Chương 294: Sát cơ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Xem lễ?

Cổ Nguyệt lấy làm kinh hãi, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

– Sở tổng quản, ngươi muốn đi Kim Cương tự sao?

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Ở trong đầu hắn đã nhìn thấy tình cảnh bản thân Cổ Nguyệt nhìn thấy Kim Cương tự, rất là kinh dị.

Hắn biết, quyết định này của hắn quả thực giống như chịu chết vậy, trong Kim Cương tự có đông đảo thần thông giả, một khi hắn bước vào đó, muốn chạy trốn cũng sẽ trốn không thoát, sẽ vẫn lạc ở trong Kim Cương tự.

Nhưng Sở Ly vẫn quyết định đi xem xem một chút.

Nhìn xem mười đời tu Phật hiệu rốt cuộc sẽ là cái gì, càng quan trọng hơn chính là, hắn muốn nhìn một chút xem mình có cơ hội để tu thành những thần thông khác hay không.

Mình có thể tu thành thần thông Đại Viên Kính Trí, như vậy không hẳn đã không thể tu thành những thần thông khác.

Nếu nếu không thể đạt đến cảnh giới Thiên Thần, như vậy mình có sống sót cũng vô vị, người mang Khô vinh kinh, muốn chết cũng không dễ như vậy. Huống chi, hắn lại là người chuyển thế mà đến, chết rồi cũng chưa chắc đã không thể chuyển thế tới đời sau.

Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, vì thần thông, hắn định đánh cược một lần.

Quan trọng nhất chính là, hắn cảm thấy nếu như Kim Cương tự muốn giết mình nữa thì mình cũng chạy không thoát được. Chỉ cần Không Hải lại tới một lần nữa, người mang Kim Cương Xá Lợi thuật, mình chắc chắn sẽ phải chết, đưa tới cửa như vậy, để xem bọn họ có thể giết mình hay không.

– Ngươi không sợ Không Hải tôn giả lại giết ngươi một lần nữa hay sao?

Cổ Nguyệt cười nói.

Sở Ly nói:

– Ta đi tới Kim Cương tự xem lễ, Kim Cương tự giết ta, không đến nỗi như vậy chứ?

-… Như vậy cũng đúng.

Cổ Nguyệt gật đầu:

– Nếu như không phải gây bất lợi đối với Kim Cương tự, như vậy có lẽ chư vị Tôn giả sẽ không giết người ở trong tự… Được, nếu như Sở tổng quản dám đi, lão phu cũng dám đáp lời. Sở tổng quản không hổ là tuấn kiệt, khâm phục!

Hắn tự hỏi, nếu mình là Sở Ly, tuyệt đối sẽ không có can đảm như vậy.

Thật không biết nên nói hắn ngông cuồng hay là nói hắn ngu xuẩn, hắn rất muốn xem xem đối phương sẽ rơi vào kết cục thế nào!

Hắn âm thầm cười gằn, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút gì cả.

Hắn có địch ý vô hình đối với Sở Ly, bản thân mình tự nhận người ta sẽ không nhìn ra được, thế nhưng Sở Ly lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Sở Ly cảm thấy buồn cười.

Khuôn mặt đẹp của Tiêu Thi mình không coi ra gì. Nam nhân tuổi như Cổ Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, vì mình cách Tiêu Thi quá gần mà bị hắn ta đố kị hận, trong lòng sinh ra địch ý cũng là chuyện bình thường.

– Khi nào chúng ta lên đường đây?

Sở Ly hỏi.

– Nhị tiểu thư cùng đi chứ?

Cổ Nguyệt dán mắt nhìn vào Sở Ly.

Sở Ly trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu.

Nếu như Kim Cương tự còn muốn giết Nhị tiểu thư, như vậy hắn có chạy cũng không thoát, đưa tới cửa thì sao chứ?

– Chỉ sợ Vương phi không thể vào tự.

Cổ Nguyệt cau mày nói:

– Chỉ có thể ở ở ngoài tự chờ mà thôi.

Tim hắn mơ hồ nhảy nhót, hận không thể lập tức nhìn thấy Tiêu Thi.

Sở Ly gật đầu nói:

– Làm phiền Cổ tiền bối rồi.

– Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!

Cổ Nguyệt nói.

Sở Ly ôm quyền một cái, nói:

– Vậy tại hạ cáo từ, ngày mai gặp mặt ở ngoài thành!

– Được, không tiễn!

Cổ Nguyệt ôm quyền.

Sở Ly nói chuyện tới quyết định của mình, hai mắt của Tiêu Thi trừng lớn, ánh mắt rất là kỳ dị.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư không muốn đi sao?

– Ta xem ngươi càng ngày càng muốn chết rồi đó.

Tiêu Thi than thở:

– Đổi các loại trò gian!

Sở Ly nói:

– Có đi hay không?

– Được rồi, mạng ta là của người, cứ tùy ý ngươi đi.

Tiêu Thi nói:

– Đám lão hòa thượng kia có gì để xem cơ chứ?

– Ta muốn mở mang kiến thức một chút, nhìn xem mười đời thành Phật, còn có thần thông như thế nào.

– Hóa ra là lòng tham.

Tiêu Thi đã nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng như bừng tỉnh cười nói:

– Muốn biết chỗ tốt hả.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, chẳng khác nào trăm hoa đua nở, dung quang loá mắt.

Sở Ly cười cười.

Tiêu Thi ở trước mặt hắn càng ngày càng tùy ý.

Tiêu Thi nói:

– Được, đã có chỗ tốt, vậy thì đi!

– Vị Cổ Nguyệt kia muốn ban ơn lấy lòng, nhận định tiểu thư sẽ trở thành Vương phi, cuối cùng sẽ trở thành hoàng hậu.

Sở Ly cười nói:

– Lão tăng trong Kim Cương tự thi triển Thông Thiên Nhãn, nhìn thấy mệnh cách của tiểu thư là mẫu nghi thiên hạ, đây mới là nguyên nhân khiến cho tâm ý của An vương chuyển biến.

– Mẫu nghi thiên hạ?

Tiêu Thi nhíu mày:

– Sẽ không phải là hoàng hậu đó chứ?

Sở Ly nói:

– Hoàng hậu, thái hậu. Đều là mẫu nghi thiên hạ, ai biết được.

Đôi mắt sáng của Tiêu Thi nhìn chằm chằm vào hắn:

– Sở Ly, ngươi thật sự muốn ta làm Vương phi?… nữ nhân của An vương sao?

Sở Ly bình tĩnh nói:

– Ta muốn giết An vương, nhưng rất khó.

Hắn cảm thấy không chịu nổi.

Giọng nói của nàng rất u oán, rất giống như chân thành với mình vậy, càng ngày càng thích trêu chọc mình!

– Khi hắn không muốn giết ta thì giết hắn mới càng dễ!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Ta không muốn nhìn thấy tên này… Hừ, hắn muốn giết thì giết, muốn thành hôn thì lấy. Hắn nghĩ mình là hoàng thượng sao?

Sở Ly nói:

– Ta sẽ thử một chút xem sao.

Tiêu Thi lườm hắn một cái.

Tâm giết An vương của Sở Ly ngày càng dày đặc.

Vừa muốn thành hôn với Tiêu Thi, không giết nàng mà lại muốn leo lên ngôi vị hoàng đế, sau đó An vương phải làm rõ ràng. Chỉ cần hơi đoán là có thể đoán ra được.

Ra tay đối với phủ Quốc Công.

Chỉ cần phủ Dật Quốc Công còn một ngày thì hắn sẽ không thể leo lên ngôi vị hoàng đế.

Vì lẽ đó chuyện thứ nhất là phải diệt trừ phủ Dật Quốc Công, hắn cưới Tiêu Thi, lén ra tay thì lại càng dễ dàng mê hoặc người. Có lẽ bên phủ Dật Quốc Công thậm chí còn sẽ không đề phòng hắn, cho dù đề phòng thì cũng chưa chắc đã phòng được.

An vương chưa trừ thì phủ Dật Quốc Công sẽ khó thoát một kiếp.

Tiêu Kỳ vẫn còn đang bế quan, chẳng biết lúc nào mới có thể bước vào Thiên Thần cảnh. Thế nhưng Thiên Thần cảnh thì sao chứ? Chờ nàng xuất quan thì phủ Quốc Công đã sụp đổ, đây là chuyện chắc chắn, cho dù cao thủ Thiên Thần cũng không thể cứu vãn được tình huống này.

Đến lúc đó, sợ rằng Tiêu Kỳ sẽ liều mạng, mà hoàng thượng cũng là cao thủ Thiên Thần, mà đã sớm là cao thủ Thiên Thần từ lâu rồi. Hắn há có thể để cho Tiêu Kỳ sống sót được chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên vẫn nên diệt An vương thì tốt hơn.

Đương nhiên hắn sẽ không nói với Tiêu Thi những ý nghĩ sâu xa này, làm trong lòng nàng rối loạn là một chuyện vô bổ rồi.

Bỗng nhiên Tiêu Thi khẽ cười một tiếng.

Sở Ly nhìn về phía nàng.

Tiêu Thi cười nói:

– Sở Ly, ngươi nói xem chúng ta có giống như một đôi gian phu dâm phụ hay không? Còn chưa vào cửa đã mưu tính giết tướng công rồi.

Sở Ly tức giận hỏi:

– Còn không phải là do tiểu thư sao?

– Xem ra ngươi có chút yêu thích đối với ta đúng không?

Tiêu Thi cười nói.

Sở Ly thở dài:

– Tiểu thư, rụt rè một chút đi, đừng khiến cho người ta chê cười, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của tiểu thư.

– Cũng không có người khác mà!

Tiêu Thi cười nói.

Ba lần được hắn cứu tính mạng, Tiêu Thi đã triệt để không còn đề phòng gì với hắn nữa. Vui cười tức giận, mắng thích làm gì thì làm, thoải mái thích ý.

Ở ngoài Thần Đô thành, Sở Ly và Tiêu Thi lẳng lặng đứng đó.

Nàng mặc một kiện trường bào màu tím rộng lớn, che vóc người uyển chuyển lại, trên mặt là khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp.

Cổ Nguyệt sải bước tới đây, thân mặc trường bào, khí độ ung dung.

Nhìn thấy Sở Ly, hắn lại liếc mắt nhìn Tiêu Thi, vội vã ôm quyền hành lễ.

Đôi mắt sáng của Tiêu Thi lưu chuyển, nhàn nhạt quét hắn một chút rồi khẽ gật đầu.

Cổ Nguyệt bị ánh mắt trong trẻo của nàng chiếu, cả người trở nên lâng lâng, hắn vội hỏi:

– Kính chào Vương phi.

– Đi thôi.

Tiêu Thi lạnh nhạt nói.

Cổ Nguyệt vội vàng gật đầu.

Sở Ly ở một bên cười thầm, thực sự là một vật khắc một vật thật sự.

Trước đó Cổ Nguyệt rất ra vẻ, ra vẻ tiền bối đức cao vọng trọng. Thế nhưng đến trước mặt của Tiêu Thi, thiếu chút nữa đã khúm núm, cũng không chỉ là bởi vì thân phận Vương phi, mà là bởi vì khuôn mặt đẹp vô song của nàng.

Sở Ly ôm quyền một cái rồi nói:

– Tiểu thư, chúng ta lên đường thôi.

– Ừm.

Tiêu Thi lạnh lùng nói.

Có người bên ngoài ở đây, nàng lập tức đổi lại thành một người khác. Hoàn toàn không có sự tùy ý và lười biếng khi ở cùng Sở Ly, lại trở về là một Tiêu Thi như trước kia.

Cổ Nguyệt không cho rằng làm như vậy là bất kính, trái lại còn cảm thấy Vương phi nên lãnh đạm như vậy, khiến cho người ta cảm thấy cao không thể chạm tới được.

Hắn cười ha hả nói:

– Lão phu sẽ dẫn đường cho Vương phi.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Sở Ly:

– Có thể đuổi được chứ?

Sở Ly gật đầu.

Tiêu Thi thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Cổ Nguyệt một chút.

Cổ Nguyệt lẫm liệt, không nói nhảm nữa mà thi triển khinh công nhẹ nhàng rời đi.

Hắn rời khỏi quan đạo, đạp lên cây cỏ đi nhanh.

Nhìn Sở Ly dắt tay của Tiêu Thi, tuy cách một lớp tay áo, thế nhưng vẫn khiến cho hắn đố kỵ, hận không thể lấy thân đổi vị trí của đối phương.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng thúc giục khinh công đến cực hạn.

Khinh công của hắn tuyệt đỉnh, bằng không lúc trước cũng sẽ không cùng Không Hải đồng thời truy sát Sở Ly.

Hai mắt hắn lướt nhìn về đằng sau, nhưng Sở Ly vẫn ung dung tự tại dắt Tiêu Thi đi theo, không chậm dù chỉ nửa bước.