Chương 309: Khiêu chiến

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nhạc Kim Thao?

Động tác của Sở Ly liên tục, vừa nói:

– Đã tìm được Nhạc Kim Thao rồi sao?

– Không.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Chỉ là căn cứ vào đao pháp để kết luận là đao pháp của Phân Ly đao Nhạc Kim Thao mà thôi. Bình thường Kinh Môn bang buôn lậu muối, thủ đoạn bá đạo, đã làm không ít chuyện diệt môn tuyệt hậu, bởi vì là bang phái tầng dưới cho nên phủ Quốc Công chúng ta không quản được.

– Bang bị diệt chính là Kinh Môn bang sao?

– Không phải Kinh Môn bang, là Kinh Môn phái.

Tuyết Lăng nói:

– Kinh Môn bang là ngoại vi của Kinh Môn phái, nhưng Kinh Môn phái không có chuyện ác gì cho nên phủ Quốc Công chúng ta cũng không có cách nào bởi vì Kinh Môn bang mà đi trừng trị bọn họ được!

Sở Ly lắc đầu một cái.

Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của phủ Quốc Công.

Trước đó Thái tổ vì hạn chế phủ Quốc Công lớn mạnh cho nên đã lập xuống tầng tầng lớp lớp quy củ.

Những năm gần đây, các môn phái võ lâm đã nghiên cứu triệt để những quy củ này, tìm được lỗ thủng, Kinh Môn bang và Kinh Môn phái chính là dựa vào lỗ thủng này.

Thái tổ dù anh minh thần võ tới đâu thì cũng chỉ có một người. Mà những môn phái võ lâm này lại có mấy trăm vạn người, trí tuệ mấy đời của mấy trăm vạn người, sao có thể không sánh bằng thái tổ, không tìm ra được lỗ thủng có thể xuyên thủng cơ chứ?

Phủ Quốc Công chỉ có thể chấp hành những quy củ này, biết rõ không thích hợp thì cũng không có cách nào cả.

Tuyết Lăng nói:

– Kết quả là Phân Ly đao này lập tức diệt bọn hắn!

– Hả hê lòng người đúng không?

Sở Ly nói.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Hả hê lòng người đúng là hả hê lòng người, nhưng chúng ta phải đi diệt Phân Ly đao này thôi.

Sở Ly nói:

– Đại công tử đã phái người đi chưa?

– Hừ, dường như không có tin tức gì nữa.

Tuyết Lăng nói:

– Phân Ly đao là cao thủ tiền bối, đao pháp nhất tuyệt, có người nói có thể đánh đồng cùng với công tử!

Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút.

Tuyết Lăng ngại ngùng cười cười:

– Công tử, ta sai rồi, không nên nói tới công tử… Chỉ có điều công tử, người định lúc nào hiện ra chân thân vậy?

Sở Ly lắc đầu:

– Trước khi chết không nói.

Tuyết Lăng than thở:

– Người có tên cây có bóng, mọi người phải biết người chính là Bạch Y thần đao, khi đó công tử làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!

Sở Ly nói:

– Thân phận này có tác dụng khác.

– Ài…. Ta không nghĩ được nhiều như thế.

Tuyết Lăng nói:

– Nhưng như vậy quá là nghẹn khuất.

– Có gì mà nghẹn khuất chứ?

Sở Ly cười cợt:

– Ta chí không ở giang hồ. Danh tiếng có lớn thì để làm gì chứ?

-… Được rồi, ta tuân mệnh công tử vậy.

Tuyết Lăng bất đắc dĩ than thở.

Nàng quyết định chặn miệng mình lại. Mỗi lần nghe thấy người khác nghị luận tới Bạch Y thần đao, nói hắn lợi hại ra sao, thần bí ra sao. Có thể nói là đệ nhất đao pháp trong võ lâm, nàng đều có một loại kích động rất mãnh liệt, muốn lớn tiếng tuyên bố, Bạch Y thần đao chính là công tử nhà mình. Nàng cố nén cho nên thật sự trong lòng rất là ngứa ngáy.

Ngày thứ hai. Tuyết Lăng đưa đến một tin tức nữa, lại một môn phái bị diệt, vẫn là Phân Ly đao hạ thủ.

– Công tử, lần này Phân Ly đao để chữ lại trong Lưu Nguyệt tông.

Mặt ngọc của Tuyết Lăng căng thẳng, hừ lạnh nói:

– Muốn quyết đấu sinh tử với công tử, nếu công tử không đi tìm hắn thì hắn sẽ lại diệt một phái khác nữa!

– Tìm ta?

Sở Ly liên tục vung kiếm, nhưng lại chầm chậm diễn luyện thần kiếm thất thức.

Quả nhiên, Phân Ly đao này này không làm theo An vương nói, đối phó với Nhàn Vân tửu quán và Tuyết Lăng. Trái lại còn trực tiếp khiêu khích phủ Quốc Công. Khiêu chiến mình, ép mình hiện thân.

– Chắc chắn Đại công tử sẽ không để hắn động thủ với công tử, cho nên sẽ sai người thu thập hắn ta trước!

Tuyết Lăng nói:

– Hắn có tư cách gì khiêu chiến công tử cơ chứ?

Sở Ly nói:

– Hắn còn nói những lời gì khác không?

Tuyết Lăng trì nghi một hồi. Bất đắc dĩ nói:

– Còn có một chút lời mắng, nói công tử dựa vào ưu ái của Tam tiểu thư mà trở thành thị vệ nhị phẩm, không hề có một chút bản lĩnh thật sự nào.

Sắc mặt Sở Ly âm trầm, chửi mình cũng chẳng có gì, da mặt của mình so với tường thành còn dày hơn. Cho nên hắn không để ý những lời bêu danh này, nhưng hắn lại dám mắng Tiêu Kỳ!

– Hắn còn nói, công tử căn bản không xứng làm tổng quản của phủ Quốc Công, công tử tuổi còn trẻ. Võ công thường thường, chỉ vì được Tam tiểu thư để mắt cho nên mới có thể đột nhiên ngồi trên vị trí cao của phủ. Phủ Quốc Công càng ngày càng mục nát. Không nên tồn tại nữa, nên giải tán phủ Quốc Công!

Sắc mặt của Sở Ly càng ngày càng âm trầm.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Nói chung hắn chửi rất khó nghe.

Sở Ly nói:

– Nếu như ta không ứng chiến, không thể đánh bại hắn, như vậy coi như tên kia nói đúng, đúng không?

Tuyết Lăng lặng lẽ không nói.

– Hơn nữa còn phải do chính ta thu thập hắn!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Không thể ỷ vào thế của phủ Quốc Công, bằng không, người trong thiên hạ sẽ lại chế nhạo, đúng không?

– Ài…

Tuyết Lăng thở dài, oán hận nói:

– Họ Nhạc này quá độc ác!

– Được rồi, ta sẽ tự mình gặp gỡ hắn một lần!

Sở Ly nói.

– Công tử, người muốn đi thật sao?

Tuyết Lăng nhíu mày:

– Ngộ nhỡ…

– Sợ ta không đánh lại hắn sao?

– Hắn sắp chín mươi tuổi rồi, thời gian tu luyện so với công tử lớn hơn quá nhiều.

Tuyết Lăng nhíu mày nói:

– Hơn nữa hắn đã thành danh nhiều năm, hầu như không bị bại, là một vị cao thủ rất đáng sợ!

– Vậy thì cứ thử một chút xem sao.

– Ta đi cùng công tử, cầm kiếm cho công tử!

– Ngươi?

Sở Ly lắc đầu một cái:

– Ngươi đi thì lại phiền toái, ta đánh không lại còn có thể chạy mà.

– Lần này hắn muốn giết công tử.

Tuyết Lăng oán hận nói:

– Bức công tử liều mạng, cho nên sẽ không để cho công tử chạy, thật là ác độc!

Nàng có thể nhìn thấu tâm tử của Nhạc Kim Thao, nhưng đa số người trong võ lâm không nhìn thấu được. Bọn họ chỉ cho rằng Nhạc Kim Thao đơn thuần khiêu chiến Sở Ly, chờ xem trò vui mà thôi.

Sở Ly nói:

– Ai thắng ai thua cũng chưa chắc mà.

Tuyết Lăng liếc hắn một cái, thầm thở dài một hơi.

Tuy rằng công tử là kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao thời gian tu luyện ngắn ngủi, mới bước lên Thiên Ngoại thiên không bao lâu, sao có thể so với lão gia hoả đã bước lên Thiên Ngoại thiên mấy chục năm cơ chứ?

Phân Ly đao này đã thành danh mấy chục năm, người muốn giết hắn rất nhiều mà hắn vẫn còn có thể sống thật tốt, đủ để chứng minh sự lợi hại và đáng sợ của hắn.

Tuy rằng công tử lợi hại, nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ.

– Ta cảm thấy Đại công tử sẽ không đồng ý.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly lắc đầu:

– Ngươi lén lút đưa ra tin tức.

– Công tử!

Tuyết Lăng sẵng giọng.

Sở Ly nói:

– Đi thôi!

Tuyết Lăng dậm chân một cái, nhưng không dám vi phạm lời của hắn, cho nên không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Ánh mặt trời chiếu qua đầu, long lanh sáng sủa.

Ở một bên của một dòng sông.

Sở Ly đứng ở trên một tảng đá lớn cạnh bờ sông, nhìn nước sông dưới tảng đá cuồn cuộn, cảm nhận tâm ý nước sông cuồn cuộn không thôi.

Sự khiêu chiến của Phân Ly đao đã kích phát chiến ý của hắn, trong xương có nhiệt huyết sôi lên.

Hắn cũng muốn tự mình nhìn xem, rốt cuộc kiếm pháp của mình đã đạt đến cảnh giới gì, rốt cuộc là cao thủ võ lâm nhất lưu, hay là nhị lưu.

Trải qua nghiên cứu mấy ngày nay, thần đao thất thức đã triệt để hóa thành thần kiếm thất thức.

– Sở Ly?

Một người hán tử trung niên chậm rãi đi đến, mang đấu bồng trên đầu, mặc áo tơi, tay cầm một cái cần câu con, nhìn như là khách đến bờ sông thả câu.

– Nhạc Kim Thao?

Ánh mắt của Sở Ly rơi vào trên trường đao bên hông của hắn.

Nhạc Kim Thao mở áo tơi ra, tay nắm đầu bồng, đè trường đao:

– Lá gan của ngươi không nhỏ!

Mặt của hắn như ngọc, tuấn dật bất phàm, thân thể kiên cường, cho dù ấn đao, thế nhưng xem ra lại không giống như từng luyện qua võ, mà càng như một người thư sinh hơn.

Tâm trạng của Sở Ly hơi trầm xuống, đây là một cao thủ đã hoàn toàn nội liễm tinh khí thần, hồn nhiên như một, tu hành tinh thâm, là thiên nhân hợp nhất chân chính.

Sở Ly nói:

– Ngươi muốn giết ta thay An vương sao?

– An vương?

Nhạc Kim Thao lạnh nhạt nói:

– Xem ra ngươi đã biết, không sai, ta muốn giết ngươi!

– Mặc kệ ta là chính hay là tà, đều muốn giết sao?

Sở Ly nói.

Nhạc Kim Thao chậm rãi rút đao ra, lạnh lùng nói:

– Ngươi là người của phủ Quốc Công, mặc kệ chính tà, đều phải giết!

Tay của Sở Ly đè lên trên Trần Quang kiếm:

– Mọi người đều nói ngươi chỉ giết kẻ ác, có tiếng không có miếng!

– Phủ Quốc Công chính là kẻ ác!

Nhạc Kim Thao nói:

– Xem đao!