Chương 135: Tuần thành

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tuyết Lăng chỉ cảm thấy tim mình không ngừng chìm xuống giống như rơi xuống vực sâu, từ từ chìm xuống đáy vực, trước mắt tối đen như mực.

Thời gian như dừng lại, không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu. Đại não như đông cứng lại, thời gian và không gian cũng đông cứng theo.

Không biết là lúc nào nàng bỗng tỉnh lại, có một điểm sao sáng lấp lánh trước mắt, thoáng ẩn thoáng hiện, giống như một ngôi sao trên bầu trời đêm.

Nàng giật mình, nhanh chóng tiến sát lại gần ánh sao sáng. Càng lại gần điểm sao sáng hóa thành một luồng sáng, trong luồng sáng thấp thoáng có một cánh cửa, nàng bất giác tập trung đi vào cánh cửa ánh sáng, lập tức một tiếng nổ lớn vang lên bên tai.

Cơ thể hòa làm một với thiên địa, bản thân chính là núi, chính là biển, chính là mặt đất.

Thái Âm quyết vốn phát động khó khăn cũng trở lên thông suốt, dễ dàng. Nàng liên tục hấp thu khí mát trong thiên địa, cảm giác dạt dào, hùng hậu lan tỏa, chỉ muốn ngẩng đầu thét lớn, giải tỏa sự dễ chịu trong lồng ngực.

Nàng mở mắt, tinh quang lấp lánh, chậm rãi thu kiếm:

– Đa tạ công tử.

Sở Ly đã rụt ngón tay lại, mỉm cười:

– Ngộ tính không tồi!

Tuyết Lăng lập tức cười rạng rỡ:

– Công tử, ta đã là Tiên Thiên rồi sao?

Sở Ly gật đầu.

Tuyết Lăng than một tiếng:

– Đây chính là cảnh giới Tiên Thiên sao… Đúng là khác biệt hẳn!

Nàng cảm thấy tu vi của mình tăng lên gấp mười lần, nội lực của Thái Âm quyết tự lưu chuyển liên tục, giống như nước sông không ngừng chảy, cơ thể chất chứa sức mạnh khổng lồ, như thể một quyền có thể đánh vỡ trời.

Sở Ly nói:

– Mấy ngày này hãy luyện Huyền Dương Quyền nhiều một chút để củng cố tu vi, cảm giác không gì là không thể chỉ là ảo giác thôi.

– Vâng.

Tuyết Lăng đáp.

Cảm giác bay bổng của nàng lập tức biến mất, tĩnh tâm lại, xem ra cảm giác hùng mạnh không gì không thể này là hiện tượng bình thường, không phải chỉ mình mình mới có, cao thủ Tiên Thiên không phải thiên hạ vô địch.

Sở Ly xua tay, Tuyết Lăng biết điều quay người rời đi.

Nàng ra khỏi tĩnh thất của Sở Ly, tới tiểu viện, bắt đầu tu luyện Huyền Âm Chưởng. Nàng lập tức cảm thấy sự khác biệt, Huyền Âm Trưởng thi triển càng dễ dàng, lưu loát hơn, những chỗ chưa hiểu hiện nay cũng có thể hiểu thấu, chưởng pháp càng tự nhiên, nhanh nhẹn hơn.

Cùng với việc thi triển, xung quanh nàng nhanh chóng lạnh giá, nội lực có thể truyền qua vật khác, quả nhiên đã khác hẳn, uy lực của Huyền Âm Chưởng có thể thực sự phát huy rồi.

Uy lực của Huyền Âm Chưởng có nhiều tầng, tầng một làm trì trệ nội lực của đối thủ, làm chậm thân pháp, một khi đối thủ tiếp xúc với nội lực của nàng sẽ bị đóng băng, tầng kế tiếp sẽ đóng băng tim, chết ngay tức khắc, tầng kế tiếp nữa có thể sát thương người khác vô hình, một tia nội lực cực âm, cực thuần khiết phá hoại sự cân bằng của lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, âm dương mất cân bằng sẽ chết.

Những ngày sau đó, nàng ngoài tới Diễn Võ Đường thăm Tưởng phu nhân ra thì chỉ ở trong tiểu viện luyện công, Huyền Âm Chưởng càng nhuần nhuyễn hơn.

Sở Ly thì vẫn xem xương hổ, ngưng luyện khí thế, tăng hiệu quả Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.

Thế hổ tăng cường, cơ thể hắn càng mạnh thêm, sức mạnh và tốc độ đều không ngừng tăng lên, hắn thầm khen ngợi sự mạnh mẽ của Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.

Bạch Hổ Luyện Dương Đồ quả nhiên là thượng cổ tuyệt học, nghe nói thượng cổ tuyệt học có thể đọ sức với linh thú mà không hề thua kém, cuối cùng đã đuổi linh thú vào Thập Vạn Đại Sơn, từ đó trở đi, võ học ngày một lụn bại.

Sở Ly đoán rằng có lẽ nguyên nhân là do linh thú đã vào hết Thập Vạn Đại Sơn.

Không có linh thú áp bức, kích phát tiềm lực sinh tồn của loài người, quan trọng hơn cả là võ học đều bắt nguồn từ linh thú, tới nay con người còn không biết hình dạng của linh thú thế nào, không cảm nhận được khí thế của linh thú, vẽ hổ không thành thành ra chó, vì thế uy lực của võ học giảm mạnh, ngày một khó đạt tới cảnh giới Thiên Thần.

Muốn đạt tới cảnh giới Thiên Thần chắc phải vào Thập Vạn Đại Sơn, nhưng nơi đó linh thú hoành hành, dưới cảnh giới Thiên Thần mà vào đó sẽ chết chắc, muốn sống sót ở Thập Vạn Đại Sơn, cần tập trung vận khí của thiên địa vào người.

Sở Ly tự ngẫm, vận khí của hắn không tồi, nếu không cũng không chuyển thế đầu thai tới thế giới này, giữ được kí ức của tiền kiếp, hơn nữa lại luyện được thần thông Đại Viên Kính Trí nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm vào Thập Vạn Đại Sơn.

Chỉ đáng tiếc kiến thức của tiền kiếp chưa có đất dụng võ, chỉ để lại phương thức tư duy khác với thế giới này.

Sáng sớm, Tuyết Lăng cùng Sở Ly ăn xong cơm, thấy Sở Ly lại ngồi trong tiểu đình nghiên cứu mảnh xương kia, biết hắn nghiên cứu sẽ mất cả buổi sáng, không để ý tới ai, thế nên nàng một mình ra khỏi tiểu viện, chèo thuyền tới Diễn Võ điện, tìm một ít bí kíp để xem.

Bước chân vào cảnh giới Tiên Thiên, tầm mắt và cảm giác của nàng đã khác đi, xem lại bí kíp sẽ có cảm nhận khác.

Gió mát khẽ thổi qua mặt, mặt hồ trong veo, nàng mặc áo trắng ngà tung bay trong gió, nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ.

Một lát sau, nàng dừng thuyền ghé vào bờ, bước tới bãi luyện võ náo nhiệt, ánh mắt trong veo lướt nhìn qua một lượt, nhìn thấy Tưởng Hòe trong đám đông.

Tưởng Hòe là người từng trải, lại có khả năng ứng biến thích nghi với hoàn cảnh, chỉ mới vài ngày đã hoàn toàn hòa nhập với các hộ vệ của phủ Quốc Công, kết giao được với mấy bằng hữu, thi thoảng lại rủ nhau đi uống rượu, rất thân thiết, cuộc sống như cá gặp nước.

Tuyết Lăng rất bội phục sự khôn khéo của Tưởng Hòe, có thể hạ mình, hắn là cao thủ đỉnh cấp, khinh công tuyệt đỉnh, nếu đổi lại là mình sẽ chả buồn giao thiệp với đám người kia.

Công tử cũng không làm được như Tưởng Hòe, công tử quá ít nói, điểm này không được lòng người khác lắm, rất khó có thể thân thiết với mọi người.

Tuyết Lăng tới thẳng bãi luyện võ, mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía nàng.

Tưởng Hòe bước nhanh tới trước mặt nàng, cười nói:

– Tuyết cô nương, sao hôm nay lại có thời gian tới đây, Sở huynh đệ sao rồi?

– Công tử bận lắm.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Tưởng đại ca sống khá thoải mái đấy chứ?

– Ha ha.

Tưởng Hòe phấn khởi cười nói:

– Tìm được mấy gã hợp gu, cũng không tệ. Đúng rồi, Tuyết cô nương giúp ta xem nên nhận nhiệm vụ gì để làm.

Hắn có phần cảnh giác và bài xích phủ Quốc Công, chỉ vì phu nhân nên mới buộc phải vào phủ. Những ngày này hắn phát hiện ra rằng mình đã hơi quá đà, quá đề cao bản thân.

Những hộ vệ này đều không phải những kẻ tầm thường, sống không bó buộc, thích đi đâu thì đi, chỉ cần hoàn thành đủ nhiệm vụ, không vi phạm luật lệ của phủ thì mặc ngươi muốn làm gì thì làm, chả ai quản, thậm chí đi ra ngoài chơi một vài tháng cũng không sao, vì nhiệm vụ cuối năm mới thống kê, tính theo năm.

Mấy ngày nay hắn đang nghiên cứu xem nên nhận nhiệm vụ gì để làm.

Những giao dịch trước đây sẽ không thể làm nữa, bản thân mình tiêu tiền như nước, phải có khoản thu mới được, thù lao của mỗi nhiệm vụ đều rất cao, nhận một nhiệm vụ sẽ không lo thiếu tiền, hơn nữa rảnh quá cũng chán, cuộc sống quá yên bình sẽ mong được thay đổi.

Tuyết Lăng nói:

– Tưởng đại ca có thể tìm nhiệm vụ tuần thành, vừa an toàn lại vừa có thể làm quen với Sùng Minh thành, sẽ nhanh chóng thích ứng với phủ Quốc Công hơn.

– Tuần thành?

Tưởng Hòe trầm ngâm.

Nhiệm vụ tuần thành không ít, hơn nữa người nhận nhiệm vụ tuần thành rất ít, rất tẻ nhạt, mọi người đều không có hứng thú với lại nhiệm vụ không hề mạo hiểm thế này, vả lại thù lao rất thấp.

Tuyết Lăng liếc nhìn hắn:

– Tưởng đại ca chê tuần thành quá nhạt nhẽo sao?

Tưởng Hòe cười nói:

– Mọi người đều không thích nhiệm vụ này.

Tuyết Lăng nói:

– Cũng phải thôi, quen làm những nhiệm vụ mạo hiểm rồi, nhiệm vụ tuần thành đúng là rất nhàm chán, thời gian mười ngày không kiếm được nhiều bằng ra ngoài làm nhiệm vụ một ngày.

Tưởng Hòe cười nói:

– Nhiệm vụ tuần thành có điểm gì đặc biệt không?

– Không có.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Những năm gần đây rất ít người không có mắt tới gây sự ở Sùng Minh thành, tuần thành không khác gì gõ canh, vì thế thù lao không cao… Thực ra cũng vì muốn quan tâm tới các hộ vệ, có một số hộ vệ cảm thấy mệt mỏi, không muốn ra ngoài mạo hiểm nữa, muốn sống cuộc sống yên ổn, nhận nhiệm vụ này là được.

– Phủ cũng thật quan tâm tới tâm trạng của người trong phủ.

Tưởng Hòe khen ngợi.

Hắn dẫn dần cảm thấy phủ Quốc Công rất khoan dung, thoải mái, hành sự khiến người ta tin tưởng, cam tâm tình nguyện báo đáp, không hề bá đạo ức hiếp người khác như hắn tưởng tượng.

Tuyết Lăng cười nói:

– Tưởng đại ca mới tới, hãy làm từ những nhiệm vụ dễ, làm quen dần, ngày tháng còn dài, không cần phải vội.

– Được, xin nghe theo lời Tuyết Lăng cô nương.

Tưởng Hòe vui vẻ nói.