Chương 349: Giấu dốt

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly giống như không bị thương, vẫn ác liệt xuất kiếm, trái lại bởi vì đã có một người chết chỉ còn lại hai người cho nên áp lực hai người phải chịu càng mạnh hơn, hầu như không có sức phản kháng mà lùi về sau từng bước một.

Ánh mắt của Sở Ly yên tĩnh thong dong, không nhìn thấy dáng vẻ của thân kiếm Trần Quang kiếm mà hóa thành một tầng sương mù nhạt, bao phủ hai người.

Khuôn mặt hai người đỏ lên, hai mắt đỏ như máu, vừa vội vừa giận, nhưng lại không thể làm gì.

Trần Quang kiếm của Sở Ly như giòi trong xương, ép cho bọn họ không thở nổi, muốn thi triển bí thuật thúc giục tiềm lực, thế nhưng lại không làm được, nếu như thúc giục bí thuật, sợ rằng còn chưa thúc giục được thì đã trúng kiếm bỏ mình.

– Sưu!

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, một đạo ánh bạc từ trên tường bắn về phía Sở Ly.

Trên người Sở Ly lần nữa xuất hiện một đạo ánh sáng màu vàng tím, Trần Quang kiếm trên tay không đi đón đỡ mà tùy ý để phi đao bắn vào phía sau lưng của mình.

Nếu như hắn tránh phi đao thì sẽ để cho hai người khác có cơ hội thở dốc thi thuật.

Một khi bọn họ thúc giục bí thuật thì sẽ có chút phiền phức.

Bây giờ hắn đang phải hạ thấp kiếm pháp và võ công của chính mình, nếu trác tuyệt quá mức thì khó tránh khỏi khiến cho người ta hoài nghi trên người.

Hắn cũng không coi khinh trí tuệ của người khác, mình thể hiện ra khinh công trác tuyệt cũng không có vấn đề gì, nếu như lại thể hiện ra kiếm pháp trác tuyệt, hai thứ hợp lại, không hẳn An vương sẽ không hoài nghi người ám sát Tiêu Thi là chính bản thân hắn.

Một khi có sự hoài nghi này, không chừng An vương sẽ trở mặt, mà Sở Ly lại đang chờ An vương mất mạng.

Vạn nhất hắn ta trở mặt trước khi chết, bị bức ép rời khỏi An vương phủ, lúc này An vương đã chết, như vậy sẽ hoàn toàn là công dã tràng, An vương phủ sẽ không còn liên quan gì tới hắn nữa!

Một người bịt mặt áo xám đứng ở trên tường, nhìn thấy Sở Ly kiên cường như vậy, lại bắn ra một cái phi đao như lá liễu, mục tiêu bắn là Tiết Ngưng Ngọc.

Sắc mặt của Tiết Ngưng Ngọc hơi thay đổi, hạ thấp người muốn tránh.

Nhưng thanh phi đao này quá nhanh, nàng còn chưa ngồi xổm xuống được thì phi đao đã đến gần, sắp bắn trúng trán của nàng, nàng trợn trợn nhìn nhưng lại vô lực tránh né.

– Keng…

Một thanh trường kiếm che ở trước trán của nàng, đẩy phi đao ra.

Sở Ly che ở trước người của nàng. Trầm giọng nói:

– Tiết vương phi, đắc tội!

Trong lúc hắn nói chuyện, tay trái nắm chặt cổ tay nàng, lóe lên rồi xuất hiện ở bên trong phòng.

Rốt cuộc ba người áo xám đã có thời gian thở một hơi. Có cơ hội thúc giục bí thuật, thân thể tức thì hơi phồng lên, võ công tăng lên gấp bội, chẳng khác nào ba luồng khói nhằm về phía cửa sổ, đón nhận ánh kiếm của Sở Ly.

– Ầm ầm ầm ầm…

Ba người bịt mặt áo xám vung quyền như bay. Quyền kình lăng không mà tới, liên tục va chạm với thân Trần Quang kiếm, phát ra tiếng sắt thép va chạm.

Tiết Ngưng Ngọc yêu kiều quát một tiếng:

– Mọi người đi đâu hết rồi?

Trước ngực và phía sau lưng của Sở Ly đều có phi đao cắm vào, nhưng mặt hắn không biến sắc nói:

– Có lẽ còn có đồng bọn, đang cuốn lấy đám người Trịnh thống lĩnh.

Hắn dùng Trần Quang kiếm đóng cửa sổ lại, để ba người không thể tiến thêm được một bước.

Bọn họ điên cuồng tấn công mười mấy chiêu, thấy không thể đi vào được cho nên mới lần nữa chia ra làm hai, hai người ở đây điên cuồng tấn công, tên còn lại thì lại tiến vào từ cửa sảnh. Vọt vào, hai mắt lộ ra ý cười uy nghiêm mà lại rất đáng sợ.

Sở Ly bị hai người cuốn lấy, không có cách nào phân thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chậm rãi tới gần chúng nữ.

Tống Lưu Ảnh sợ đến mức hai chân như nhũn ra, hầu như muốn xụi lơ ở mặt đất.

Tuy rằng tim của Tiết Ngưng Ngọc nhảy rất mạnh, nhưng nàng vẫn trừng mắt nhìn người bịt mặt áo xám này:

– Ngươi là người phương nào, sao lại lớn mật như thế!

– Khà khà…

Người bịt mặt áo xám từng bước từng bước tới gần, ánh mắt cũng không ngừng quét mắt nhìn Sở Ly một chút.

Hắn uy hiếp như vậy, hắn không tin trong lòng tên kia không loạn, mà lòng vừa loạn thì ánh kiếm sẽ tan, tất sẽ bị đánh gục!

Nhưng quét mắt qua, ánh mắt của hắn dần dần bị chúng nữ Tiêu Thi hấp dẫn.

– Sưu!

Tay trái của Sở Ly vứt ra một đạo ánh bạc.

Thời cơ bắn ra phi đao rất vừa vặn.

Người bịt mặt áo xám vừa mới bước vào phòng ngủ thì cả người đã căng thẳng. Đề cao lòng cảnh giác đến mức cao nhất, chỉ lo hắn đột nhiên gây khó dễ, hoặc là có hậu chiêu gì đó. Thế nhưng sau đó xem Sở Ly bị đồng bạn của mình cuốn lấy, mắt thấy mình đang chậm rãi tới gần chúng nữ nhưng lại không thể ra sức.

Lòng cảnh giác của người bịt mặt áo xám hạ xuống. Nhìn Tống Lưu Ảnh, Tiết Ngưng Ngọc và Tiêu Thi, trong lòng hắn lập tức có chút phân tâm.

Vừa lúc hắn phân tâm, phi đao của Sở Ly đã đến.

Cảm ứng nhạy cảm của cao thủ Thiên ngoại thiên khiến cho trong lòng hắn có báo động, vừa muốn né tránh thì đáng tiếc khoảng cách quá gần, phi đao quá nhanh, không thể tránh khỏi được.

Phi đao bắn thủng yết hầu của hắn, phi đao lạnh lẽo tiếp tục bắn vào phía vách tường.

Lãnh Tình sợ đến mức run lên, sắc mặt tức thì trắng bệch.

Này như chệch một tấc thì chính nàng cũng mất mạng!

– Ưmm…

Người áo xám che mặt che yết hầu, không cam lòng trừng mắt nhìn Sở Ly, ầm một tiếng rồi ngã xuống đất.

– A!

Hai người bịt mặt áo xám ngoài cửa sổ gào thét, đột nhiên vọt vào, từ cửa sổ tiến vào trong phòng, quyền kình bắn về phía trước.

– Sưu!

Trần Quang kiếm của Sở Ly đột ngột tăng tốc, trong nháy mắt đã đâm trúng yết hầu của một người.

Người này gắt gao trợn mắt lên, đưa tay nắm chặt Trần Quang kiếm một hồi, muốn dùng cái chết của mình để làm chậm động tác của Sở Ly, sáng tạo cơ hội cho đồng bạn.

Sở Ly buông Trần Quang kiếm ra, đối mặt với quyền kình của người tới cũng không né tránh mà nhẹ nhàng đánh ra một quyền, người bịt mặt áo xám kia lập tức bay ra ngoài cửa sổ.

Ầm, ánh sáng màu tím vàng trên người lóe lên, trượt ra về phía sau một thước, thiếu một chút nữa đã va trúng Tống Lưu Ảnh, làm cho Tống Lưu Ảnh sợ đến mức vội vã ngã vào trên giường nhỏ. Được Tuyết Lăng đỡ lấy, tránh cho nàng ngã vào trên người Tiêu Thi.

Sở Ly nhảy một cái chui ra ngoài, rơi vào trong đình viện.

Người bịt mặt áo xám kia bắn trúng Sở Ly, cũng bị quyền kình của Sở Ly bắn trúng, hắn không có thân thể mạnh mẽ như Sở Ly, cho dù thúc giục bí thuật, thế nhưng bị trúng một quyền này cũng phải phun ra máu.

Người Sở Ly đang ở giữa không trung lại đánh ra một quyền, người bịt mặt áo xám ra quyền đón, quyền kình giao phong, y phục của hai người đều vang lên tiếng phần phật, như đứng ở bên trong gió lớn.

– Công tử tiếp kiếm!

Tuyết Lăng lấy Trần Quang kiếm cắm trên một thi thể rồi ném ra ngoài.

Phía sau lưng của Sở Ly như có con mắt dài ra, người nhẹ nhàng tiếp nhận trường kiếm, gập lại ở trên không trung, lần nữa bắn về phía người bịt mặt áo xám, kiếm ảnh mông lung lần nữa bao phủ hắn.

– Leng keng leng keng…

Trong tiếng sắt thép va chạm, người bịt mặt áo xám vung nắm đấm lên, không ngừng lùi về sau.

Nắm tay của hắn như được một tầng hắc thiết quấn quanh, mơ hồ có ánh sáng của kim loại lập lòe, có thể đỡ được Trần Quang kiếm.

Sở Ly quan sát con đường nội lực của hắn lưu chuyển, muốn nhìn một chút xem đây là môn võ công gì.

Người bịt mặt áo xám dần dần lùi về phía sau, đã ra đến cửa viện.

Ánh kiếm của Sở Ly đột nhiên lóe lên, tốc độ tăng nhanh, một kiếm đã đâm trúng yết hầu của người bịt mặt áo xám này.

Đối phương lập tức không cam lòng che yết hầu ngã xuống đất.

Sở Ly tra kiếm trở vào bao, nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh, mắt xem bốn phía.

– Sở tổng quản!

Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp chẳng khác nào mũi tên rời cung bắn tới đây.

Sở Ly quét mắt nhìn bọn họ một chút, lại lắc đầu một cái không để ý tới nữa, người nhẹ nhàng rơi xuống, đi vào trong phòng.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc đều thở ra một hơi, sắc mặt lại rất không dễ nhìn.

Ánh mắt của Tiêu Thi thì lại yên tĩnh thong dong, không có chút dấu hiệu chấn kinh nào cả.

Sở Ly có Thần túc thông, nếu thực sự đánh không lại, trong nháy mắt hắn có thể mang nàng đi, cho nên nàng không vội, cũng không lo lắng. Nàng biết Sở Ly đang cố ý diễn cho người khác xem, mình chỉ cần phối hợp là được rồi.

Sau khi Sở Ly vào phòng lại ôm quyền nói:

– Tiểu thư, tiểu thư có sợ hãi không?

Tiêu Thi nói:

– Ngươi đi xuống trước đi.

Tống Lưu Ảnh vội hỏi:

– Sở tổng quản, ngươi mau mau trị thương đi, thương thế có nặng lắm không?

Bây giờ ác cảm của nàng đối với Sở Ly lập tức tiêu tan, mặc kệ tranh quyền hay không, nếu như ngày hôm nay không có hắn ở đây thì sợ rằng nàng sẽ mất mạng.

Sở Ly mỉm cười:

– Không sao, một chút thương thế nhỏ mà thôi.

– Đây không phải là thương thế nhỏ, mau mau đi trị đi!

Tống Lưu Ảnh vội vã xua tay, nhìn hai thanh phi đao cắm nhìn ở trên người hắn, ánh mắt nàng vội vã dời đi chỗ khác không dám nhìn.

Tiết Ngưng Ngọc lại rất phấn khởi nhìn chằm chằm vòa hai thanh phi đao, hỏi:

– Trên đao không có độc chứ?

Sở Ly lắc đầu một cái:

– Không có độc.

– Cẩn thận một chút là được rồi.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

– Chỗ của ta có Kim sang cao gia truyền, là nhất tuyệt, lát nữa ta sẽ sai người của ta đưa tới!

– Đa tạ Tiết vương phi!

Sở Ly cười ôm quyền.