Chương 306: Phản gián

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một lát sau, An vương trầm giọng nói:

– Viên tiên sinh này không thể tin, nhưng cũng có mấy phần đạo lý.

Hư Ninh lui về phía sau một bước, không tiếp tục nói nữa.

An vương ấn cái bàn rộng lớn, trầm mặt cười gằn:

– Cho dù không giết Tiêu Nhị tiểu thư thì tên Sở Ly kia cũng không thể giữ lại!

Sở Ly mấy lần làm hỏng chuyện tốt của hắn, nếu như hắn còn sống thì còn tiếp tục làm hỏng chuyện của mình.

Người như vậy, nên đẩy ra khỏi người Tiêu Thi từ sớm thì tốt hơn, bằng không tương lai vào phủ, cũng sẽ là phiền toái rất lớn.

An vương nghĩ tới đây, trầm giọng nói:

– Mạnh Chấp.

– Có!

Bên ngoài sân truyền đến một tiếng quát khẽ:

– Thuộc hạ có mặt!

– Ngươi đi phái Nhạc Kim Thao giết Sở Ly.

An vương nói:

– Không phải hắn có biệt danh là Phân Ly đao sao, cái tên này rất khá, vừa vặn có thể kết thúc mạng của Sở Ly.

– Sao còn không đi?

An vương hừ lạnh nói.

Mạnh Chấp đứng ở trong sân nói:

– Vương gia, Phân Ly đao chỉ đồng ý làm một chuyện cho Vương gia, trả ân tình, chỉ vì một Sở Ly mà lại dùng đến hắn…

– Hừ, chuyện này cứ làm theo ý ta!

An vương lạnh lùng nói:

– Nói cho hắn biết, khinh công của Sở Ly vô cùng tốt, đánh không lại thì sẽ chạy, muốn hắn không chạy được thì phải một đòn tất sát, tốt nhất trước tiên phải bắt được người mà Sở Ly coi trọng.

– Kính xin Vương gia chỉ bảo cho biết.

Mạnh Chấp nói.

An vương nói:

– Không phải Sở Ly coi trọng Nhàn Vân tửu quán của hắn hay sao? Mà đối với những người hầu nữ bên trong cũng rất coi trọng… Trước hết cứ để cho Nhạc Kim Thao giết mấy người của Nhàn Vân tửu quán, hoặc là làm thịt thị nữ của hắn, Sở Ly sẽ đưa tới cửa, cũng sẽ không chạy trốn!

– Vâng, đa tạ vương gia!

Mạnh Chấp trầm giọng nói:

– Thuộc hạ đi!

– Đúng rồi.

An vương hừ lạnh nói:

– Xúi giục Dật phủ Quốc Công đã tiến hành đến mức nào rồi?

Mạnh Chấp chần chờ một chút.

– Sao, không thuận lợi hả?

An vương lạnh lùng nói.

Mạnh Chấp cúi đầu bất đắc dĩ nói:

– Thuộc hạ vô năng!

– Đã xảy ra chuyện gì?

An vương cau mày nói:

– Từ trước ngươi luôn thuận buồm xuôi gió, sao lúc này lại không thuận lợi chứ?

– Vương gia, uy thế Thiên Linh viện của phủ Dật Quốc Công quá thịnh, trong lòng tất cả phủ vệ đều rất sợ hãi. Không dám đồng ý.

Mạnh Chấp than thở:

– Cho nhiều bạc hơn nữa, thậm chí có nắm tính mạng của người thân để uy hiếp thì cũng không làm nên chuyện gì.

– Thiên Linh viện…

An vương lạnh lùng nói:

– Sở Ly là tổng quản của Thiên Linh viện đúng không?

– Đúng vậy.

Mạnh Chấp nói:

– Thiên Linh viện tai mắt khắp nơi. Thậm chí cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng bị hắn phế bỏ võ công trục xuất ra ngoài phủ… người của phủ Dật Quốc Công đều tin chắc. Chỉ cần làm nội ứng thì tuyệt sẽ không chạy thoát được khỏi tầm mắt của Thiên Linh viện.

– Hay cho một Sở Ly!

An vương cười lạnh nói:

– Đúng là một nhân tài, đáng tiếc không thể làm việc cho ta… Như vậy càng phải giết hắn… Đi đi!

– Vâng!

Mạnh Chấp lắc mình tiến vào trong bóng tối.

An vương quét mắt nhìn Hư Ninh một chút.

Hư Ninh không nhúc nhích đứng ở nơi đó, giống như không nghe được chuyện này.

Viên tiên sinh khoác áo bào đen, rời khỏi vương phủ cùng Đinh Kiên, trở lại một gian tiểu viện cách vương phủ không xa.

Tiểu viện ở bên trong góc Thần Đô, chỉ là căn phòng rất bình thường, không hề bắt mắt chút nào.

– Viên tiên sinh. Bên ngoài có hộ vệ, có chuyện gì thì cứ bắt chuyện một tiếng.

Đinh Kiên đưa hắn đến cửa viện, lại thấp giọng nói:

– Nhưng tốt nhất Viên tiên sinh không nên ra khỏi nơi này, tránh cho bên ngoài mắt tạp, nhận ra tiên sinh, rước lấy phiền toái cho điện hạ!

– Viên mỗ hiểu rõ.

Viên tiên sinh mỉm cười ôm quyền:

– Ta sẽ không làm khó dễ Đinh huynh.

– Ha ha, hay lắm.

Trên khuôn mặt khô gầy của Đinh Kiên tươi cười:

– Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với hộ vệ, bọn họ đưa tin tức cho ta, ta sẽ tự mình giải quyết!

– Vậy thì cảm ơn Đinh huynh!

– Nào có, nào có. Tương lai ta còn cần phải nhờ Viên tiên sinh chăm sóc đó.

Nụ cười của Đinh Kiên càng đậm.

– Chăm sóc lẫn nhau.

Viên tiên sinh ôm quyền.

Chờ Đinh Kiên rời đi, Viên tiên sinh chậm rãi đi vào sân.

Hắn ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, nhìn vầng trăng. Thở dài một hơi não nề.

Không biết vầng trăng ở Đạo gia quê nhà có sáng sủa như vậy hay không, nhi tử và phu nhân của hắn đang làm gì, không biết đã ngủ chưa, có nghĩ tới mình ở trong mơ hay không.

Hắn phiền muộn thở dài, trong đầu hiện lên khuôn mặt của nhi tử và phu nhân.

Thân ở Đại Quý, mỗi ngày hắn đều rất căng thẳng, cuộc sống như thế còn phải duy trì ba năm nữa!

Hắn quay về vầng trăng đứng ngây ra một lát, chậm rãi trở lại trong phòng, vừa muốn đốt đèn thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hắn trầm giọng quát lên về phía bóng tối:

– Ai?

– Viên tiên sinh. Đốt đèn đi.

Thanh âm bình tĩnh của một nam tử vang lên.

– Rốt cuộc là ai?

Viên tiên sinh cau mày.

Nghe thanh âm này, người đến ở trên giường. Âm thanh này hắn chưa từng nghe tới.

– Đốt đèn lên thì sẽ biết.

Viên tiên sinh đốt đèn, nhìn thấy trên giường nhỏ có một người thanh niên đang ngồi, khí thế dâng trào, khí khái anh hùng hừng hực.

– Tại hạ Sở Ly.

Sở Ly ôm quyền.

Viên tiên sinh lấy làm kinh hãi:

– Các hạ chính là Sở Ly?

Sở Ly nói:

– Xem ra Viên tiên sinh biết Sở mỗ, cực kỳ vinh hạnh!

– Sở công tử tới đây là có gì chỉ giáo?

Viên tiên sinh trầm giọng nói.

Hắn biết khinh công của Sở Ly là nhất tuyệt, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, coi hộ vệ của Vương phủ như không.

Sở Ly nói:

– Lời của tiên sinh với An vương, tại hạ đã nghe nói.

Viên tiên sinh biến sắc.

Lời này cũng có ý nghĩa, Sở Ly lén lút lẻn vào vương phủ mà người ta không biết, phần khinh công này càng thêm kinh người.

Hơn nữa, càng đáng sợ hơn chính là, hắn có thể lẻn vào vương phủ Đại Quý thì cũng có thể lẻn vào vương phủ Đại Ly, tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm!

Sở Ly nói:

– Viên tiên sinh muốn giết ta?

Viên tiên sinh rùng mình, thầm nghĩ lợi hại, ngoài miệng lại lạnh nhạt nói:

– Ta chỉ giật mình mà thôi, không nghĩ tới Sở công tử lại có khinh công như thế.

Sở Ly nói:

– Viên tiên sinh là tương sĩ hàng đầu, có thể nhìn cho ta một chút được không?

Viên tiên sinh cân nhắc trên dưới một phen, nhíu mày.

Sở Ly nói:

– Lẽ nào tướng mạo của ta có chỗ nào đó không ổn?

– Mặt của Sở công tử rất tốt.

Viên tiên sinh nói:

– Một đời thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành.

Sở Ly bật cười:

– Nào có chuyện tốt bực này chứ?

Viên tiên sinh cau mày gật đầu:

– Mệnh cách như vậy quả thực rất kỳ quái, lão phu không tính ra được.

Sở Ly nói:

– Viên tiên sinh xuất thân từ phái nào?

– Ha ha, thuở nhỏ đã bái một vị đạo sĩ vân du làm sư phụ.

Viên tiên sinh lắc đầu nói:

– Không môn không phái, người sơn dã thôi.

Hắn ngồi vào bên cạnh bàn, bình tĩnh lại.

– Hiếm thấy hiếm thấy.

Ánh mắt Sở Ly sáng quắc, vẻ mặt than thở:

– Như vậy người nhà Viên tiên sinh thì sao đây?

– Ài…

Vẻ mặt Viên tiên sinh rất phiền muộn, lắc đầu nói:

– Đều không còn nữa, một thân một mình phiêu bạt!

– Ồ?

Sở Ly nói:

– Không đúng sao? Người nhà của Viên tiên sinh không ở bên người, nhưng còn sống sót!

– Làm sao ngươi biết được?

Viên tiên sinh cười nói.

– Viên tiên sinh tên là Viên Đại Hải đúng không?

Sở Ly mỉm cười.

Nụ cười của Viên tiên sinh cứng lại.

Đây vốn là tên của hắn, tên ở Đại Ly, sau khi đi tới Đại Quý, hắn chưa từng dùng.

Hắn nhìn về phía Sở Ly:

– Viên Đại Hải? Tại hạ nghe rất lạ tai… Sở công tử nghe qua danh tự này ở chỗ nào vậy?

– Đại Ly cũng có một vị tương sĩ hàng đầu, Viên Đại Hải.

Sở Ly mỉm cười nói:

– Nói vậy có lẽ là người Viên tiên sinh chứ?

– Sở công tử đã từng đi qua Đại Ly sao?

Viên Đại Hải bình thản hỏi.

Sở Ly nói:

– Chưa từng đi qua.

– Như vậy sao biết được Viên Đại Hải?

– Nghe đại danh đã lâu mà thôi.

Sở Ly mỉm cười nói:

– Đại Ly sưu tập tình báo của Đại Quý, tự nhiên Đại Quý cũng sẽ không nhàn rỗi, không nghĩ tới tương sĩ đại danh đỉnh đỉnh cao ngạo lại bán mạng cho triều đình!

Viên Đại Hải lạnh nhạt nói:

– Viên mỗ không hiểu Sở công tử đang nói gì.

– Nói vậy nếu người nhà của tương sĩ ở đây thì sao?

Sở Ly nói:

– Nếu như người nhà của Viên tiên sinh ở đây, Viên tiên sinh còn có thể bán mạng cho Đại Ly nữa không?

– Viên mỗ là người sơn dã, ai là Đại Ly, ai là Đại Quý, có quan hệ gì với ta chứ?

Viên Đại Hải nói.

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

– Nếu đã như thế, vậy ta sẽ giúp đỡ Viên tiên sinh… Viên tiên sinh có vật tùy thân của phu nhân hoặc là con không? Tốt nhất là loại hình như tóc vậy.

Viên Đại Hải lắc đầu nói:

– Viên mỗ không hiểu công tử nói gì!

– Vậy thì đành đắc tội.

Sở Ly điểm ra một chỉ.

Viên Đại Hải lập tức cứng đờ.

Võ công của hắn đã bị niêm phong lại, lại vì tránh tai mắt của người khác cho nên không kịp mở ra, không hề có lực lượng tránh được đối thủ.

Sở Ly móc ra một phong thư từ trong lồng ngực của hắn, trong thư có một lọn tóc.

Sở Ly ngồi vào trên giường nhỏ, đặt tóc trên đầu ngón tay, vận chuyển thần thông Thông Thiên Triệt Địa.

Một lát sau, hắn đột nhiên biến mất ở trên giường nhỏ.

Vẻ mặt của Viên Đại Hải trừng lớn.