Chương 221: Lòng người

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chạng vạng ngày thứ hai, Tuyết Lăng và Bích Liễu đi tới trước một toà đại trạch tráng lệ.

Tuyết Lăng tiến lên gõ vòng đập cửa bằng đồng sáng loáng. Trên cửa lớn có một cánh cửa nhỏ mở ra, một hán tử trung niên ló đầu ra rồi hỏi:

– Hai vị cô nương tìm ai?

– Nơi này là Triệu phủ đúng không?

Thanh âm của Tuyết Lăng rất lạnh lùng, nàng lạnh nhạt nói:

– Hồng Tụ cô nương có ở nơi này hay không?

– Thiếu phu nhân?

Hán tử trung niên nói:

– Hai vị cô nương tìm Thiếu phu nhân có chuyện gì không?

– Chúng ta là tỷ muội của nàng, xin ngươi bẩm báo.

Tuyết Lăng lấy ra một tờ bái thiếp ở bên trong tay áo rồi đưa tới.

Người gác cổng nhận lấy, sau khi nói một câu xin chờ một chút mưới khép cánh cửa nhỏ lại.

Tuyết Lăng đánh giá cửa lớn, nói:

– Xem ra của cải của vị Triệu giáo úy này rất dầy đó.

Giáo úy là chức quan nhỏ phụ trách bắt trộm trong thành, tương tự với tiểu đội trưởng cảnh sát hình sự ở hậu thế. Tuy rằng không cao lắm nhưng cũng không tính là thấp, theo lý thuyết cũng không có nhiều tiền để mua đại trạch lớn như vậy.

– Hẳn là xuất thân từ gia đình giàu có.

Bích Liễu nói.

Hai người nghị luận vài câu thì cửa lớn đã mở ra, một thiếu phụ mặc cẩm y thướt tha đã đứng trong cửa lớn, cười khanh khách nhìn các nàng một chút, sau đó đi ra đón:

– Bích Liễu muội muội, Tuyết Lăng muội muội.

Phía sau nàng có bốn nha hoàn mặc y phục rực rỡ cùng đi theo ra ngoài.

Bích Liễu và Tuyết Lăng chào hỏi, thiếu phụ mặc cẩm y vội vàng tiến lên nâng các nàng dậy, cười nói:

– Mau vào trong nói chuyện!

Dung mạo của nàng rất xinh đẹp, khí chất tao nhã hợp lòng người, chính là Hồng Tụ cô nương đã từng ở trong Yêu Nguyệt lâu.

Lúc này nàng rất vui vẻ, cười tươi như hoa.

Lúc trước nàng tiến vào Yêu Nguyệt lâu chính là do phụ mẫu đã mất, không có thân thích. Bán mình để mai táng phụ mẫu. Đông chủ của Yêu Nguyệt chủ nhìn thấy nàng đáng thương cho nên mới thu nhận nàng.

Bình thường nàng cũng cảm thấy rất cô đơn, nhìn người khác có phụ mẫu tỷ muội nàng rất ước ao. Lúc này có bằng hữu ở Yêu Nguyệt lâu tới thăm, nàng cảm thấy rất là thân thiết và vui mừng.

Ba người tiến vào cửa lớn, đi qua bình phong, từ phòng khách đi qua một cổng vòng hình trăng tròn, đi tới hậu hoa viên.

Gió thu thổi qua, hoa cúc chung quanh nở bung rất đẹp.

Ba nữ ngồi xuống tiểu đình, có nha hoàn ở một bên pha trà. Các nàng ăn trái cây, vui vẻ nói chuyện phiếm.

– Chúng ta nên bái kiến lão phu nhân một chút.

Bích Liễu cười nói.

Hồng Tụ xua tay cười nói:

– Người đã đi tới nhà đại bá rồi.

– Ồ?

Bích Liễu kinh ngạc nói:

– Đi làm gì vậy?

– Có khả năng nhìn thấy ta chướng mắt.

Hồng Tụ nở nụ cười khổ:

– Ai bảo ta nghiệp chướng nặng nề, làm đứt đoạn mất hương hỏa của Triệu gia.

– Triệu gia của họ cũng không phải chỉ có một mình tướng công của tỷ.

Bích Liễu nói:

– Không phải còn có đại bá của hắn hay sao?

– Cho nên người mới sang bên đại bá ở.

Hồng Tụ lắc đầu nói:

– Nhắc tới cũng là ta bất hiếu, giống như bức người đi vậy.

– Như vậy tướng công của tỷ thì thế nào?

Bích Liễu nói:

– Không phải cũng giận tỷ đó chứ?

– Chàng sao?

Hồng Tụ nở một nụ cười:

– Chàng vẫn rất tốt.

– Vậy thì tốt.

Bích Liễu nói:

– Muội nghe nói tỷ phu đối xử với tỷ không bằng trước đây.

– Mọi việc không bằng hiếu đạo, cũng không có cách nào khác.

Hồng Tụ nói:

– Ta không trách chàng.

– Vậy thì tốt.

Bích Liễu nhẹ nhàng gật đầu:

– Tình vẫn còn, như vậy cũng không oan uổng hắn.

Hồng Tụ kéo tay Bích Liễu rồi nói:

– Bích Liễu, muội nghe lời ta đi. Chuộc thân từ sớm. Đừng chờ tới lúc lớn tuổi mới thành gia lập thất a.

– Muội vẫn còn trẻ.

Bích Liễu cười nói.

Tuyết Lăng nói:

– Hồng Tụ tỷ tỷ, tỷ phu không bắt nạt tỷ chứ?

– Phu thê đồng sàng, tương kính như tân không nhiều, khó tránh khỏi nói ra nói vào một hai câu.

Hồng Tụ nói:

– Ta cũng hay tức giận với chàng, tuy rằng chàng luyện võ, nhưng cũng chưa từng động thủ đánh ta.

– Xem ra tỷ phu là người tốt đó.

Tuyết Lăng cười nói:

– Bây giờ tỷ phu làm chức quan gì?

– Giáo úy, quan không lớn, từ sáng đến tối đều phải đi làm.

Hồng Tụ lắc đầu cười nói:

– Về đến nhà đã mệt đến kiệt sức.

– Như vậy cũng nên cho tỷ phu làm chức quan khác nha.

Tuyết Lăng nói.

Hồng Tụ cười nói:

– Có thể nhận được chức quan này đã là vận may của chàng rồi. Tính khí của chàng bộc trực, không biết nịnh hót, không như cỏ đầu tường được cấp trên yêu thích.

– Như vậy…

Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu.

Bích Liễu nói:

– Tuyết Lăng, có biện pháp nào không?

– Chuyện này không có cách nào khác. Phủ Quốc Công và phủ Thành thủ không được phép cấu kết với nhau. Chuyện này công tử từng căn dặn muội rồi.

Tuyết Lăng xua xua bàn tay ngọc của mình.

Đôi mắt sáng của Hồng Tụ chuyển động, cười nói:

– Một vị công tử?

– Tổng quản phủ Quốc Công, Sở Ly Sở công tử.

Bích Liễu nói.

– Sở tổng quản!

Hồng Tụ kinh ngạc nói:

– Đại danh như sấm ở bên tai. Ta thường nghe tướng công nói, Sở tổng quản là kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ đã là tổng quản nhị phẩm, là người tấn cấp nhanh nhất trong phủ Quốc Công.

Bích Liễu cười nói:

– Sở tổng quản đúng là tuấn kiệt, xem ra Hồng Tụ tỷ tỷ không phải chịu khổ. Chúng tỷ muội cũng đã yên lòng rồi.

– Cũng xem như còn tốt.

Hồng Tụ thở dài nói:

– Chúng ta chỉ là nữ nhi yếu đuối, thật sự cơ khổ, không có chỗ nương tựa, cho nên chịu chút khổ cực cũng không có gì.

Tuyết Lăng nói:

– Sao Hồng Tụ tỷ tỷ lại không thể có hài tử? Có phải muội không nên hỏi lời này hay không?

Hồng Tụ cay đắng lắc đầu một cái:

– Đại phu nói là thân thể yếu đuối. Không nhìn ra những thứ gì khác, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Từ sáng đến tối đều uống thuốc mà cũng không có tác dụng.

– Hôm nào đến phủ Quốc Công đi.

Tuyết Lăng Nói:

– Công tử và có quan hệ rất tốt với Quách cung phụng Bách thảo viện, ta sẽ tìm Quách lão xem giúp tỷ một chút!

– Được!

Hồng Tụ vội vã đồng ý.

Hiện giờ nàng đã gấp tới mức sắp phát điên rồi, không có hài tử, nửa đời sau của nàng cũng không có chỗ dựa vào. Đợi tới lúc phu thê mình già, ngay cả người đưa ma cũng không có.

Trước đây nàng thích đi dạo phố, tham gia trò vui, hiện tại cả ngày không ra khỏi cửa lớn, đều giam mình ở trong nhà. Lúc đi trên đường phố, nhìn thấy người khác có hài tử, trong lòng sẽ cảm thấy rất đau, thống khổ không ngớt.

Phàm là có một đường hi vọng thì nàng sẽ không từ bỏ.

Các nàng tụ tập lại với nhau, có vô số chuyện có nói cũng không hết. Chờ tới lúc ánh đèn rực rỡ mới lên, Tuyết Lăng và Bích Liễu không ở lại ăn cơm mà cáo từ rời đi, ước hẹn ngày mai mời Hồng Tụ tới phủ Quốc Công.

Các nàng vừa mới đi không lâu thì tướng công Triệu giáo úy của Hồng Tụ đã trở về nhà.

Triệu giáo úy có tướng mạo oai hùng, khôi ngô cao to. Vừa đi vào phòng khách đã ngồi xuống, Hồng Tụ tự mình bưng trà lên rồi nói:

– Tướng công, có mệt không.

– Hôm nay vẫn coi như là thái bình.

Triệu giáo úy thở dài:

– Hôm nay có các tỷ muội của nàng tới chơi sao?

– Đúng vậy, Bích Liễu, còn có Tuyết Lăng của phủ Quốc Công.

– Phủ Quốc Công?

– Nha hoàn của Sở tổng quản.

– Lai lịch rất lớn, sao nàng lại tới đây?

– Nàng là bằng hữu của Bích Liễu, Bích Liễu dạy nàng múa.

– Xem ra hậu trường thực sự của nàng là phủ Quốc Công.

Triệu giáo úy cười lớn.

– Sau này mà chàng dám bắt nạt thiếp, thiếp sẽ nói cho Tuyết Lăng muội muội biết!

Hồng Tụ mở miệng cười nói:

– Để nàng tìm Sở tổng quản làm chủ thay thiếp!

– Ta nào dám bắt nạt nàng chứ?

Triệu giáo úy bật cười.

– Ngày mai thiếp muốn đi tới phủ Quốc Công một chuyến.

Hồng Tụ đi tới, ngồi vào bên cạnh hắn rồi lại nói:

– Tuyết Lăng nói sẽ giúp thiếp tìm Quách cung phụng của Bách thảo viện xem một chút. Quách cung phụng là thần y đó!

– Cứ nghe lời ta, đừng quá quan tâm. Chờ thêm mấy năm nữa, xin một đứa con nuôi bên đại ca sang đây là được rồi.

Triệu giáo úy nói.

– Chúng ta còn trẻ, y thuật của Quách cung phụng rất tốt, nói không chừng có thể trị hết.

-… Ài, nàng ấy à, thôi được rồi, cứ theo ý nàng vậy!

Sáng ngày thứ hai, Hồng Tụ không kiềm chế nổi nóng ruột mà đã đi tới nhà Bích Liễu trước. Sau khi hội họp lại đi tới phủ Quốc Công.

Tuyết Lăng nhìn thấy nàng tới, trực tiếp mời Quách lão đến Đông hoa viên một chyến.

Quách Mộ Lâm nể mặt Sở Ly cho nên cũng không từ chối, lại bắt mạch cho Hồng Tụ.

Tam nữ ngồi ở bên trong tiểu đình, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn.

Quách Mộ Lâm vuốt vuốt ria mép, cau mày nói:

– Thật là phiền toái… Như vậy đi, bảo công tử nhà ngươi về, thi triển Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật cho nàng.

– Không thành vấn đề.

Tuyết Lăng Nói:

– Dùng Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật là khỏi đúng không?

– Nàng sinh ra đã yếu đuối, kinh mạch yếu, thể chất kém. Sau khi thi triển Cửu chuyển hoán mạch thuật, lại tìm một môn phương pháp dưỡng sinh, như vậy là ổn thỏa.

– Đa tạ Quách lão!

Hồng Tụ vội nói.

Quách Mộ Lâm khoát tay nói:

– Không cần cám ơn ta, Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật chỉ có Sở Ly mới có thể thi triển, muốn cảm ơn thì cứ đi cảm ơn hắn!

Tuyết Lăng nói:

– Như vậy phải bao lâu Hồng Tụ tỷ tỷ mới có thể có nhi tử?

– Sau khi thi thuật một tháng, lại thêm đan dược, khi đó sẽ không có vấn đề gì nữa.

Quách Mộ Lâm nói:

– Yên tâm đi, nếu như không có Sở Ly, bệnh này của ngươi sẽ hết cách, không đủ sức xoay chuyển trời đất. Có Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật, đây chỉ là việc nhỏ!

Hồng Tụ kích động gật gù.

Tuyết Lăng cười nói:

– Hồng Tụ tỷ tỷ đừng nóng vội, công tử còn chưa trở lại, khi nào người về muội sẽ báo cho tỷ.

– Đa tạ Tuyết Lăng muội muội!

– Cám ơn cái gì chứ?

Tuyết Lăng cười nói:

– Sau này Hồng Tụ tỷ tỷ thường xuyên đến đây chơi, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.

– Được.

Hồng Tụ cười nói.