Chương 223: Muốn cướp

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày thứ hai Hồng Tụ đi tới phủ Quốc Công, học tâm pháp dưỡng sinh từ chỗ Tuyết Lăng.

Ba người ngồi vào bên trong tiểu đình, bốn phía được che lại bằng màn lụa trắng.

Gió mạnh thổi qua, lụa trắng như sương như khói theo gió tung bay, đến trong đình thì đã bị lụa làm cho giảm đi hơn nửa, đã không còn vẻ sắc bén như trước nữa.

– Hồng Tụ tỷ tỷ, bộ Trường Xuân thuật này là thứ ta tỉ mỉ tuyển chọn, có hiệu quả nhanh nhất.

Tuyết Lăng cười nói:

– Bích Liễu tỷ tỷ, tỷ cũng học đi, sau này dạy cho chư vị tỷ tỷ trong Yêu Nguyệt lâu. Công tử nói, thân thể các tỷ cũng không khỏe, cần tâm pháp dưỡng sinh để điều trị.

– Ta cũng phải học sao?

Bích Liễu cười nói:

– Ta từ sáng đến tối đều múa, thân thể rất tốt.

– Hai chuyện này không giống nhau.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Múa sẽ làm hỏng thân thể, tỷ nhìn như rất tốt. Thế nhưng lại miệng cọp gan thỏ, chờ tới khi lớn tuổi, cả người sẽ là bệnh, càng cần phải học tâm pháp dưỡng sinh.

Hồng Tụ cười nói:

– Bích Liễu, ngươi cứ học là được rồi, cũng không có gì xấu cả.

– Được rồi, muội học, muội học.

Bích Liễu cười duyên.

Tuyết Lăng nói kỹ càng về tâm pháp một lần, tâm pháp dưỡng sinh so với tâm pháp võ công còn phức tạp hơn một ít. Phải đi khắp kinh mạch toàn thân, không giống như tâm pháp võ công chỉ công một mạch đến hai mạch là dừng.

Hồng Tụ học một ngày, lúc chạng vạng về đến nhà thì nhìn thấy tướng công lại trở về từ sớm. Đang ở đại sảnh chắp tay đi dạo, đi tới đi lui.

Vừa nhìn thấy nàng, Triệu giáo úy đã lập tức chạy tới, hưng phấn nói:

– Nương tử, ta đã hỏi thăm được về Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật.

– Sao vậy?

Hồng Tụ cười nói.

Nàng đã tin tưởng không chút nghi ngờ về Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật, thân thể của mình tự mình biết, đúng là biến hóa thoát thai hoán cốt.

– Là bí thuật truyền lại từ thượng cổ, đã thất truyền!

Triệu giáo úy hưng phấn nói:

– Thuật này có thể khiến cho người thường nhảy lên Trúc Cơ, bớt đi được mười năm, là thuật vô cùng ảo diệu!

– Lợi hại như vậy sao?

– Chỉ có điều thi triển pháp thuật này cực kỳ hung hiểm. Hiện giờ ta cũng đang bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh. Sở tổng quản cũng quá mạo hiểm đó!

– Thôi đi. Người ta rất thoải mái là đằng khác.

Hồng Tụ cười nói:

– Thiếp thấy hắn chỉ xem đây là tiểu thuật tầm thường, rất là chắc chắn.

– Như vậy cũng đúng, Sở tổng quản quả thực không phải là người thường.

Triệu giáo úy than thở.

Bây giờ hắn rất cảm kích Sở Ly. Bí thuật cỡ này không phải là thứ mà người bình thường có thể may mắn gặp được?

– Sau này nghĩ một biện pháp cảm tạ ân tình này của người ta.

Hồng Tụ trầm ngâm, cuối cùng lại lắc đầu than thở:

– Thiếp thực sự không nghĩ ra. Người ta cái gì cũng không thiếu cả.

– Ngày hôm nay nàng có nhìn thấy Sở tổng quản không?

Hồng Tụ lắc đầu:

– Không, hắn rất bận, ngày hôm qua cũng vừa mới từ bên ngoài trở về, trông có vẻ rất phong trần mệt mỏi.

– Quý nhân bận bịu.

Triệu giáo úy nói:

– Cứ đến cảm tạ Sở tổng quản một chút, lại nói chuyện với Tuyết Lăng cô nương một chút, làm cho nàng vui vẻ.

– Thiếp đã nghe qua, Sở tổng quản rất biết hưởng thụ cái đẹp. Thế nhưng những thứ này sao phủ Quốc Công có thể thiếu được cơ chứ?

Hồng Tụ cười nói:

– Hay là thôi đi.

– Ta sẽ nghĩ biện pháp.

Triệu giáo úy nói.

Hồng Tụ cười nhẹ, không khuyên nhiều hơn nữa.

Thời gian trong lúc bất tri bất giác trôi qua.

Sở Ly chìm đắm trong trận pháp ở triều Dương Sơn, từ khi bước vào Thiên Ngoại thiên, nhận thức về thế giới này càng ngày càng rõ ràng hơn mấy phần. Khi nghiên cứu trận pháp có tiến cảnh cực nhanh. Khi nhìn sách về trận pháp mà phủ Quốc Công thu gom được, hắn lại có thu hoạch.

Trận pháp của Triều Dương sơn vẫn không tiến triển gì cả. Trận pháp này rất là kỳ diệu, nếu như mình có thể hiểu thấu đáo, trực tiếp bố trí ra một trận, lại để nó bao phủ phủ Quốc Công. Như vậy sẽ bớt đi được rất nhiều việc.

Đáng tiếc trận pháp này quá mức thâm ảo, xem ra cần phải đi tới trận pháp bên Thái Hoa cốc kia một chuyến nữa mới được.

Lúc chạng vạng, Tuyết Lăng đẩy cửa đi vào, cười híp mắt đi tới tiểu đình:

– Công tử, đại công tử cho mời.

– Đại công tử?

Sở Ly ngẩng đầu nhìn qua nàng, ý dò hỏi.

Tuyết Lăng nói:

– Người của Đại công tử không vào được Ngọc Kỳ đảo, cho nên mới đến Đông Hoa viên tìm ta.

-… Để ta đi xem xem.

Sở Ly thả sách về trận pháp xuống.

Hắn lóe lên rồi biến mất, sau một khắc đã đứng ở trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ phiêu dật, đi tới Thiết Ưng đảo. Lúc này đã thấy Tiêu Thiết Ưng ở bên trong đại sảnh.

Tiêu Thiết Ưng đang cau mày suy tư, Lâm Toàn thì đứng ở sau lưng hắn không nhúc nhích.

Sở Ly đi vào ôm quyền một cái. Tiêu Thiết Ưng đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.

– Đại công tử. Phương pháp vào trận Ngọc Kỳ đảo…

– Đừng, hay là quên đi.

Tiêu Thiết Ưng khoát tay một cái nói:

– Cứ để cho mình ngươi và Tuyết Lăng biết là được rồi. Không cần nói cho ta, ta cũng không cần thiết phải đi tới đó.

Sở Ly nói:

– Công tử có chuyện gì phiền lòng hay sao?

Tiêu Thiết Ưng thở dài:

– Còn không phải là chuyện phủ Hoài Quốc Công hay sao?

Sở Ly nói:

– Một tháng nữa là tới ngày thành hôn đúng không?

– Đúng vậy.

Tiêu Thiết Ưng gật đầu rầu rĩ không vui.

Sở Ly biết vì sao hắn lại như vậy, Sở Ly than thở:

– Công tử không muốn tranh cãi thêm một chút nữa sao?

Tiêu Thiết Ưng cười khổ.

Sắc mặt hắn tiều tụy, giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ, quả nhiên vẫn đang giãy dụa và mâu thuẫn, chậm chạp không có cách nào quyết định được.

Sở Ly nói:

– Lẽ nào công tử trơ mắt nhìn bọn họ thành hôn hay sao?

– Nếu không ta có thể làm sao được chứ?

Tiêu Thiết Ưng thở dài:

– Chúng ta không sánh được với phủ Nhân Quốc Công, cũng khó trách người ta lại chọn bọn họ!

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Chúng ta hiện tại đang yếu, thế nhưng không hẳn tương lai cũng yếu như vậy!

– Nhưng phủ Hoài Quốc Công chỉ nhìn vào tình hình hiện tại mà thôi.

Tiêu Thiết Ưng than thở.

Sở Ly nói:

– Công tử, cảnh giới hiện giờ của ta đã là Thiên Ngoại thiên.

– Sao?

Tiêu Thiết Ưng đang hững hờ ứng tiếng, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, đột ngột trợn mắt lên nhìn sang phía hắn:

– Thật không?

Sở Ly cười nói:

– Chúc mừng công tử, trong phủ chúng ta lại có thêm một cao thủ Thiên Ngoại thiên!

– Ngươi thực sự tiến vào Thiên Ngoại thiên hay sao?

Tiêu Thiết Ưng khó có thể tin được.

Sở Ly vung tay phất một cái, rèm cửa cách đó mười mấy thước bay lên.

– Ngươi làm sao… Sao lại có thể…

Tiêu Thiết Ưng trợn mắt há hốc mồm.

Muốn tiến vào Thiên Ngoại thiên cần phải tiến vào thắng cảnh để tìm hiểu. Chân chính đạt đến thiên nhân hợp nhất thì mới có thể bước vào cảnh giới Thiên Ngoại thiên. Tương lai Sở Ly phải tiến vào Tử Vân sơn, đây là chuyện đã được an bài xong.

Nhưng quan hệ bên Tử Vân sơn đang bế quan, phải đợi một đoạn thời gian, Sở Ly không có cơ hội vào thắng cảnh. Theo lý mà nói, cho dù có luyện sâu hơn nữa cũng không đạp được vào Thiên Ngoại thiên.

Sở Ly nói:

– Ta nghiên cứu trận pháp, có cảm ngộ, trong lúc bất tri bất giác tiến vào Thiên Ngoại thiên.

Chuyện Triều Dương tông, hắn quyết định dù là ai cũng không đề cập tới một chữ.

– Hóa ra trận pháp còn có hiệu quả như thế…

Tiêu Thiết Ưng cảm khái nói.

Chỉ có điều hắn có biết cũng vô dụng, tu luyện trận pháp không dễ dàng hơn bao nhiêu so với trở thành cao thủ Thiên Thần, nếu không phải vậy thì trận pháp sư trên thế gian đã ít ỏi tới đáng thương như vậy.

Sở Ly nói:

– Công tử thực sự không muốn tranh khí hay sao?

Hắn nhìn ra sự không cam lòng và thống khổ của Tiêu Thiết Ưng.

Tiêu Thiết Ưng thở dài:

– Đương nhiên ta rất muốn tranh, nhưng có tâm mà không có lực. Phủ Nhân Quốc Công đề phòng chúng ta, phủ Hoài Quốc Công cũng đề phòng, lực lượng hai phủ còn đó, chúng ta kém xa tít tắp, dù có tranh thì cũng là uổng công vô ích!

– Cho dù không tranh nổi, dù sao cũng tốt hơn không tranh.

Sở Ly nói:

– Tránh cho tương lai hối hận cả đời!

-… Sở Ly, ngươi có ý định gì không?

Sở Ly nói:

– Nếu có thể có được tình báo chuẩn xác, nàng đi đường nào, khi đó ta sẽ bày trận pháp, cướp người cũng không quá khó khăn như vậy.

Tiêu Thiết Ưng nắm chặt nắm đấm.

– Ta tin Ngọc Ninh sẽ truyền ra tin tức.

Tiêu Thiết Ưng chậm rãi nói:

– Ngươi bày ra trận pháp, hơn nữa lại thêm khinh công của ngươi, sẽ có hi vọng rất lớn!

Sở Ly cười nhạt.

Hắn không có tự tin lớn như vậy, chỉ là làm hết sức mình nghe mệnh trời mà thôi.

Lục Ngọc Dung lợi hại thế nào hắn đã lĩnh giáo qua, ả lại là cao thủ Thiên Ngoại thiên, có thể ẩn giấu cảnh giới Thiên Ngoại thiên của mình. Chỉ riêng phần ẩn nhẫn này đã tuyệt không phải là người thường có thể so sánh. Không biết nàng ta còn cất giấu thủ đoạn gì nữa.

Cho dù tiểu thư phủ Hoài Quốc Công truyền tin tức ra thì cũng chưa chắc đã là sự thật, rất có khả năng Lục Ngọc Dung cũng giấu diếm ngay cả với nàng.

– Công tử nên bố trí nghi trận cho thật tốt.

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Điều động cao thủ Thiên Ngoại thiên, khiến cho hai nhà tin tưởng, chúng ta không có lực cướp tân nương.

– Vậy ta sẽ đi gặp bằng hữu một chút.

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

– Ta sẽ mang đám người Triệu lão tới.

– Như vậy là tốt nhất.

Sở Ly gật gật đầu nói:

– Chuyện lần này ta sẽ tự mình tới. Những người còn lại dùng để mê hoặc địch nhân, như vậy mới có hi vọng.

– Sở Ly, lá gan của ngươi quả thực rất lớn.

Tiêu Thiết Ưng cười nói.

Việc này một khi xảy ra sai sót, trách nhiệm sẽ đổ lên trên người hắn. Khi đó mình có nổi giận thì cũng khó tránh khỏi sẽ rơi xuống trên người hắn, đổi lại là đám người Triệu lão, bọn họ đã sớm vội vã từ chối rồi.

Sở Ly có can đảm gánh trách nhiệm này, cho nên mới khiến cho người ta càng yên tâm hơn.