Chương 489: Mê hoặc

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Được rồi, nếu tiểu Sở đã kiên trì như vậy thì đi đi.

Phó Mộng Sơn khoát tay nói:

– Tiểu Sở làm việc tự có chừng mực, ta rất tin tưởng hắn.

– Thống lĩnh, vậy là ngươi không tin ta đúng không?

Mã Côn bất mãn trừng mắt.

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:

– Lão Mã ngươi là một lão gia hoả, ta không tin ngươi thì tin ai chứ? Ngươi ấy, ngươi không biết gì về tiểu Sở, tuy hắn còn trẻ tuổi, thế nhưng không thể coi thường, hơn nữa bằng vào khinh công của hắn, xuất phát trễ một chút cũng là thể hội họp với huynh đệ Ninh Thị trước chúng ta!

Sở Ly liếc mắt nhìn hắn, cười cợt:

– Thống lĩnh, không hẳn ta đã làm được như vậy, ta không lợi hại được như vậy đâu.

– Ha ha, ngươi ấy, luôn khiêm tốn như vậy!

Phó Mộng Sơn cười to nói.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Lão Mã, hiện tại thời gian quý giá, ngươi ít nói vài câu đi, đừng có xả lung ta lung tung, nghĩ biện pháp đuổi kịp được tên viên ngoại thị lang kia thì hơn!

– Ta tức giận vì hắn muốn lười biếng mà.

Mã Côn tức giận hừ lạnh nói:

– Truy tung của huynh đệ Ninh Thị thuật thiên hạ vô song, nhất định có thể đuổi kịp được, quan trọng là phải nhanh, muộn một bước, tiến vào Đại Ly, truy sát sẽ không dễ dàng như vậy nữa!

– Ngươi có ý gì tốt không?

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói.

Mã Côn nói:

– Bằng không, chúng ta phát ra võ lâm lệnh truy sát hắn?

– Ngươi điên rồi!

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

– Còn ngại không đủ mất mặt hay sao, những người võ lâm này rất không đáng tin, ai biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì chứ?

– Có thể ngăn chặn được một chút cũng tốt mà.

Mã Côn nói:

– Hoặc là truyền tin cho phủ tướng quân.

– Phủ tướng quân sẽ không nghe theo chúng ta chỉ huy!

Hứa Hoàn Đức lắc đầu.

Bí vệ phủ và phủ tướng quân là đối thủ một mất một còn, cừu hận và đối lập với nhau, chắc chắn sẽ không hợp tác.

– Việc này liên quan đến an nguy của bọn họ, viên ngoại thị lang chạy trốn tới Đại Ly, bọn họ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm!

Mã Côn nói:

– Thử một lần cũng không sao… Ta thấy chuyện này cứ giao cho Sở Ly đi, khinh công của hắn rất được, so với bồ câu đưa thư của chúng ta còn nhanh hơn!

Mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Mã Côn làm khó dễ Sở Ly.

Ánh mắt của Sở Ly thì lại rất yên tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ ái ố gì cả.

Điều này làm cho mọi người có chút âm trầm.

Trẻ tuổi như vậy mà lại có thể giữ được bình tĩnh như vậy, lòng dạ thâm sâu hơn xa đại đa số người ở đây, loại gia hỏa này tuyệt đối sẽ hại người không đền mạng, cách xa hắn một chút thì tốt hơn.

Phó Mộng Sơn xua tay nói:

– Đừng có ý nghĩ xấu như vậy… Lão Mã, chuyện này cứ giao cho ngươi đi, đi nói một tiếng với phủ tướng quân, để bọn họ tìm cao thủ niêm phong đường đi tới Đại Ly!

-…Được, lúc quan trọng vẫn phải để chúng ta ra mặt!

Mã Côn bất đắc dĩ đồng ý, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.

Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn đã nhìn thấy rõ nguyên nhân, Mã Côn châm chọc đối với mình như vậy là bởi vì ở trong hai người Tiêu Thi giết có một người là cháu trai của Mã Côn.

Mã Côn cau mày, tên tiểu tử này đúng là nhịn được, mình kích thích như vậy mà cũng không để hắn bộc phát ra, không cho mình cơ hội thu thập hắn.

Không phải nói hắn là một gia hỏa ngông cuồng hay sao, một khi kích thích sẽ giận dữ, mà giận dữ thì sẽ liều lĩnh đánh người, hoàng Thế tử nói đánh là đánh.

Bây giờ xem ra không phải là như vậy, xem ra mình phải cẩn thận, loại gia hỏa này là chó sủa là chó không cắn.

– Đi làm việc đi.

Phó Mộng Sơn vung vung tay:

– Phụ trách tình báo, chuyện này là chuyện quan trọng nhất, phụ trách chặn giết, mau chóng phái người ra. Huynh đệ Ninh Thị cần cao thủ trợ giúp, lão Mã, ngươi đến phái nhân thủ ra ngoài… Nếu như để xảy ra sơ suất, nhất định mọi người sẽ chạy không thoát đâu!

– Thống lĩnh yên tâm.

Mã Côn lớn tiếng đáp, trầm giọng nói:

– Ta sẽ phái ra bốn đội nhân mã, một đội đi tới phủ tướng quân, một đường đuổi theo huynh đệ Ninh Thị, một đội tìm dấu vết, một đội khác thì lại thả ra tin tức, nói trên tay viên ngoại thị lang có bí kíp võ công!

– Hừm, rất tốt.

Phó Mộng Sơn khoát tay nói:

– Đi thôi!

Mọi người liên tục thối lui, lúc gần đi đều liếc mắt một cái thật sâu nhìn Sở Ly, muốn xem thấu người này.

Chờ mọi người tản đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức.

Phó Mộng Sơn thở dài, lắc đầu nói:

– Tiểu Sở, ngươi đừng có tính toán với lão Mã, hắn chính là người nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có oán khí thì sẽ phát ra, không có ý đồ xấu xa gì cả!

Sở Ly chỉ cười mỉm.

Đây mà không phải là ý đồ xấu hay sao, còn thiếu chút nữa là không nể mặt mũi mà trực tiếp đấu võ rồi.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Ngươi cảm thấy thật sự có nội tình hay sao?

Sở Ly lắc đầu nói:

– Mã tiền bối nói không sai, mặc kệ có nội tình gì, trốn tránh thì chỉ có thể truy sát, ta muốn nhìn một chút xem, có thể tìm được một ít vật tùy thân để lần theo hắn hay không.

– Ta đã quên thuật truy tung của ngươi y vật bên người rồi.

Hứa Hoàn Đức gật gù:

– Tuy nói huynh đệ Ninh Thị có thuật truy tung nhất tuyệt trong thiên hạ, phàm là mọi chuyện thì đều có tình huống ngoài ý muốn, tự ngươi theo đuôi cũng được!

Phó Mộng Sơn nói:

– Mau đi đi, có cần phái người hỗ trợ hay không?

– Không cần, chỉ cần hai thủ hạ của ta là được rồi.

Sở Ly nói.

– Được, mau chóng hành động đi.

Phó Mộng Sơn than thở:

– Thời gian không đợi người, gia hỏa kia thật là đáng chết, muốn làm cho Bí vệ phủ chúng ta cùng chết theo hắn!

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Ta tin rằng có thể đuổi kịp được!

– Đám viên ngoại thị lang này…

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

– Những quan lớn này không có một ai là kẻ ngồi không, sao có thể không chuẩn bị đường lui cơ chứ, Bí vệ phủ chúng ta cũng đã nằm trong tính toán của hắn!

Hắn tuyệt nhiên không giống như người tự tin khi ở trước mặt mọi người trước đó nữa, mà chuyển thành vẻ mặt sầu lo.

Sở Ly lại không thả lỏng vẻ cảnh giác.

Đây là một tên cáo già, vẻ mặt và nội tâm là hai thái cực khác nhau, nội tâm vẫn rất là bình tĩnh.

Sở Ly nói:

– Thống lĩnh, đây không phải là một cái kế đó chứ?

– Kế gì?

Phó Mộng Sơn ngẩn ra.

Sở Ly cười nói:

– Thôi đi, coi như ta chưa nói.

Phó Mộng Sơn suy nghĩ một cái, lắc đầu bật cười:

– Cái đầu của ngươi cũng thật là… chuyện lần này là thật, không có kế gì cả, tiểu Sở, ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó, đừng giấu giấu diếm diếm nữa… Nếu như có thể giết được viên ngoại thị lang kia thì ta sẽ thăng chức cho ngươi lên làm thập trưởng!

– Thập trưởng…

Sở Ly cười một hồi.

– Khá lắm, lòng ham muốn không nhỏ nhỉ!

Phó Mộng Sơn xem vẻ mặt của hắn cũng biết hắn không hài lòng, khẽ cắn răng:

– Như vậy đi, nếu ngươi có thể giết được viên ngoại thị lang trước huynh đệ Ninh Thị thì ta sẽ phong ngươi là Bách phu trưởng, làm sao? Như vậy lão Mã cũng không có cách nào làm khó dễ được ngươi nữa!

– Ta sẽ làm hết sức.

Sở Ly mỉm cười nói:

– Thống lĩnh nói chuyện giữ lời chứ?

– Bản tọa sẽ không thất lời, có Hứa thống lĩnh làm chứng!

Phó Mộng Sơn nói.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Nếu như ngươi có thể giết được viên ngoại thị lang, một Bách phu trưởng cũng không có gì cả.

Bách phu trưởng trở lên chính là Phó Thống lĩnh, xem như là quan lớn hàng đầu của Bí vệ phủ.

Cấp bậc của Sở Ly được rồi, thế nhưng chỉ kém công lao, lần này đến thời khắc đại nạn của Bí vệ phủ, không giết được viên ngoại thị lang thì nhất định thống lĩnh và Phó Thống lĩnh sẽ không có kết quả tốt, có thể đi thủ hoàng lăng chính là Hoàng thượng đã khai ân rồi.

Đến lúc này, sao có thể tiếc rẻ một chức Bách phu trưởng cơ chứ?

Sở Ly có thể làm việc mà người khác không thể làm được, tuy rằng đám người Mã Côn làm việc cũng rất ổn thỏa, nhưng rất khó có kinh hỉ, sợ rằng viên ngoại thị lang đã sớm nhìn thấy đường đi nước bước của bọn họ từ trước.

Sở Ly có thể làm được, một Bách phu trưởng tuyệt đối có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, tin tức này truyền cho đám người lão Mã, cũng có thể kích thích bọn họ càng thêm điên cuồng hơn nữa.

Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm cơ chứ?

Sở Ly ôm quyền nói:

– Tại hạ cáo từ!

Hắn đi ra khỏi phòng khách, bên ngoài đã có Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đứng đó.

– Đội trưởng…

Bọn họ vội nói.

Sở Ly vẫy tay:

– Theo ta đi tới phủ của viên ngoại thị lang.

– Vâng.

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn vội vàng gật đầu.

Đổng Kỳ Phi nói:

– Ta biết nơi đó, ngày hôm qua đã cháy rất lớn.

– Đã đốt rụi rồi sao?

Sở Ly vừa đi vừa hỏi.

– Dường như không còn gì cả.

Đổng Kỳ Phi nói:

– Tới lúc cứu thì tất cả đã không còn!