Chương 102: Giết

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hải Thanh Sơn mặt biến sắc, không giãy giụa thêm.

Sáu người cản đánh sáu người, còn lại một cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì bay về phía xe ngựa.

Sở Ly mặt biến sắc, Hải Thanh Sơn vội giãy giụa định lao đi.

Sở Ly biến mất khỏi chỗ đứng, Hải Thanh Sơn lảo đảo vội vàng đứng vững, tiếp theo đó hắn dùng toàn bộ sức lực thi triển khinh công bay về phía xe ngựa hòng ngăn cản lão giả áo xám kia.

Nhị tiểu thư Tiêu Thi không biết võ công hơn nữa cơ thể yếu đuổi, không thể bị kinh hãi, Quách Mộ Lâm Quách lão tuy là cao thủ Tiên Thiên nhưng chỉ là cảnh giới tu vi, không luyện võ kĩ gì lợi hại, nếu động thủ sẽ không thể đỡ nổi một đòn.

Lão giả áo xám chỉ cần qua đó, nhị tiểu thư sẽ không còn đường sống!

Nghĩ tới đây, Hải Thanh Sơn lòng nóng như lửa đốt, xung quanh như có lửa thiêu, tốc độ nhanh hơn hẳn bình thường, lao đi như một mũi tên về phía xe ngựa, cho dù phải chết cũng phải cản lão giả áo xám kia lại, không hề nghĩ xem mình có phải đối thủ của cao thủ Thiên Ngoại Thiên hay không.

Trước mắt hắn vụt qua một bóng xanh, Sở Ly xuất hiện trước xe ngựa, co người chui vào trong.

“Rầm!” khoang xe ngựa vỡ tan tành, mảnh vụn bay ra tung tóe, Sở Ly một tay ôm Tiêu Thi, một tay ôm Quách Mộ Lâm đứng trên xe ngựa.

– Tiểu tử lợi hại đấy!

Lão giả áo xám trầm giọng, vung quyền trong không trung.

Sở Ly vụt biến mất khỏi chỗ đứng, xuất hiện ở cách xa hai trượng, lớn tiếng nói:

– Hải huynh, ta đi trước một bước, không cần liều mạng với bọn họ!

Hắn nói xong lại vụt biến mất, vị trí hắn đứng có một quyền ấn rõ rệt.

Hải Thanh Sơn dừng lại, tròn mắt không dám tin, sau đó lập tức thở phào, gần như gục xuống đất.

Sở Ly ôm theo hai người biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Lão giả áo xám giận dữ đuổi theo.

Nếu như để Sở Ly chạy thoát, bọn họ sẽ rất mất mặt, bảy đại cao thủ ra tay mà không làm gì được một cô gái yếu ớt, sẽ không còn mặt mũi nào hưởng thụ cung phụng của phủ Nhân Quốc Công.

Một cây tùng thấp bé hiên ngang đón gió, cành cây cong queo gấp khúc.

Đột nhiên, dưới gốc cây xuất hiện bóng dáng ba người Sở ly.

Sở Ly thở phào, buông tay ra. Sắt mặt Tiêu Thi trắng bệch không còn một giọt máu.

Quách Mộ Lâm sắc mặt cũng rất khó coi, đẩy vội Sở Ly ra, tức giận nói:

– Tên tiểu tử này, chân tay lóng ngóng, Tiểu Thi có mệnh hệ gì ta sẽ hỏi tội ngươi!

Sở Ly cũng cảm thấy không ổn. Tiêu Thi người nhẹ như không, mềm nhũn, yếu đuối hơn tưởng tượng rất nhiều, mình chỉ biến mất mấy lần, phá hư không, người thường đúng là sẽ khó chịu đựng nổi, khó chịu hơn cả phi cơ thời hiện đại đột phá tốc độ âm thanh, nghiêm trọng hơn khi cơ thể rơi vào trạng thái mất trọng lực mấy lần.

Tiêu Thi cúi lưng nôn khan, xua tay.

Quách Mộ Lâm cẩn thận xoa lưng cho nàng, hỏi nhỏ như thể sợ làm nàng giật mình:

– Có sao không? Có khó chịu không?

Tiêu Thi rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa lau miệng, sắc mặt tái nhợt khẽ mỉm cười trông càng thêm yếu ớt:

– Không sao, Sở Ly đã cứu chúng ta.

– Hừm, không biết là cứu mạng hay giết người!

Quách Mộ Lâm giận dữ trừng mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly mỉm cười có vẻ lúng túng, là hắn suy nghĩ không chu đáo.

Quác Mộ Lâm nói:

– Nếu thêm một lần nữa, Tiểu Thi chắc sẽ mất mạng!

Sở Ly rầu rĩ:

– Quách lão, cũng không thể trói tay chờ chết chứ?

Quách Mộ Lâm hừm một tiếng, quay đầu không thèm nhìn hắn, nói nhỏ:

– Tiểu Thi, sao rồi?

Tiêu Thi ho khẽ hai tiếng, gượng cười:

– Đỡ nhiều rồi.

Đôi mắt long lanh như nước mùa thu của nàng nhìn Sở Ly, cười nói:

– Đa tạ, Sở Ly.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư nặng lời rồi, đây là chức trách của ta… Tốt nhất chúng ta không nên dừng lại quá lâu, bọn họ có thể sẽ đuổi tới!

– Ngươi nhanh như vậy, bọn họ vẫn đuổi kịp sao?

Quách Mộ Lâm không tin nói:

– Mũi hắn đâu thính như mũi chó?

Sở Ly lắc đầu:

– Ngũ quan của cao thủ Thiên Ngoại Thiên đều lợi hại hơn người thường, chưa chắc đã không ngửi thấy mùi, tiểu thư và Quách lão hãy thay quần áo đi, ta đi một lát.

Hắn nói xong liền bước đi.

– Đợi chút!

Quách Mộ Lâm vội nói:

– Ngươi đi đâu?

Sở Ly nói:

– Ta quay về xem sao, xem có thể dụ tên đó đi hay không.

– Dụ thế nào?

Quách Mộ Lâm hỏi.

– Giết một tên, hắn đương nhiên sẽ quay về.

– Khẩu khí lớn gớm, ngươi có thể giết được cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?

– Muôn sự tại người, thử xem sao.

Sở Ly đưa mắt nhìn Tiêu Thi.

Sự việc vốn dĩ rất đơn giản, chỉ cần dẫn Tiêu Thi bỏ chạy, không để đối phương đuổi kịp là xong nhưng Tiêu Thi sức khỏe yếu, không thể chịu đựng được khinh công chạy nhanh, cho dù không dùng Chỉ Xích Thiên Nhai, khinh công bình thường cũng không chịu được.

Hắn đoán cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia có thể đuổi kịp, không thể bỏ trốn thì chỉ có cách quay về, nhân lúc gã ta không đề phòng nói không chừng sẽ có cơ hội.

Chỉ dẫn dụ lão giả áo xám kia đi chỗ khác thì không thể giải quyết vấn đề, nếu lão giả áo xám không thèm để ý tới hắn vậy thì hắn cũng chả có cách nào, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của hắn ta, đánh lén cũng vô dụng… nếu đánh lén thì phải đánh lén sáu người đang giao chiến, như thế mới có hi vọng.

Đánh lén giết một tên là có thể dụ lão giả áo xám kia quay về, cao thủ phủ Nhân Quốc Công thấy không có hi vọng thành công sẽ từ bỏ, cao thủ Thiên Ngoại Thiên rất sợ chết.

– Cầm lấy!

Quách Mộ Lâm vứt cho hắn một lọ sứ màu đen.

Sở Ly đưa tay đón lấy, nhìn Quách Mộ Lâm.

– Thất Lý Nghênh Phong Độc!

Quách Mộ Lâm nói:

– Đứng ở đầu gió mở cái này ra, võ công lợi hại thế nào đi nữa cũng không chống cự được!

Sở Ly ngạc nhiên:

– Có thể hạ gục cả cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?

– Cao thủ Thiên Ngoại Thiên có là gì chứ!

Quách Mộ Lâm nói:

– Chỉ cần là nhục thể phàm thai thì sẽ đều bị hạ gục!

Sở Ly bán tín bán nghi. Nếu như thực sự có thứ này vậy thì cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không có gì đáng sợ.

Tiêu Thi lắc đầu:

– Quách lão, nói thật đi, đừng hại hắn!

Quách Mộ Lâm nói:

– Được rồi, cao thủ Thiên Ngoại Thiên không dễ dàng hạ gục tới vậy, bọn chúng tên nào cũng tinh ranh, vừa mở nắp ra là bọn chúng đã cảm ứng được nguy hiểm, nín thở rồi.

Sở Ly chậm rãi gật đầu, cất lọ vào trong ngực, dùng khi thời cơ thích hợp nói không chừng có tác dụng.

Mặt hắn bỗng biến sắc, thầm kêu không ổn.

Lão giả áo xám xuất hiện trong Đại Viên Kính Trí, cách đây ba dặm, chỉ vài hơi thở là có thể đuổi tới nơi, hình như hắn ta biết được nơi bọn họ lẩn trốn, đạp cành cây xông thẳng tới.

Hắn nhanh chóng suy nghĩ, thân hình vụt biến mất, xuất hiện ở cách xa một trăm mét, chỉ biến mất hai cái đã xuất hiện cách xa một dặm, phát ra một tiếng huýt gió. Lão giả áo xám nghe thấy tiếng huýt gió thì dừng lại, suy nghĩ một lát, mỉm cười, tiếp tục đi thẳng, bỏ mặc Sở Ly.

Sở Ly nhìn thấy tình hình này trong Đại Viên Kính Trí, thầm than kế hoạch không theo kịp biến đổi, chỉ đành đón đầu.

Lão giả áo xám tăng tốc độ, bay đi giống như một chiếc bóng, chỉ trong chớp mắt đã đi được cả dặm đường, khi cách Tiêu Thi mười dặm liền vung ra một quyền.

Sở Ly thầm kêu khổ, chỉ đành biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt Tiêu Thi, hứng chịu quyền đánh tới.

“Rầm!” trên mặt hắn thấp thoáng sắc vàng, vung tay phóng ra một luồng hàn quang.

“Phụt!” Hàn quang xé không giống như xé vải.

Lão giả áo xám né người muốn né tránh nhưng vẫn chậm một bước, sau đó rùng mình bay ngược ra sau.

Sở Ly người mềm nhũn ngã xuống, ánh sáng màu vàng biến mất, sắc mặt tái nhợt.

Lão giả áo xám bay ra xa mười mét, trước ngực cắm một thanh phi đao, đao thân ngập vào trong người chỉ còn lại cán đao nhưng hắn ta vẫn chưa chết.

Hắn ta gắng gượng ngồi dậy, cúi đầu nhìn máu chảy xối xả trước ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly khóe miệng vấy máu nhưng vẫn cười rạng rỡ.

Tiêu Thi mặt biến sắc, sững sờ nhìn Sở Ly.

Một đòn của cao thủ Thiên Ngoại Thiên đâu dễ dàng đỡ tới vậy!

Quách lão vội bước tới kiểm tra vết thương của Sở Ly, Sở Ly gắng gượng xua tay, từ từ bò dậy, nhích bước tới trước mặt ông lão áo xám, chậm rãi rút trường kiếm trên eo ra, vung mạnh trường kiếm.

Hàn quang lóe lên, lão giả áo xám đầu lìa khỏi cổ, máu phun ra xa mười mấy bước.

“Keng…” trường kiếm rơi xuống đất, Sở Ly ngã ngửa về sau.