Chương 136: Chỗ dựa

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tưởng Hòe làm việc rất dứt khoát, chắp tay cáo từ Tuyết Lăng, tiến vào đại sảnh Diễn Võ điện nhận nhiệm vụ tuần thành.

Tới chập tối, hắn tới trước nha môn Sùng Minh thành, nhìn thấy mười mấy hộ vệ phủ Quốc Công đang tụm năm tụm bảy nói chuyện.

Tưởng Hòe quen thân với hai người trong số đó, liền bước tới.

– Tiểu Tưởng, ngươi cũng nhận nhiệm vụ tuần thành sao?

Một người trung niên chào hỏi Tưởng Hòe.

Tưởng Hòe cười nói:

– Thật trùng hợp, Hồ huynh cũng nhận sao?

Hồ Chí Văn vỗ vai hắn:

– Ta già rồi, thích nhất những nhiệm vụ thế này, còn ngươi trẻ tuổi vậy nhận nhiệm vụ nhàm chán này làm gì?

Hồ Chí Văn tướng mạo bình thường, đứng giữa đám đông cũng không nổi bật, vì thân hình hắn vừa cao vừa gầy, nhìn bộ dạng có vẻ yếu ớt, hai mắt sáng quắc, vừa nhìn đã biết có tu vi rất thâm hậu.

Hắn là cao thủ Tiên Thiên, cùng là hộ vệ lục phẩm giống như Tưởng Hòe, trạc ngoài ba mươi nhưng thực ra đã gần năm mươi, người luyện võ khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên nhìn sẽ trẻ ra rất nhiều, tám mươi tuổi nhìn sẽ giống như năm mươi, thậm chí hơn một trăm tuổi cũng chỉ như mới ngoài sáu mươi.

Tưởng Hòe cười nói:

– Ta mới tới đây, nhận nhiệm vụ này để làm quen với với hoàn cảnh.

– Nói cũng đúng.

Hồ Chí Văn gật đầu:

– Ngươi nghĩ vậy không sai, không tham công không hấp tấp, cứ bình tĩnh, dù sao thời gian còn dài, không cần phải vội vàng!

Tưởng Hòe mỉm cười gật đầu:

– Đúng, thời gian còn dài.

Hồ Chí Văn liếc nhìn xung quanh cười nói:

– Ta thấy luôn là Tuyết Lăng cô nương đi cùng ngươi, lẽ nào ngươi là người thân của Tuyết Lăng cô nương?

– Ta và Tuyết Lăng cô nương không có quan hệ gì.

Tưởng Hòe xua tay.

Hồ Chí Văn liếc nhìn hắn:

– Ai mà tin được? Tuyết Lăng cô nương là người đẹp lạnh lùng, không thân thiết với bất cứ ai, ngươi nhìn mà xem ở bãi luyện võ đâu có hộ vệ nào dám bắt chuyện với nàng ta?

– Nàng ta đáng sợ vậy sao?

Tưởng Hòe bật cười.

Hắn không thấy như vậy, mặc dù Tuyết Lăng khí chất rất lạnh, sắc mặt bình thường lạnh nhạt, ánh mắt cũng rất lạnh lùng nhưng đối xử rất ôn hòa với vợ chồng mình, không hề lạnh lùng như dáng vẻ bề ngoài.

Hồ Chí Văn nói:

– Phàm là những kẻ bắt chuyện với Tuyết Lăng cô nương đều bị nói cho muối mặt.

– Tuyết Lăng cô nương lợi hại quá!

– Nàng ta lợi hại hơn nữa mọi người cũng không dám làm xằng.

– Cũng đúng, luật lệ nghiêm ngặt, không cho phép đấu đá nội bộ.

Tưởng Hòe chậm rãi gật đầu.

Cảm nhận lớn nhất của hắn trong thời gian này chính là sự hòa bình của phủ Quốc Công, không hề khốc liệt, toan tính đấu đá như mình tưởng tượng, mọi người đều rất hòa hợp, như thể không tranh giành với đời, thực sự khiến hắn rất ngạc nhiên.

Không khí như vậy làm sao có thể tạo ra đấu khí? Không có cạnh tranh thì lấy đâu ra động lực?

– Luật lệ đúng là nghiêm cấm đấu đá nội bộ.

Hồ Chí Văn lắc đầu, cười nói:

– Nhưng Tiểu Tưởng ngươi hơi ngây thơ rồi đấy, tưởng rằng thực sự có thể cấm được đấu đá nội bộ sao?

– Mọi người dám phạm luật sao?

Tưởng Hòe ngạc nhiên.

Theo như hắn được biết, luật lệ trong phủ rất nghiêm ngặt, tam tiểu thư thiết diện vô tình, ai dám vi phạm luật lệ đều sẽ không buông ta, nghe nói đã có mười hộ vệ rơi vào tay nàng ta đều bị phế võ công đuổi ra khỏi phủ.

– Luật lệ đúng là không dám vi phạm.

Hồ Chí Văn cười nói:

– Tuy nhiên cũng không phải không có cách lách luật, có thể hạ chiến thư, công khai quyết đấu, cái này luật lệ cho phép.

Tưởng Hòe gật đầu.

Cho phép đấu đá nhưng có giới hạn, hắn cảm thấy việc này không tệ, nếu cứ không cho đấu đá mới càng gây thêm mâu thuẫn, người luyện võ rất nhiệt huyết, sao có thể không đấu? Kìm nén bản tính không phải là kế lâu dài.

Hồ Chí Văn nói:

– Mọi người đều không làm gì được Tuyết Lăng cô nương vì nàng ta có chỗ dựa vững chắc.

– Sao cơ?

Tưởng Hòe cười nói:

– Tuyết Lăng cô nương có chỗ dựa gì vậy?

– Sở Ly đấy!

Hồ Chí Văn bật cười:

– Lẽ nào ngươi chưa nghe đại danh của Sở Ly?

– Danh tiếng của Sở Ly lớn tới vậy sao?

Tưởng Hòe cười nói.

– Tiểu Tưởng, ngươi đừng giả vờ hồ đồ với ta!

Hồ Chí Văn chỉ hắn.

Bên cạnh có hai người bước tới, nhìn Tưởng Hòe:

– Ai không biết Sở Ly?

Hồ Chí Văn thuận miệng giới thiệu Tưởng Hòe với hai người họ, Triệu Tĩnh, Khúc Ngạo Vân, cười nói:

– Hiện nay Sở Ly đã là thị vệ tam phẩm, tổng quản Linh viện, Linh viện làm gì ngươi biết không?

– Hừm, cũng đâu có gì lợi hại, chẳng qua được tam tiểu thư quý mến, lại may mắn lập công mấy lần thôi!

Khúc Ngạo Văn bực bội nói.

Hắn ta hơi gầy nhưng khỏe mạnh, giống như một con báo săn, hai mắt sáng quắc, ẩn chứa dã tâm.

– Tiểu Khúc, ta ghét nhất thái độ này của ngươi!

Hồ Chí Văn nói không khách sáo:

– May mắn sao? Ngươi may mắn thì có đánh được Trác Phi Dương không?

Khúc Ngạo Vân bĩu môi không nói gì.

Khi xưa hắn bị Trác Phi Dương dùng một chiêu đánh bại, nghĩ tới thôi cũng thấy mất mặt, lời nói của Hồ Chí Văn coi như chọc vào vết thương của hắn, tuy nhiên tu vi của hắn không đủ để đấu lại Hồ Chí Văn nên đành im lặng.

Hồ Chí Văn bĩu môi nói:

– Tam tiểu thư hành sự công bằng, nếu như Sở Ly không lập được những công trạng kia thì cũng không thể đạt tới tam phẩm!.. Thiên Linh viện làm việc điều tra tiêu diệt nội gián, kẻ nào nghe tới mà không đau đầu?

– Chúng ta không thẹn với lòng hắn đâu thể vu oan hãm hại được, tam tiểu thư sẽ không cho phép hắn làm bừa!

Khúc Ngạo Vân không phục nói.

Hồ Chí Văn nói:

– Không cần vu oan cho ngươi, chỉ cố tình giày vò ngươi, ngươi biết phải làm sao chứ? Vì thế Tiểu Khúc à, ngươi hãy ngoan ngoãn im miệng lại đi, đừng tự chuốc rắc rối vào người!

– Ha ha, ta thấy Sở Ly đâu giống người hẹp hòi như vậy?

Tưởng Hòe nói.

Hồ Chí Văn cười nói:

– Nói cũng đúng, hắn cũng phải bò lên từ tầng đáy, ban đầu cũng bị không ít người chế giễu, trừ Trác Phi Dương suốt ngày từ sáng tới tới tìm hắn gây sự, bây giờ bị cử tới một xó xỉnh xa xôi ra thì hắn không hề gây sự với ai.

Khúc Ngạo Vân nói:

– Vậy còn không phải là hẹp hòi sao?

– Trừ Trác Phi Dương ra hắn có làm gì ngươi khác đâu?

Hồ Chí Văn cười nói:

– Nếu như đổi lại Tiểu Khúc ngươi, ngươi có độ lượng không?

– Kết cục của gã họ Cố cũng đâu tốt đẹp gì.

– Đó là hắn tự chuốc lấy, người tốt cũng không thể tha cho hắn được.

– Ài, bây giờ Sở Ly đã vượt xa chúng ta rồi.

Hồ Chí Văn lắc đầu than thở:

– Có chỗ dựa là hắn, ai dám đắc tội với Tuyết Lăng cô nương? Chán sống rồi sao?

– Tuyết Lăng cô nương quá lạnh lùng, bắt chuyện cũng vô dụng thôi.

Khúc Ngạo Vân lắc đầu nói.

Hồ Chí Văn nói:

– Nếu chúng ta quen biết với Sở Ly vậy thì có thể tha hồ sung sướng… Vì thế Tiểu Tưởng à, ngươi hãy nắm bắt chắc cơ hội nhé!

Tưởng Hòe mỉm cười không nói gì.

Khúc Ngạo Vân nhìn hắn:

– Ngươi quen biết với Sở Ly?

Hồ Chí Văn nói:

– Quan hệ của Tiểu Tưởng và Sở Ly rất tốt.

– Thật vậy sao?

Hai mắt Khúc Ngạo Vân sáng ngời.

Tưởng Hòe cười nói:

– Cũng tạm, có chút quen biết!

– Bây giờ ngươi có thể vào được phủ Quốc Công thì không phải là quen biết bình thường!

Hồ Chí Văn nói:

– Lẽ nào không phải Sở Ly dẫn ngươi vào?

– Nói cũng đúng.

Tưởng Hòe nói.

– Ta đã nói mà, phần lớn mọi người đều vào phủ Quốc Công từ nhỏ, giữa đường xin vào rất khó.

Hồ Chí Văn nói:

– Hãy nắm chắc cơ hội, đi theo Sở Ly sẽ có nhiều ích lợi!

Tưởng Hòe cười nói:

– Ta vẫn muốn tự mình xông pha hơn!

– Muốn một mình xông pha sao?

Hồ Chí Văn bật cười:

– Ngươi ngây thơ quá, Tiểu Tưởng.

– Muốn một mình xông pha đâu có sao?

Khúc Ngạo Vân nói:

– Không ai đáng tin cả, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm ăn.

– Kiếm cơm không thành vấn đề.

Hồ Chí Văn nói:

– Nhưng ngươi không muốn nói một tiếng mọi người đều phải nghe theo sao?

– Như vậy đâu có ý nghĩa gì!

Khúc Ngạo Vân nói.

Tưởng Hòe mỉm cười gật đầu.

– Thôi bỏ đi, mỗi người một chí hướng.

Hồ Chí Văn chỉ biết xua tay nói:

– Đi thôi, đi tuần thành!