Chương 214: Lần Đầu Gặp Gỡ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bích Liễu thấp giọng nói:

– Nó không vào được phủ Quốc Công hay sao?

Tuyết Lăng đánh giá Tôn Bình vài lần, lắc đầu một cái rồi nói:

– Ngày mai đi cùng tỷ tỷ của ngươi tới đây, gặp công tử một chút, xem ý tứ của công tử ra sao đi!

– Vâng, đa tạ Tuyết tỷ tỷ!

Tôn Bình vội nói.

Tuyết Lăng lắc bàn tay ngọc rồi nói:

– Đi làm việc của ngươi đi.

Tôn Bình vội vã lùi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Tôn Bình rời đi, Bích Liễu căng thẳng nói:

– Tuyết Lăng, nó thật sự không được sao?

– Lời nói của muội không tính.

Tuyết Lăng nói:

– Phải để công tử nhìn mới được, chỉ cần tâm tư của hắn không xấu thì phía công tử có thể thuyết phục được.

– Tuy rằng tiểu đệ lỗ mãng kích động, thế nhưng tâm địa lại rất hiền lành.

Bích Liễu vội nói.

Tuyết Lăng trắng mắt nhìn nàng một cái, nói:

– Tỷ nói cũng không có tác dụng, phải để công tử xem qua mới được, yên tâm đi, muội thấy hắn cũng khá tốt.

Bích Liễu lắc đầu cười nói:

– Nó sao, cợt nhả với tỷ tỷ như ta. Thế nhưng ở trước mặt muội ngay cả một câu cũng không dám nói!

– Muội nói cho tỷ nghe trước, nếu như hắn không nghe lời, có thể muội sẽ đánh người, khi đó tỷ đừng đau lòng.

Tuyết Lăng nói:

– Hắn cũng không hẳn bị phủ Quốc Công ràng buộc, so với việc chờ hắn phạm vào phủ quy bị phạt còn không bằng để muội đánh hắn thì hơn!

– Cứ tùy muội!

– Như vậy cũng tốt!

– Ngày mai Sở công tử có rảnh không?

Bích Liễu nói:

– Bình thường có lẽ hắn rất bận bịu a?

Tổng quản nhị phẩm, sợ rằng cũng có một đống lớn chuyện đang đợi xử lý a.

– Rất là bận bịu, công tử đang bế quan luyện công, muội dùng mọi cách cầu xin mới làm cho người ngày mai di giá tới Đông Hoa viên. Chỉ là phải xem biểu hiện đệ đệ của tỷ rồi.

Tuyết Lăng đi rồi, Tôn Bình vội vã chạy tới quấn quít lấy Bích Liễu hỏi han đủ thứ.

– Tỷ. Vị bằng hữu kia của tỷ quá ác liệt đó, nếu không, hay là thôi vậy?

Tôn Bình cẩn thận liếc mắt nhìn qua chỗ Bích Liễu.

Bích Liễu đang ngồi ở bên trong tiểu đình, ánh đèn sáng rõ, chiếu vào hậu hoa viên làm cho nơi này chẳng khác nào ban ngày.

Khuôn mặt kiều diễm của Bích Liễu ở dưới ngọn đèn càng ngày càng trở nên mê người.

Hai tỷ đệ bọn họ ngồi ở bên trong tiểu đình, phu thê Tôn lão hán thì lại ngồi ở bên cạnh một cái hồ nước, thỉnh thoảng lại quăng thức ăn vào trong ao, nhìn từng đám, từng đám cá tranh đoạt thức ăn.

Bích Liễu nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

Tôn Bình rụt cổ lại, vội hỏi:

– Nàng luyện võ thế nào vậy? Tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy!

Bích Liễu hừ lạnh nói:

– Đệ không muốn vào phủ Quốc Công sao? Được, ngày mai ta sẽ nói với nàng, cũng bớt được chút việc, không cần tốn miệng lưỡi xin cho đệ!

– Đừng, đệ chỉ oán giận nói một chút mà thôi.

Tôn Bình vội nói.

Bích Liễu chỉ tiếc mài sắt không thành kim trừng mắt nhìn hắn, nói:

– Đệ trưởng thành lên một chút được không, đệ cho rằng cơ hội này có được dễ dàng như vậy sao?

– Vâng vâng, đệ biết đây là cơ hội hiếm có.

Tôn Bình vội vã gật đầu:

– Nàng đã lợi hại như vậy, như vây công tử của nàng còn cao đến đâu chứ? Đệ sợ mình làm mất mặt.

– Sở công tử rất là ôn hòa, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân.

Bích Liễu nói.

Tôn Bình vội nói:

– Như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt.

Bích Liễu liếc xéo hắn một chút:

– Được rồi, đừng quá sốt sắng, bình thường thế nào thì cứ làm thế đó là được.

– Được.

Tôn Bình nở nụ cười cứng ngắc.

– Đi luyện công đi.

Bích Liễu lắc bàn tay ngọc, biết mình nói gì với tiểu đệ mình cũng vô dụng.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi cơm nước xong Tôn Bình đã đứng ngồi không yên, không ngừng đi lòng vòng trong nhà.

Lúc đi luyện công, luyện được một nửa đã đờ người ra, lo lo lắng lắng. Lúc thì lại đi tìm Tôn lão hán để nói chuyện, một lúc lại đến xem cá, liều mạng khiến cho mình không suy nghĩ quá nhiều.

Bích Liễu thờ ơ lạnh nhạt, cũng không hề lên tiếng nói chuyện.

Sau một canh giờ, nàng dẫn theo Tôn Bình đi ra khỏi nhà.

Hai người ra khỏi ngõ nhỏ, đi vào con phố lớn phồn hoa, dọc theo phố lớn đi về phía Đông. Tôn Bình nhìn đám người náo nhiệt, tâm tư căng thẳng chậm rãi trở nên bình ổn.

Sùng Minh thành quả nhiên là Sùng Minh thành, Bạch Vân Thành kém xa nơi này. Mỗi người đặc biệt có khí thế, rất hợp mắt, cũng may tỷ tỷ đổi một thân y phục cho hắn. Bằng không, liếc mắt là đã có thể nhìn ra hắn là một tiểu tử từ nông thôn đến đây.

Đi tới trước cửa lớn của phủ Quốc Công, hắn hít sâu một hơi, không hết nhìn đông tới nhìn tây nữa, tránh cho mất mặt xấu hổ. Đợi tới khi mình có thể đi vào phủ Quốc Công, khi đó nhìn cũng không muộn.

Lên một cái thuyền nhỏ, mặt hồ trong suốt, gió nhẹ thổi qua mà hắn cũng không có lòng dạ nào thưởng thức. Trong lòng chỉ đang nghĩ rốt cuộc vị Sở tổng quản này là người ra sao.

Tổng quản của phủ Quốc Công phải là một lão giả uy nghiêm, hoặc là gầy gò, nhưng tỷ tỷ gọi hắn là công tử, lẽ nào lại là một nam tử trung niên tuấn dật vậy chứ?

Chờ lúc từ phía xa nhìn thấy Tuyết Lăng đang đứng ở trên đảo, vẫy tay với mình, càng ngày Tôn Bình càng căng thẳng.

Bích Liễu quay đầu liếc mắt nhìn đệ đệ mình, lại lắc đầu một cái.

Chờ bọn họ rời thuyền, Tôn Bình cung kính ôm quyền chào hỏi, không dám nhìn thẳng vào Tuyết Lăng.

Bích Liễu tiến lên:

– Sở công tử đã đến chưa?

– Tới rồi, đang nói chuyện với Lý sư huynh.

Tuyết Lăng nói:

– Đi theo ta.

Bích Liễu vỗ vào thân thể cứng ngắc của Tôn Bình một cái, đi theo Tuyết Lăng tới một mảnh vườn hoa.

Tôn Bình thấy bên trong vườn hoa đang có hai hán tử đang khom lưng nhổ cỏ. Một người hùng tráng như gấu, một người khỏe mạnh mà gầy gò, còn chưa nhìn thấy mặt thì đã cảm nhận được khí vũ hiên ngang, hai người vừa nhổ cỏ, vừa nói chuyện.

Hắn trợn mắt lên, ánh mắt chuyển động ở trên người hai người, vừa nhìn về phía Tuyết Lăng, lẽ nào tổng quản của phủ Quốc Công là một trong hai người này hay sao?

– Công tử, người đã đến rồi.

Tuyết Lăng tiến lên nói.

Tôn Bình nhìn thấy hai hán tử đều xoay người, một người hàm hậu, một người khí khái hào hùng hừng hực.

– Lý đại ca, Sở công tử.

Bích Liễu lập tức thi lễ.

Tôn Bình trợn mắt lên, ôm quyền hành lễ.

– Đi, đi vào ngồi nói chuyện.

Sở Ly cười duỗi duỗi tay, cùng mọi người tiến vào trong tiểu đình.

Bên trong góc tiểu đình, cái ấm nước không ngừng sôi, có khí trắng bốc lên.

Tuyết Lăng pha trà, lại bưng cho từng người.

Tôn Bình dùng hai tay tiếp nhận chén trà, đứng ngồi không yên.

Đặc biệt, sau khi Tuyết Lăng bưng chén trà tới, lại đứng ở phía sau lưng của Sở Ly, đôi mắt sáng thoáng nhìn về phía bên này lại càng làm cho cả người hắn khó chịu, Tuyết Lăng cũng đứng, dường như hắn không nên ngồi.

Sở Ly khẽ nhấp một ngụm trà, đánh giá Tôn Bình từ trên xuống dưới một chút, hắn cười nói:

– Nghe Tưởng huynh nói, ngươi đã kết thù với Kinh Vân bang?

– Vâng, tổng quản, đám người Kinh Vân bang thiếu chút nữa đã giết ta!

Tôn Bình vội vã thả chén trà xuống, cung kính nói.

– Là ai ra tay?

Sở Ly nói.

– Xích Dương chưởng La Phong!

– Đó là người một nhà, La Phong là bằng hữu của ta, ta và Trần bang chủ cũng là bằng hữu tốt.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

– Như vậy đi, ta sẽ làm một người nhàn rỗi, tìm một cơ hội, hai người các ngươi uống chén một rượu, nở nụ cười quên hết thù hằn nhé!

Tôn Bình kinh ngạc trợn mắt lên.

Sở Ly cười híp mắt nhìn hắn.

Bích Liễu nhìn hắn đờ người ra, lập tức kéo ống tay áo của hắn.

Tôn Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng lại dùng sức gật đầu:

– Được, ta cũng không mất mạng, xem mặt mũi của tổng quản, thôi vậy!

Sở Ly cười nói:

– Vậy thì đa tạ, sau này ngươi ở đây hỗ trợ đi… Đây là Lý sư huynh, khi ta vào phủ thời điểm đã cùng Lý sư huynh phụ trách toà Đông Hoa viên này. Hiện giờ ta đã rời đi rồi, vừa vặn có ngươi bù đắp… Lý huynh, sau này huynh nên chỉ điểm cho hắn nhiều hơn.

– Không thành vấn đề, cứ để ta lo liệu!

Lý Việt vỗ ngực một cái.

Bích Liễu lại kéo tay áo của Tôn Bình, nói:

– Còn không mau mau cảm tạ Sở công tử đi!

Tôn Bình vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy nói lời cám ơn.

Hắn không nghĩ tới mình lại dễ dàng qua ải như thế, từ đây hắn sẽ một bước lên trời, sẽ trở thành phủ vệ của phủ Quốc Công!

Sở Ly vung tay lên, nói:

– Quy củ trong phủ Lý huynh sẽ nói tỉ mỉ với ngươi. Trước tiên phải đi phủ đường học phủ quy, học phủ quy xong thì mới có thể vượt Cửu Phẩm lâu. Lúc đó phải nhìn xem bản lĩnh thực sự của ngươi ra sao.

Tôn Bình lớn tiếng đáp:

– Vâng.

– Đi theo ta, Tôn sư đệ!

Lý Việt cười ha hả rồi đứng lên:

– Ta sẽ dẫn hắn đi tới Diễn Võ điện trước.

Sở Ly cười gật đầu.

Nhìn bọn họ rời đi, Sở Ly cũng đứng dậy:

– Bích Liễu cô nương, Tuyết Lăng, hai người tập luyện đi, ta đi về trước.

– Công tử, thật vất vả mới đi ra được một chuyến, đừng vội trở về!

Tuyết Lăng vội vã kéo ống tay áo của hắn.

Nàng biết Sở Ly trở về thì sẽ lại đâm đầu vào trong trận pháp, nghiên cứu không quan tâm tới ngày đêm. Hiếm có cơ hội đi ra ngoài giải sầu, lúc này cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Sở Ly cười nói:

– Ta đang rất vội.

– Nghỉ ngơi một chút, cũng sắp tới giữa trưa rồi.

Tuyết Lăng nói.

Bích Liễu nhẹ nhàng cười nói:

– Ta sẽ nhảy cho công tử xem một bài!

Trong lòng nàng mang theo sự cảm kích đối với Sở Ly, từ hôm nay tiểu đệ nàng đã tiến vào phủ Quốc Công, hơn nữa còn được ở trong Đông Hoa viên, có thể nói là ân tình rất nặng.

Mà nàng là một nữ tử, trên người không có gì quý, chỉ có một thân sắc đẹp và tài nghệ mà thôi.

Nhìn thần thái của Sở công tử, lại nhìn dung mạo của Tuyết Lăng, nàng biết không phải Sở Ly ham muốn sắc đẹp của mình mà làm cho nàng cảm kích, muốn nàng lấy thân báo đáp.