mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên xông vào An Vương phủ, không có đoạn sau sao?

Kiều Tam có chút chần chờ, bất đắc dĩ nói:

– Bọn họ đều chết rồi.

– Hả?

Gia Cát Thiên quay đầu liếc hắn một cái.

Kiều Tam vội nói:

– Bọn họ đều bị Sở Ly giết!

– Ồ?

Gia Cát Thiên cười nhạt:

– Xem ra đúng là có mấy phần bản lĩnh.

– Đúng thế, võ công của hắn rất lợi hại.

Kiều Tam lắc đầu than thở:

– Thật không nghĩ tới hắn còn có bản lĩnh như vậy!

Gia Cát Thiên cười cợt, không phản đối nói:

– Hắn có bản lĩnh to lớn hơn nữa thì sao chứ? Có thể giết mười người, còn có thể giết được hai mươi người sao? Người đánh trận đầu đều là một chút người kém cỏi, cao thủ sẽ không dễ dàng ra tay như vậy.

– Vâng.

Kiều Tam nói:

– Thiếu chủ anh minh.

Gia Cát Thiên nói:

– Ngươi đang sợ đúng không?

Kiều Tam cố gắng gượng cười nói:

– Đúng thế, ta nhát gan, không nghĩ tới Sở Ly lại lợi hại như vậy, vạn nhất hắn phát hiện ra là chúng ta lan truyền tin giả ra ngoài, liệu hắn có thể tìm tới đây hay không?

– Tìm tới thì làm sao chứ?

Gia Cát Thiên khinh thường nói:

– Chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì được Phục Ngưu sơn chúng ta sao… Còn nữa nói, hắn nhận được tin tức này từ đâu chứ? Thực sự là nhát như chuột!

Kiều Tam ngại ngùng cười nói:

– Đúng thế, hắn không tra ra được!

Gia Cát Thiên nói:

– Được rồi, ngươi ném tâm tư này đi đi, hiện tại hắn đã tự lo cho thân mình không xong rồi, làm sao có thời giờ nghĩ những chuyện khác nữa chứ!

– Có lẽ có thể trấp áp được những người khác.

Kiều Tam vội nói:

– Sợ là mọi người không dám tùy ý động thủ nữa.

– Hắn càng như vậy sẽ càng xui xẻo!

Gia Cát Thiên cười nhạt:

– Hắn càng lợi hại thì nói rõ Tuyệt Vân bảo cấp càng lợi hại, mê hoặc sẽ càng lớn hơn, mà những cao thủ hàng đầu kia có thể nhịn được sao? Nực cười!

– Thiếu chủ anh minh!

Kiều Tam thở dài nói.

Một nha hoàn cẩn thận từng li từng tí một đi tới:

– Thiếu chủ, Kiều tổng quản, bên dưới ngọn núi có một người truyền tin tới.

– Đưa tin cho ai?

Kiều Tam âm trầm nhìn về phía nha hoàn.

Thị nữ nói:

– Là cho thiếu chủ, nói muốn đưa tận tay cho thiếu chủ.

– Ai đưa tới?

Kiều Tam cau mày nói, nhìn về phía Gia Cát Thiên.

Gia Cát Thiên cười cợt:

– Chỉ cho một mình ta xem? Thú vị!

Hắn từng hai lần hạ sơn gặp Mai Ngạo Sương, ngoài ra, hầu như không có giao lưu với người bên ngoài, tất cả đều là lướt qua giống như du dịch, quan sát khắp nơi, thấy rõ lòng người, không thâm nhập vào trong đó.

Như vậy mà cũng có người tới đưa tin cho mình, rõ ràng đã có chút kỳ lạ.

Nha hoàn lắc đầu nói:

– Người kia không nói, nói muốn tự mình diện kiến thiếu chủ, thiếu chủ xem tin tức thì sẽ biết.

– Thú vị, Kiều Tam, ngươi đi xem xem.

Gia Cát Thiên cười nói.

– Vâng.

Kiều Tam đáp ứng một tiếng.

Kiều Tam cũng không đi đường mòn mà trực tiếp đạp lên ngọn cây đi xuống, những cây cổ thụ rậm rạp che kín bầu trời, hắn đạp ở bên trên có vẻ nhỏ bé như kiến vậy.

Khi đi tới bên dưới ngọn núi thì hắn đã nhìn thấy một thanh niên tướng mạo phổ thông, nhỏ gầy khô cứng đang khom eo đứng ở nơi đó, mắt nhìn ra chung quanh.

Hắn nắm dây cương, cưỡi trên lưng một con ngựa màu xám, tóc và ngựa như nhau, chán nản tới cực điểm, hiển nhiên tuổi còn trẻ nhưng cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì cho cam.

Kiều Tam nhíu nhíu mày, bay xuống trước mặt người thanh niên này làm cho người thanh niên này sợ hết hồn, vội vã ôm quyền hành lễ.

Kiều Tam hừ lạnh một tiếng nói:

– Ngươi là người phương nào?

– Tiểu nhân tên là Hà Nhị Oa.

Thanh niên thấp bé vội nói:

– Phụng lệnh của một vị tiên tử, truyền tin cho một vị Gia Cát công tử, phải đưa tận tay cho Gia Cát công tử.

– Tiên tử?

Kiều Tam cau mày nói:

– Dáng vẻ của vị tiên tử này như thế nào?

Hà Nhị Oa vội nói:

– Tiên tử như tranh vẽ khiến cho người ta không dám nhìn thêm, ta chỉ liếc mắt nhìn thôi. Mà tiên tử nói, Gia Cát công tử thấy tin thì sẽ biết nàng là ai, nàng nói mình họ Mai, Mai tiên tử.

– Họ Mai?

Kiều Tam ngẩn ra, sắc mặt hơi thay đổi, đưa tay ra rồi hỏi:

– Tin đâu?

Hà Nhị Oa vội vã che ngực, dùng sức lắc đầu nói:

– Ta muốn đích thân giao cho Gia Cát công tử!

– Tiểu tử nhà ngươi, thiếu chủ há lại là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp chứ!

Kiều Tam hừ lạnh nói.

– Ta mặc kệ, ta đã đồng ý với tiên tử, nhất định phải tự mình giao cho Gia Cát công tử!

Hà Nhị Oa vội nói:

– Nếu như không thể nhìn thấy Gia Cát công tử, ta không thể giao thư ra được!

– Tiểu tử, có tin là ta sẽ giết ngươi hay không?

Kiều Tam giơ bàn tay lên.

Hà Nhị Oa lớn tiếng nói:

– Cho dù giết ta thì ta cũng không giao thư!

– A, thật là có cốt khí!

Kiều Tam cười lạnh nói:

– Được rồi, nể mặt của Mai tiên tử, ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ, đi!

Hắn cũng nhìn ra được Hà Nhị Oa không thông võ công, hắn đưa tay ra, nắm cổ đối phương rồi đạp lên trên ngọn cây mà đi.

Hà Nhị Oa sợ đến mức run lên, vội vã nhắm mắt lại.

Kiều Tam phân ra một tia nội lực chuyển động ở trên người của Hà Nhị Oa, phát hiện ra Hà Nhị Oa không có một tia nội lực, nhưng kinh mạch lại dày rộng bằng phẳng, không ngờ lại là một kỳ tài võ học!

Hắn lấy làm kinh hãi, đánh giá tiểu tử gầy gò này từ trên xuống dưới, trong lòng thầm than thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tiểu tử không đáng chú ý như vậy mà lại có tư chất như thế, nếu cố gắng bồi dưỡng, nhất định sẽ là một vị cao thủ!

Tâm tư của hắn chuyển động, sinh ra một tia sát cơ.

Người như vậy không thể để cho hắn có cơ hội sống sót, người trẻ tuổi lợi hại, nào có đường sống cho loại lão nhân như hắn cơ chứ?

Nếu như ném hắn vào Phục Ngưu sơn, rất nhanh sẽ trở thành cao thủ hàng đầu, mình sẽ lại phải vâng lời, loại người đáng chết thế này chết một bớt một, chết càng nhiều càng tốt, khi đó mình mới có thể sống tự tại hơn nữa!

Sát cơ phun trào, nhưng trên mặt hắn lại trở nên nhu hòa, mỉm cười nói:

– Ngươi nhìn thấy Mai tiên tử ở đâu vậy?

Hà Nhị Oa cố gắng trợn mắt lên, mặt bị gió thổi làm cho tóc tung bay, hắn lớn tiếng nói:

– Ta nhìn thấy ở Thiết Ngưu lĩnh!

– Chỉ có một mình Mai tiên tử thôi sao?

– Còn có hai vị tiên tử nữa.

– Mai tiên tử có nói gì không?

– Mai tiên tử chỉ bảo ta đưa thư đưa đến tay của Gia Cát công tử, sau đó bảo ta ở lại Phục Ngưu sơn.

– Ha ha…

Sát cơ của Kiều Tam càng tăng lên, cười nói:

– Phục Ngưu sơn này ngươi không thể ở lại được, chờ một lúc nữa ta sẽ cho ngươi một trăm lạng bạc ròng, xem như là thù lao, được chứ?

– Một trăm lạng?

Hai mắt của Hà Nhị Oa trợn lên, càng to lớn hơn trước đó.

Kiều Tam cười gật đầu:

– Thoả mãn rồi chứ?

– Thật sự có một trăm lạng sao?

Hà Nhị Oa cười ha ha hỏi.

Kiều Tam nói:

– Lão phu nói chuyện rất giữ lời, hiện tại ta sẽ cho ngươi, một lúc nữa không cho phép nuốt lời.

Hắn nói xong lại móc ra một tấm ngân phiếu ở trong ngực rồi đưa cho Hà Nhị Oa.

Hà Nhị Oa tóm chặt, sợ bị gió mạnh trước mặt thổi đi.

Hắn nhìn chằm chằm vào vài chữ một trăm lạng, dùng sức gật đầu nói:

– Thật sự cho ta sao?

– Đúng thế, nó là của ngươi rồi!

Kiều Tam híp mắt cười nói.