Chương 129: Báo tin

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, Tưởng Hòe cuối cùng vẫn quyết định đi xem sao.

Hắn bay lên núi, tới một sơn cốc nhỏ, sau đó ấn nhẹ hai lần lên vách đá phủ đầy rêu xanh.

“Bùm” một tiếng vang lên, vách đá xuất hiện một cửa động.

Hắn lách người vào trong, tìm tới một căn phòng đá chừng hai mươi mét vuông.

Thạch thất như thế này hắn có tổng cộng mười hai nơi, cất giấu những món đồ mà hắn trộm được, có một số là đồ cổ giá trị liên thành, có một số là dụng cụ lung linh, quý hiếm. Hắn ăn trộm những món đồ này một phần là muốn đổi lấy bạc, một phần chỉ là thích ngắm nghía.

Có khinh công tung hoành thiên hạ, hắn hành sự không phải lo nghĩ, muốn cướp thì cướp, hơn nữa chuyên chọn nhà giàu có để cướp.

Hắn nhìn mật thất một lượt, không giống như có người đã động vào, hắn đột ngột quay đầu lại nhìn cũng không có ai theo dõi.

Giữa thạch thất là một chiếc tủ gỗ màu tím, giống hệt tủ của tiệm thuốc với những ngăn kéo nhỏ, hắn kéo một chiếc ngăn kéo ở chính giữa ra, mặt lập tức biến sắc. Chiếc ngăn kéo đựng Trường Sinh Thảo này đã trống trơn!

Hắn mở to mắt, không dám tin vào điều mình nhìn thấy, hắn mở hết những ngăn kéo khác ra, châu báu vẫn còn, tất cả các ngăn kéo đều không có Trường Sinh Thảo!

Trường Sinh Thảo hắn đương nhiên không thể quên, hắn nhớ rất rõ rằng nó nằm ở ngăn kéo chính giữa!

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không có dấu tích có người từng tới đây, lẽ nào Trường Sinh Thảo có chân, tự bỏ chạy?

Hắn cảm thấy vô cùng hoang đường, đột nhiên hắn phát hiện dưới đáy ngăn kéo có một hàng chữ nhỏ, vội tập trung thị lực nhìn: “Trường Sinh Thảo đã lấy lại, đừng tìm, Sở Ly”.

Sắc mặt Tưởng Hòe sa sầm.

Uổng cho mình tự cho rằng khinh công thiên hạ đệ nhất, không ngờ còn có kẻ mạnh hơn, khinh công của gã Sở Ly này vượt xa mình!

Càng đáng sợ hơn là, mật thất này ngoài mình ra không còn ai biết, làm thế nào mà Sở Ly biết được?

Lẽ nào hắn vẫn luôn ở xung quanh mình mà mình không phát giác ra sao?

Nghĩ tới đây, hắn liền kêu lên:

– Sở Ly, ra đây!

Tiếng của hắn vang vọng khắp thạch thất.

– Lén la lén lút là hành động của kẻ tiểu nhân!

Tưởng Hòe nói.

Một lát sau vẫn không hề có động tĩnh gì.

Tưởng Hòe đoán rằng Sở Ly lấy được Trường Sinh Thảo xong chắc chắn đã về phủ Quốc Công lĩnh thưởng, Trường Sinh Thảo là sáu mươi năm tuổi thọ.

Khi đó hắn nổi hứng, thấy Thiết Yêu Lĩnh cùng một đám người khác đang giao chiến liền xông vào góp vui, cướp đồ đi, nhìn thấy món đồ này hắn lập tức hối hận, chỉ tại tay mình táy máy, gây ra rắc rối lớn.

Trường Sinh Thảo của phủ Dật Quốc Công, nhị tiểu thư Tiêu Thi, đệ nhất mỹ nhân của Đại Quý, hắn biết Tiêu Thi sức khỏe yếu nhiều bệnh tật, nhìn thấy cây Trường Sinh Thảo này hắn cũng biết nó dùng để trị bệnh cho Tiêu Thi.

Nếu như mình ăn cây Trường Sinh Thảo này, phủ Dật Quốc Công chắc chắn sẽ phát điên, thậm chí cả Đại Quý cũng sẽ phát điên, mình có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể trốn thoát được, vì thế hắn cố chống lại cám dỗ, cất Trường Sinh Thảo đi.

– Hừm!

Tưởng Hòe ném vỡ tan một chiếc bát ngọc, cực kỳ bực bội.

Trường Sinh Thảo do mình trả lại hay bị cướp đi là hai việc hoàn toàn khác nhau, đây là đường lui mà mình để lại, tới nay đã bị Sở Ly chặn mất.

Hắn vừa dè chừng vừa sợ Sở Ly, nghĩ tới câu nói cuối cùng của Sở Ly, mặt hắn lại biến sắc, vội vàng bay ra khỏi mật thất.

Việc quan trọng nhất lúc này là cao chạy xa bay, phủ Dật Quốc Công có thể tìm thấy mình, phủ Nhân Quốc Công chắc chắn cũng có thể, phủ Nhân Quốc Công còn mạnh hơn phủ Dật Quốc Công một bậc, càng khó đối phó.

Hắn bay như một làn khói tới một căn nhà nhỏ trong thành, hạ xuống sân.

Trời đã về đêm, trong phòng vô cùng tĩnh lặng, hắn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trong phòng ngủ, khẽ thở phào, từ từ đẩy cửa bước vào.

– Phu quân?

Trên giường vọng lại một giọng nói dịu dàng.

– Ngọc Đình, ngủ đi.

Tưởng Hòe nhẹ nhàng nói.

Hắn cởi áo ngoài lên giường nằm, trong bóng tối, một cơ thể mềm mại thoang thoảng hương thơm chui vào lòng hắn:

– Phu quân, sao giờ mới về?

– Uống thêm mấy chén.

Tưởng Hòe vỗ vai nàng, khẽ thở dài:

– Ngọc Đình, mai chúng ta chuyển nhà nhé.

– Được.

Ngọc Đình khẽ đáp một tiếng.

Tưởng Hòe nghe câu trả lời dịu dàng của nàng, không hỏi một câu tại sao, trong lòng càng cảm thấy áy náy.

Hắn biết Ngọc Đình thích yên tĩnh, thích cuộc sống an bình, ghét những chuỗi ngày lang bạt kì hồ, ghét chém chém giết giết, trốn đông trốn tây, nhưng mình thì không làm được, hắn hổ thẹn làm đàn ông!

Nghe hơi thở nhẹ nhàng của nàng, Tưởng Hòe nói khẽ:

– Chúng ta vào trong rừng rậm núi sâu sống qua ngày!

– Được.

Ngọc Đình khẽ đáp:

– Chỉ cần ở bên phu quân, đi đâu cũng được.

– Ài…

Tưởng Hòe càng cảm thấy áy náy.

Ngọc Đình nép sát vào ngực hắn, nhỏ nhẹ nói:

– Phu quân không cần lo lắng, thiếp không sao cả.

– Hôm nay có người chiêu mộ ta.

Tưởng Hòe nói:

– Là phủ Dật Quốc Công, muốn ta vào làm việc cho phủ Quốc Công.

Ngọc Đình ngạc nhiên:

– Tại sao phủ Dật Quốc Công lại chiêu mộ phu quân?

– Xem trọng khinh công của ta đó mà.

Tưởng Hòe nói.

– Vào nhà quyền quý rất nhiều nguy hiểm, thôi đừng vào.

Ngọc Đình nói.

Tưởng Hòe nói:

– Nếu như ta làm việc với phủ Quốc Công, nàng cũng có thể vào phủ Quốc Công sinh sống, không cần lo lắng sợ hãi nữa, có thể sống cuộc sống an bình.

– Làm việc cho phủ Quốc Công rất nguy hiểm.

Ngọc Đình nói:

– Phủ hạ lệnh chàng không thể không nghe theo, nếu đắc tội người khác sẽ mất mạng bất cứ lúc nào!

Tưởng Hòe lắc đầu nói:

– Khinh công của ta rất lợi hại, bọn họ sẽ không để ta chết.

– Thiếp biết phu quân tự do tự tại quen rồi, không chịu được gò bó.

Ngọc Đình dịu dàng nói:

– Đừng vì thiếp mà khiến mình phải chịu uất ức!

Nàng càng nói vậy Tưởng Hòe càng thêm áy náy.

“Cốc cốc”, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.

Tưởng Hòe giật mình, ôm lấy Ngọc Đình bật dậy:

– Ai?

– Tưởng huynh, là ta.

Giọng của Sở Ly vọng từ ngoài vào:

– Ta tới báo với ngươi một tiếng, hành tung của các ngươi bại lộ rồi, người của phủ Nhân Quốc Công đang đuổi tới đây, tốt nhất hãy đi ngay lập tức!

Tưởng Hòe thở phào, trầm giọng nói:

– Đợi chút!

Hắn cứ mặc đồ ngủ như vậy bước ra khỏi phòng ngủ, kéo cửa phòng, thấy Sở Ly đang đứng ở ngoài cửa, ánh trăng trong veo chiếu lên mặt hắn.

Tưởng Hòe nói:

– Sao ngươi biết?

Sở Ly mỉm cười:

– Tai mắt của phủ Quốc Công rất nhạy bén, các ngươi còn không đi sẽ không đi được nữa đâu!

– Bọn chúng không cản được ta!

Tưởng Hòe nói.

Sở Ly lắc đầu:

– Ta thấy bọn họ cầm mấy tấm lưới to, chắc muốn dùng lưới bắt ngươi.

Tưởng Hòe mặt biến sắc.

Sở Ly nói:

– Không có người thiên hạ vô địch, bọn họ tìm được cách khắc chế khinh công của ngươi.

Tưởng Hòe nói:

– Ngươi có ý đồ gì?

– Giúp ngươi hạ quyết tâm thôi.

Sở Ly mỉm cười, gật đầu chào cô gái xinh đẹp đã ăn mặc chỉnh tề từ từ bước tới:

– Vị này là Tưởng phu nhân phải không? Quả nhiên xinh đẹp!

Thư Ngọc Đình diện mạo xinh đẹp, dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, eo thon ngực nở, dáng đi uyển chuyển, tướng mạo không thua kém nhóm người Trần Nhân, nhưng so với Tiêu Kỳ, Tuyết Lăng thì vẫn thua kém vài phần, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có.

Tưởng Hòe nhíu mày nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Rời khỏi nơi này trước, nếu ngươi không tin chúng ta có thể đứng từ xa quan sát.

– Được!

Tưởng Hòe nói.

Hắn ôm Thư Ngọc Đình bay lên, hạ xuống nóc một ngôi nhà không xa, nằm bò trên mái ngói nhìn xuống xung quanh, chả mấy chốc đã có tám người áo đen xuất hiện, chia thành bốn hướng tiến về phía nhà hắn.

Mỗi nhóm hai người, tay cầm một tấm lưới đánh cá màu bạc, lấp lánh hàn quang dưới ánh trăng, rõ ràng đây là lưới đánh cá được chế tạo đặc biệt.