Chương 316: Vào sông

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly ôm quyền mỉm cười:

– Đa tạ Mai cốc chủ!

Mai Ngạo Sương hít sâu một hơi, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:

– Sở Ly, nghe nói ngươi chiến đấu ngang tay với Phân ly đao Nhạc Kim Thao?

Sở Ly nói:

– Mai cốc chủ lại muốn luận bàn một chút sao?

– Luận bàn một chút thì luận bàn, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi, đến đây đi!

Mai Ngạo Sương yêu kiều hừ một tiếng, vỗ ra một chưởng.

Nàng thu được bốn mươi mấy đệ tử đã chiếm được món hời lớn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của Sở Ly. Nàng giận tới mức không có chỗ phát tiết, ngứa tay khó nhịn, muốn giáo huấn hắn một trận.

Sở Ly nhẹ nhàng đánh ra một quyền.

– Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, Mai Ngạo Sương bay ra thẳng ngoài.

Nàng bay ra khỏi thuyền nhỏ, đạp mấy bước ở trên không trung, sau khi hóa giải phần lớn lực lượng mới rơi vào mặt hồ.

– Ầm!

Nàng đập một chưởng vào trên mặt hồ, nước trên hồ phun ra như vừa ném một quả bom vào.

Dựa vào chưởng lực phản lại, người nàng nhẹ nhàng bay về trên thuyền nhỏ.

Thuyền nhỏ trôi nổi bồng bềnh lắc lư.

Tiêu Thi lảo đảo, thân thể bất ổn, muốn ngã xuống hồ.

Sở Ly lóe lên xuất hiện ở trên thuyền nhỏ, nắm cổ tay nàng lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở bên bờ.

Mai Ngạo Sương thấy Tiêu Thi sắp rơi xuống hồ, vừa muốn ra tay thì Sở Ly đã nắm tay nàng xuất hiện ở trên bờ.

Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó lửa giận càng tăng lên:

– Khinh công quả nhiên lợi hại, trở lại!

Nàng nhảy một cái lên trên không trung, giống như kim ưng phóng xuống. Bàn tay nhỏ trắng như tuyết đi trước, đẩy ngang về phía Sở Ly, chưởng lực mãnh liệt được đánh ra.

Sở Ly không tránh không né, lại nhẹ nhàng đánh ra một quyền.

Quyền pháp của Lục quốc công thật là lợi hại, quyền kình kiên cố như đá.

– Ầm!

Mai Ngạo Sương ở trên không trung té ngã, khi lần nữa ổn định lại thì ánh kiếm lóe lên, thân kiếm hợp nhất, đã đến trước mặt của Sở Ly.

– Keng…

Sở Ly xuất kiếm.

Hai kiếm chạm nhau, kiếm của Mai Ngạo Sương bị đẩy ra. Sở Ly lại đâm ra một kiếm, tốc độ nhanh như điện. Mai Ngạo Sương đã không kịp tránh ra nữa.

Mũi kiếm tới trước cổ họng nàng được rút về, Sở Ly tra kiếm vào bao, sau đó ôm quyền một cái.

Mai Ngạo Sương hít sâu một hơi, chậm rãi tra kiếm vào bao, vẻ mặt trắng bệch, âm tình bất định.

Tiêu Thi có chút bận tâm vì nàng không thể xuống đài, cho nên oán trách Sở Ly một chút.

Sở Ly lại không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói:

– Cười chê rồi, Mai cốc chủ!

– Quả nhiên là danh bất hư truyền!

Mai Ngạo Sương lạnh lùng hừ lạnh nói:

– Ta không bằng ngươi!

Sở Ly nói:

– Ta biết sở trường của Mai cốc chủ chính là Thái Hoa chưởng.

Tuyệt học của Thái Hoa cốc là Thái Hoa chưởng. Uy lực kinh người, nhưng Mai Ngạo Sương vẫn không xuất ra, ẩn giấu mấy phần bản lĩnh thật sự của nàng.

Mai Ngạo Sương liếc chéo hắn một chút, lại hừ lạnh nói:

– Sát khí của Thái Hoa chưởng quá nặng, ra tất sẽ hại người… Sau khi các nàng vào cốc, ta sẽ đích thân giám sát, yên tâm, sẽ không lãng phí tư chất của các nàng!

– Đa tạ Mai cốc chủ!

Sở Ly trịnh trọng ôm quyền, lại đưa bao y phục cho Mai Ngạo Sương rồi nói:

– Đây là đồ cho Trần Nhân. Làm phiền cốc chủ chuyển giao cho nàng.

– Ta sẽ chuyển cho nàng.

Mai Ngạo Sương tiếp nhận bao y phục.

Tiêu Thi ở bên cạnh không lên tiếng, cố gắng che vẻ kinh ngạc lại.

Nàng thực sự không hiểu, vì sao thái độ của Mai Ngạo Sương lại bỗng nhiên thay đổi. Không chỉ không bởi vì thua mà thẹn quá thành giận, trái lại còn ôn hòa hơn rất nhiều. Cho dù xem ra vẫn kiêu căng khinh người, thế nhưng đây lại là sự thực.

Sở Ly đã thăm dò tính khí của Mai Ngạo Sương.

Đối với nam nhân yếu hơn mình, nàng cực kỳ xem thường, thậm chí xem thường nói chuyện, đối với nam nhân mạnh hơn mình thì mới có tư cách nói chuyện với nàng.

Mai Ngạo Sương nhìn Sở Ly một chút, âm thầm thở dài.

Nàng vẫn cảm thấy hắn không bằng mình. Trong lòng ngạo mạn, vì lẽ đó nhìn hắn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.

Mấy chiêu qua đi nàng mới bừng tỉnh hiểu rõ, Sở Ly đã không phải là Sở Ly trước đây. Hắn đã hơn xa mình, đã có tư cách để ngạo mạn.

Nàng ôn hòa nhã nhặn, tuy rằng vẻ mặt vẫn thế, thế nhưng trong lòng đã không giống như trước đó nữa.

Sáng sớm, hạ du Ly Giang.

Một con thuyền từ từ trôi dạt xuôi dòng.

Người chèo thuyền chính là một vị lão tẩu lưng còng, mặt mũi nhăn nheo, ánh mắt vẩn đục. Thế nhưng hai tay thô to, gân xanh mơ hồ nổi lên, vẫn rất trầm ổn mạnh mẽ.

Bên trong thuyền, Sở Ly tĩnh tọa luyện công, không nhúc nhích, Tiêu Thi thì lại nằm ở trên giường nhỏ đọc sách.

Áo bào trắng của Sở Ly không nhiễm một hạt bụi, dáng vẻ trang nghiêm.

Tiêu Thi mặc một bộ la sam màu tím, lụa trắng đã được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ giống như ngọc trắng, sóng mắt giống như nước thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Ly.

Thấy Sở Ly chậm rãi mở mắt ra, Tiêu Thi thả sách xuống, chậm rãi xoay người, để lộ ra đường cong uyển chuyển kinh người, nàng lười biếng hỏi:

– Ngươi thật là nhàn rỗi, chuyện giang vận ngươi quản làm gì chứ?

– Ta nghĩ đến trong phủ.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi ngáp một cái, nói:

– Đại ca căn bản không để chuyện này vào trong mắt, sẽ trách ngươi quản việc không đâu, gây phiền toái.

Một khi Phủ Quốc Công đưa tay quản giang vận, nhất định quan phủ sẽ kết tội, sẽ khó tránh khỏi bị cấm cung hỏi vài câu.

Sở Ly nói:

– Vậy thì làm trong bóng tối vậy.

– Giang vận có quan trọng như vậy sao?

Tiêu Thi nói:

– Đại Giang bang có lợi hại đến đâu, hai cao thủ Thiên Ngoại thiên tới đây đã đủ để bình định, không cần coi trọng như vậy chứ?

Sở Ly thở dài.

Đây là ý nghĩ ban đầu của mọi người.

Diệt Đại Giang bang không khó, nhưng muốn làm được chuyện mà Đại Giang bang làm lại rất khó, không chỉ có võ công mạnh là được.

Tiêu Thi nói:

– Được rồi, ngươi muốn làm sao thì cứ làm đi, cũng không nên hồi phủ, ở bên ngoài chơi vài ngày tới ngày đại hôn mà được!

– Nhất định Đại công tử sẽ tức giận.

Sở Ly cười nói.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Hiện giờ đại ca đã phát điên rồi!

– Quan tâm quá sẽ bị loạn, vừa nghĩ tới tiểu thư sẽ tiến vào An vương phủ, cho nên không thể kìm được mà nôn nóng.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi khoát tay nói:

– Quên đi, không đề cập tới đại ca nữa, đi ra xem một chút đi.

Hai người ra khỏi khoang thuyền, đi tới đầu thuyền, đón nhận bầu không khí trong lành.

Mặt sông trống trải, không khí sáng sớm chen lẫn hơi nước từ mặt sông, sau khi tiến vào thân thể làm cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo, tinh thần không khỏi run lên.

– Bên này không có người nào.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly chỉ chỉ về phía mặt sau.

Tiêu Thi quay đầu nhìn lại, cách đó không xa xuất hiện một chiếc thuyền lớn hoa lệ, tốc độ cực nhanh.

Trên thuyền có tiếng đàn truyền tới, tiếng tiêu thăm thẳm, cầm tiêu hợp minh, giống như hai con chim phượng bay lượn, nghe qua cầm tiêu khiến cho trong lòng thoải mái.

– Sao người của Giang Xuyên minh lại dám tới đây chứ?

Người chèo thuyền già nua thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Sở Ly đã thấy tình hình trên thuyền lớn.

Trên đầu thuyền xếp đặt một tấm hiên án, dưới hiên án là tấm thảm màu tím, trên thảm có một thanh niên anh tuấn đang ngồi, tay cầm cái quạt màu trắng, khí chất phiêu dật, như một bạch diện thư sinh vậy.

Hai bên trái phải của hắn có mấy nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần.

Nhị nữ rất thanh tú, thanh tân thoát tục, tuyệt đối không phải là người dong chi tục phấn.

Hai người nha hoàn xinh đẹp khác ở một bên khác của hiên án đánh đàn thổi tiêu.

Thanh niên anh tuấn chăm chú nhìn chằm chằm vào nhị nữ, lắng nghe tiếng đàn tiếng tiêu, thỉnh thoảng híp mắt, lộ ra vẻ say sưa say mê và trông ngóng.

Hai nha hoàn mỹ lệ bên người hắn cũng đang lẳng lặng lắng nghe.

Trên thuyền lớn, trừ năm người bọn họ ra còn có tám người chèo thuyền, mười tên hộ vệ.

Mười tên hộ vệ có hai người có cảnh giới Tiên Thiên, khí chất ác liệt bức người.

Sở Ly quay đầu cười nói:

– Đây là một vị công tử?

– Công tử không nhận ra hắn sao?

Người chèo thuyền nhìn thuyền lớn hoa lệ một chút, lắc đầu nói:

– Phi công tử mà không nhận ra sao?

Sở Ly cười nói:

– Chúng ta lần đầu ngồi thuyền, đối với phong thổ vùng ven sông không biết gì cả.

– Thiếu minh chủ của Giang Xuyên minh, Hàn Phi, mọi người cũng thường gọi là Phi công tử.

Người chèo thuyền lắc đầu than thở:

– Rất là phong lưu phóng khoáng!

Điều làm cho Sở Ly cảm thấy hứng thú chính là, bốn nha hoàn xinh đẹp của hắn đều là cao thủ Tiên Thiên.

Cao thủ Tiên Thiên ở phủ Quốc Công có rất nhiều, nhưng ở võ lâm bên ngoài lại rất khó gặp, đủ để hoành hành một phương.

Trên chiếc thuyền này lại có sáu cao thủ Tiên Thiên đã chứng minh thực lực của Giang Xuyên minh này không thể khinh thường.

Hắn lại biết, Giang Xuyên minh và Đại Giang minh một trên một dưới, chia Ly Giang trong cảnh nội Sùng Minh đạo làm hai, thực lực sàn sàn nhau.

Nhưng mấy năm gần đây Đại Giang minh tăng nhanh như gió, không ngờ đã vượt qua Giang Xuyên minh một bậc.

– Giang Xuyên minh, ta nhớ dường như còn có một Đại Giang minh thì phải?

Sở Ly nói.

Người chèo thuyền gật gù:

– Giang Xuyên minh, Đại Giang minh, đối thủ một mất một còn. Không ngờ Phi công tử lại xông vào địa bàn của Đại Giang minh, lá gan quá lớn!