Chương 507: Trở về

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đương nhiên sẽ không rồi!

Trương Lăng Phong vội vã ưỡn ngực, dùng sức vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói:

– Ta không tin, An Vương phủ còn hai Vương phi nữa, nhất định ta có thể bắt được đúng người!

– Đi thôi!

Tề Tử Mặc vung vung tay lên, nói:

– Đừng gây phiền toái! Đừng làm cho ngày càng rắc rối hơn nữa!

– Vâng!

Trương Lăng Phong nhẹ nhàng rời đi.

Triệu Giang lắc đầu nói:

– Ngươi không nên để hắn đi, để Lý Cổ đi thì tốt hơn.

– Khinh công của Lý Cổ vẫn kém Lăng Phong.

Tề Tử Mặc nhìn về phía Lý Cổ, hỏi:

– Có đúng không?

– Vâng.

Lý Cổ bình tĩnh nói:

– Quả thực khinh công của ta không bằng Trương sư đệ.

– Quả thực, ta rất không yên lòng về hắn!

Triệu Giang lắc đầu than thở:

– Vạn nhất lại bắt sai người thì sao?

– Tổng cộng có ba vị Vương phi, hắn còn có thể bắt sai hay sao?

Tề Tử Mặc cười ha hả lên, nói:

– Ngươi cũng quá coi thường Lăng Phong rồi!

– Chỉ mong như vậy đi.

Triệu Giang lắc đầu nhìn về phía Tống Lưu Ảnh:

– Tống Vương phi, đắc tội, không phải chúng ta muốn làm gì ngươi, đợi tới lúc hừng đông sẽ đưa ngươi trở về.

– Các ngươi muốn làm như thế nào?

Tống Lưu Ảnh nhàn nhạt hỏi.

Bây giờ nàng đã có kinh nghiệm đối với những chuyện này, biết không thể hoang mang, hơn nữa nhìn qua dường như bọn họ cũng không có ý tứ giết người:

– Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?

– Chúng ta muốn gặp mặt Sở Ly một chút.

– Đại tổng quản sao?

Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:

– Đại tổng quản không có ở trong Vương phủ.

– Vậy hắn ở nơi nào vậy?

Triệu Giang hừ lạnh nói:

– Đừng tưởng rằng ngươi nói không có ở đây thì chúng ta sẽ không tìm hắn.

– Đại tổng quản thực sự không ở đây.

Tống Lưu Ảnh nói:

-Nếu không vị vừa nãy sẽ không vào được trong phủ.

– Ha ha, xem ra ngươi rất kính nể Sở Ly đó.

Tề Tử Mặc cười:

– Võ công của hắn rất là lợi hại, chẳng lẽ lợi hại thật sao?

– Ta không biết Đại tổng quản lợi hại bao nhiêu, nhưng ta biết hắn muốn giết các ngươi thì sẽ không thành vấn đề.

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:

– Ta sẽ cầu xin Đại tổng quản, tha cho các ngươi một mạng.

– Khà khà, vậy thì phải đa tạ Tống Vương phi nhân từ rồi!

Tề Tử Mặc cười lên một tiếng quái dị.

Triệu Giang hừ lạnh nói:

– Hắn đi đâu vậy?

– Đại tổng quản sự vội vã, rất có khả năng đã đi tới Bí vệ phủ.

Tống Lưu Ảnh lắc đầu nói:

– Đêm nay không ở trong phủ.

– Thôi.

Triệu Giang than thở:

– Không ở đây cũng không có gì, chỉ cần bắt được Tiêu Vương phi, tự nhiên hắn sẽ tới đây!

– Tiêu Vương phi cũng không ở đây.

Tống Lưu Ảnh nói.

– Hả?

Triệu Giang cau mày trừng mắt nhìn nàng:

– Cũng không ở đây? Tống Vương phi, ngươi đừng lừa gạt chúng ta!

– Sự thực là vậy.

Tống Lưu Ảnh bình tĩnh nhìn hắn, cố gắng không kích thích hắn:

– Tiêu Vương phi đã trở về phủ Quốc Công.

– Con bà nó!

Tề Tử Mặc nói:

– Như vậy Lăng Phong có thể bắt được người nữa sao?

Trong lúc đang nói chuyện, Trương Lăng Phong mang một nữ tử nhẹ nhàng đi đến, nở một nụ cười:

– Triệu sư thúc, Tề sư thúc, lần này không sai được nữa!

Triệu Giang đánh giá nữ tử dưới ánh trăng một chút, trẻ tuổi hơn rất nhiều, dung mạo tú lệ động lòng người.

– Vị này là ai đây?

Triệu Giang nhìn về phía Tống Lưu Ảnh.

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:

– Tiết Vương phi.

Triệu Giang vỗ á huyệt của Tiết Ngưng Ngọc rồi hỏi:

– Ngươi là Tiết Vương phi?

– Là ta.

Tiết Ngưng Ngọc nhìn Tống Lưu Ảnh, lại nhìn về phía bọn họ:

– Các ngươi là ai?

– A, lại sai rồi sao?

Trương Lăng Phong trợn mắt lên.

– Tiêu Vương phi không ở trong phủ.

Tề Tử Mặc tức giận:

– Ngươi bắt ở đâu vậy… Triệu sư huynh, nên làm thế nào đây?

Hắn quay đầu hỏi Triệu Giang:

– Sở Ly cũng không ở đây, chúng ta bắt các nàng để làm gì chứ?

Triệu Giang hừ lạnh một tiếng:

– Hai người bọn họ cũng được, Sở Ly thân là Đại tổng quản, còn có thể không đến hay sao?

– Như vậy cũng đúng.

Tề Tử Mặc cười nói:

– Nếu như hắn không đến, như vậy chức vị Đại tổng quản này sẽ không xứng chức, khà khà!

– Đại tổng quản không ở đây, các ngươi bắt chúng ta cũng vô dụng.

Tống Lưu Ảnh nói:

– Rất nhanh sẽ kinh động tới Bí vệ phủ, các ngươi phải cẩn thận!

Trương Lăng Phong không để ý màcười nói:

– Ha ha, Bí vệ phủ tính là thứ gì chứ, tốt nhất bọn họ đừng tự chuốc lấy nhục nhã thì hơn!

– Lăng Phong ngươi đi đổi thư, nói nếu như buổi tối ngày mai Sở Ly không đến, vậy thì chúng ta sẽ giết người!

Triệu Giang hừ lạnh nói.

– Được rồi.

Trương Lăng Phong cười nói:

– Vương phủ chó má gì chứ, chẳng khác nào nhà rách! Triệu sư thúc, Tề sư thúc các người đã quá cẩn thận rồi!

– Bớt dài dòng đi, nhanh đi mau rồi về!

Triệu Giang vung vung tay.

Trương Lăng Phong lập tức biến mất ở trên không trung, rất giống như một giọt nước mưa rơi vào trong hồ nước.

– Vương gia.

Trịnh Lập Đức đi tới ngoài luyện công viện, cách cửa viện, khom người, cẩn thận từng li từng tí một nói:

– Vương gia?

Âm thanh của An Vương từ bên trong truyền đến:

– Chuyện gì?

– Tối hôm qua Tống Vương phi và Tiết Vương phi đều mất tích.

Trịnh Lập Đức lau lau trán, trên trán hắn không ngừng đổ ra mồ hôi.

– Đi vào!

An Vương trầm giọng nói.

Trịnh Lập Đức cầm một tấm thiệp, cẩn thận đẩy cửa đi vào.

An Vương âm trầm trừng mắt nhìn hắn.

Trịnh Lập Đức dùng hai tay dâng thiếp lên rồi nói:

– Là tìm Đại tổng quản gây phiền phức.

An Vương tiếp nhận thiệp, nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:

– Hai vị Vương phi đều mất tích hay sao?

-… Vâng.

Trịnh Lập Đức không dám lau mồ hôi trên đầu, thấp giọng nói:

– Buổi sáng đã phát hiện người đã không còn ở trong phủ, chỉ để lại cái này.

– Nói cách khác, tối hôm qua đã có người bắt hai vị Vương phi đi.

An Vương lạnh lùng nhìn hắn:

– Mà hộ vệ trong phủ lại không phát hiện ra?

-… Vâng.

Trịnh Lập Đức thấp giọng nói:

– Chúng thuộc hạ vô năng!

– Tất cả đều là đám ăn hại!

An Vương cười lạnh một tiếng:

– Nói ra người khác cũng sẽ không tin, Vương phủ sẽ thành cái gì chứ? Mặc người ra vào, Vương phi bị người ta cướp đi, lại không phát hiện ra!

Trịnh Lập Đức cúi đầu không nói.

An Vương hừ lạnh nói:

– Đại tổng quản đâu rồi?

– Tối hôm qua Đại tổng quản không ở đây.

Trịnh Lập Đức vội hỏi.

– Đi làm gì vậy?

An Vương tức giận:

– Lúc quan trọng thì lại không ở đây!

Trịnh Lập Đức nói:

– Đại tổng quản nói trở về đón Vương phi, ngày hôm nay sẽ có thể trở về.

– Khi nào mới có thể đến chứ?

An Vương hừ lạnh nói.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của Tống Tam Tư:

– Vương gia, Đại tổng quản đã trở về!

– Đi mời Đại tổng quản lại đây!

An Vương lạnh lùng nói.

– Vâng.

Âm thanh của Tống Tam Tư đi xa.

Sở Ly rất nhanh đã cất bước đi vào, tinh thần phấn chấn, ôm quyền một cái nói:

– Vương gia, Trịnh thống lĩnh cũng ở đây sao?

– Xem một chút đi.

An Vương đưa thiếp mời cho Trịnh Lập Đức.

Trịnh Lập Đức lại dâng lên cho Sở Ly.

Sở Ly quét mắt nhìn một chút, trầm mặt xuống:

– Xem ra là muốn giết ta… Hai vị Vương phi thực sự bị bắt đi hay sao?

-… Vâng.

Trịnh Lập Đức thở dài nói.

Sở Ly đánh giá thiệp, lại gật gù nói:

– Được, chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ cứu hai vị Vương phi ra.

– Nếu như các nàng có một chút tổn thương, ta sẽ tìm ngươi tính sổ!

An Vương nói:

– Người làm Đại tổng quản như ngươi thất trách, cũng không cần phải làm Đại tổng quản nữa!

– Vâng.

Sở Ly ôm quyền một cái nói:

– Vương gia cứ yên tâm là được.

Hắn xoay người nhìn về phía Trịnh Lập Đức:

– Điều sáu hộ vệ tới nơi này bảo vệ Vương gia, những người còn lại đi cứu Vương phi.

– Vâng.

Trịnh Lập Đức vội vàng gật đầu.

An Vương ở một bên không tỏ rõ ý kiến, nhìn hắn chỉ huy.

Sở Ly ôm quyền một cái rồi bước đi rời đi.

Trịnh Lập Đức vội vã đi theo ra, bắt đầu điều động hộ vệ.

Sở Ly vừa đi lại đang nghĩ, rốt cuộc là ai làm, là Quang Minh Thánh giáo hay là Tử Vân sơn, hoặc là những môn phái võ lâm khác?

Hiển nhiên là mai phục đang đợi mình.

Thiên Ma châu rơi xuống tim, sau đó thúc giục thần thông Thông Thiên Triệt địa, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong một rừng cây.

Đây là một mảnh đặc rừng cây dày, trong rừng cây có một mảnh đất trống.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc đang ngồi ở trên một tảng đá như là một cái giường, huyệt đạo trên đùi không được mở ra, đang ngồi nói chuyện rất là tao nhã.

Lý Cổ dựa vào một thân cây, ba người còn lại luyện công ở trong rừng cây.

Bọn họ đang điều chỉnh thân thể, muốn đạt đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị buổi tối chém giết.