Chương 393: Răn dạy

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cười cợt:

– Phong Thế tử muốn lấy lại công đạo thay cho Lãnh Đào sao?

Lãnh Phong lạnh nhạt nhìn hắn:

– Ngươi tuy là nhất phẩm, nhưng dù sao hắn cũng là Thế tử, ngươi làm việc như vậy quá không đặt hoàng gia vào trong mắt rồi!

Sở Ly bật cười:

– Lời này của Phong Thế tử ta không dám nhận, cho dù có ngông cuồng tới mấy thì ta cũng không dám bất kính với hoàng thượng. Có điều Lãnh Đào này, ta thực sự không kính được, Phong Thế tử có biết hắn ta lại dám ra tay đánh Thu cô nương hay không?

– Sao?

Lãnh Phong cau mày, nhìn về phía Lãnh Thu.

Lãnh Thu ưỡn ngực lên, yêu kiều hừ lạnh nói:

– Một tháng trước khi săn bắn đại điển diễn ra, hắn đã đánh ta một tát, Đại tổng quản giáo huấn hắn thay ta, Phong ca, ngươi muốn ra mặt thay cho tên khốn kia sao?

Lãnh Phong hừ lạnh nói:

– Hắn đánh ngươi là không nên, chỉ có điều có nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng là hoàng Thế tử!

Sở Ly cau mày nói:

– Phong Thế tử, như vậy theo ngươi nói như vậy, người bình thường có thể đánh, hoàng Thế tử thì lại không thể đánh, bởi vì xuất thân cao quý, vì lẽ đó không đánh được hoàng Thế tử, có đúng không?

– Lời này của ngươi có ý gì?

Lãnh Phong cau mày, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Phong Thế tử, đừng nói hắn là hoàng Thế tử, lại không phải là hoàng tử. Mà cho dù là hoàng tử phạm phải sai lầm, nên phạt thì cũng phải phạt, lẽ nào bởi vì là hoàng Thế tử cho nên mọi người phải nhường ngươi, đưa mặt ra tùy ý để cho ngươi đánh, lại không thể đánh lại sao? Hừ, nếu hoàng Thế tử thực sự có thể làm được như vậy thì cũng không cần quân đội Đại Quý chém giết ở biên cương, không cần phủ Quốc Công và võ lâm lục hào của Đại Quý liều mạng, mấy vị hoàng Thế tử ra tay, lượn một vòng quanh Đại Quý là có thể làm cho thiên hạ thái bình, quả thật là chuyện may mắn!

– Ngươi…

Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong âm trầm lại.

Sở Ly nói:

– Giang sơn Đại Quý này là thái tổ và chúng phủ Quốc Công đánh xuống, các đời tiên hoàng và Quốc Công vì Đại Quý mà dốc hết tâm huyết, liều mạng chém giết, những hoàng Thế tử như các ngươi thì sao? Hiện tại còn chưa tiến vào triều đình mà đã muốn ra uy làm phúc, hoành hành không cố kỵ, tương lai còn cao đến đâu nữa chứ? Hoàng Thế tử, hoàng Thế tử nói không được đánh thì không được đánh sao? Những câu nói này của Phong Thế tử, nếu như dám nói ở trước mặt của Cảnh Vương. Khi đó Sở mỗ mới khâm phục lòng can đảm của ngươi!

Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong càng ngày càng âm trầm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Có lẽ Phong Thế tử cũng đã đi tới biên cương lịch lãm, không biết đã lập ra công tích gì? Đã tích lũy tới mấy phẩm?

Lãnh Phong cắn răng, miệng cảm thấy rất cay đắng.

Hắn thân là hoàng Thế tử, sau khi tiến vào công quả thực đã được chăm sóc, nhưng chăm sóc như thế nào đi chăng nữa, công lao trong quân cũng chỉ là công lao từ mấy trận chiến nhỏ mà thôi.

Không có đại chiến, đâu có thể có được công lao lớn chứ, hắn có tích lũy công lao thì cũng chỉ là bát phẩm.

Tuổi của Sở Ly gần như bằng mình, nhưng đã tích lũy công lao đến nhất phẩm, chênh lệch như trời và đất, nếu không phải mình là hoàng Thế tử thì căn bản không có tư cách đứng ở trước mặt Sở Ly để nói chuyện.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Phong Thế tử là hoàng Thế tử, đương nhiên là người anh minh thần võ, có lẽ đã lập được không ít đại công!

– Hừ!

Lãnh Phong hít sâu một hơi, hừ một tiếng:

– Thôi, nói chung ngươi đánh Lãnh Đào, chính là không đúng.

– Phong Thế tử muốn nói ta phạm thượng, đúng không?

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Phong Thế tử, Sở mỗ ta là người hướng về Đại Quý, là thần tử của hoàng thượng, cũng không phải nô tài của Lãnh gia ngươi, ta thân là nhất phẩm, đánh một Thế tử sai trái thì có gì sai cơ chứ?

Lãnh Phong chỉ cảm giác thân thể của mình run rẩy, nắm đấm ngứa ngáy, nhưng hắn biết không thể ra tay được.

Sở Ly bình tĩnh nhìn Lãnh Phong:

– Phong Thế tử, Cảnh Vương anh minh thần võ, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành hoàng thượng, ta khuyên Phong Thế tử nên cẩn thận lời nói. Tránh cho bôi đen lên trên mặt Cảnh Vương, lời thật thì khó nghe, mong rằng Phong Thế tử đừng trách!

Hắn dứt lời, lại ôm quyền một cái nói:

– Thứ cho Sở mỗ không tiễn đưa từ xa!

Lãnh Phong vừa tức vừa giận, da mặt nóng lên, ngực có lửa giận cuồn cuộn, hận không thể dùng một quyền đập nát mặt của Sở Ly.

Nhưng hắn biết, bản thân mình động thủ tuyệt đối sẽ không chiếm được lợi ích, không đánh lại được Sở Ly!

– Hay, hay!

Lãnh Phong giận dữ mà cười, vẻ mặt rất âm trầm:

– Lãnh Phong thụ giáo, cáo từ!

Hắn lại ôm quyền một cái với đám người Tiêu Thi, Tống Lưu Ảnh, Tiết Ngưng Ngọc, sắc mặt hòa hoãn đi mấy phần, sau đó thúc giục tuấn mã nghênh ngang rời đi.

– Sở Ly, lời này của ngươi đúng là thoải mái.

Tiêu Thi lắc đầu bật cười:

– Có điều cũng không cần thiết phải đắc tội với người ta như thế, mặt mũi của hoàng Thế tử vẫn phải cho.

– Nếu hắn có mặt mũi thì tự nhiên ta sẽ cho hắn.

Sở Ly cười nói:

– Nhóc con miệng còn hôi sữa mà còn có khẩu khí lớn như vậy, luôn mồm luôn miệng lấy hoàng gia đến để ép người, không giáo huấn hắn một trận thì sao hắn biết được lợi hại cơ chứ?

Hắn là người của phủ Quốc Công, vốn không hợp nhau với hoàng tử, có phủ Quốc Công ở phía sau chống đỡ, hắn không cần nói lời bợ đỡ đám hoàng tử này.

– Hắn là Thế tử của Cảnh Vương đó!

Tiêu Thi lắc đầu nói:

– Ngươi không sợ đắc tội Cảnh Vương hay sao?

Sở Ly nói:

– Nếu như Cảnh Vương chỉ có phần độ lượng này thì đắc tội cũng đã đắc tội rồi, không sao cả!

– Đại tổng quản, ngươi còn nói người ta là nhóc con miệng còn hôi sữa sao?

Lãnh Thu cười nói:

– Tuổi của ngươi cũng không lớn mà, có điều Lãnh Phong không xấu, chỉ là quá ngạo khí, không quá để ý tới mọi người.

– Hừm, Lãnh Phong tự cho là mình có địa vị siêu phàm.

Tống Lưu Ảnh mỉm cười nói:

– Tự xưng là hoàng tử tương lai, thậm chí là hoàng thượng tương lai.

Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu nói:

– Lãnh Phong không thể đắc tội, cho nên đừng đắc tội với hắn thì hơn.

Sở Ly thở dài:

– Nhất định phải là đối thủ.

Tiết Ngưng Ngọc nghi hoặc nhìn hắn.

Sở Ly còn chưa nói thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau.

Trong lúc mặt đất run rẩy, một đội người ầm ầm tới gần, nhanh chóng đi tới gần.

– Ai da, đây không phải Sở Đại tổng quản hay sao?

Lục Ngọc Dung cười tủm tỉm giương giọng kêu:

– Lại gặp mặt rồi!

Sở Ly ôm quyền:

– Lục tiểu thư.

Lục Ngọc Dung cười tươi như hoa, xán lạn như minh châu, vừa nhìn về phía Tiêu Thi, lại nói:

– Tiêu vương phi.

Tiêu Thi nói:

– Không nghĩ tới thực sự có thể gặp được Lục tiểu thư!

– Đến tham gia chút náo nhiệt mà thôi.

Lục Ngọc Dung cười khanh khách:

– Chỉ là Tiêu vương phi, nghe nói vương phi vẫn bị thương, không nghĩ tới vương phi cũng đi ra tham gia náo nhiệt.

– Đi ra giải sầu.

Tiêu Thi nói.

Nhị nữ đứng chung một chỗ, chẳng khác nào hai đóa hoa tươi kiều diễm vô bì, lại như hai viên minh châu chói mắt, khiến cho người ta hoa mắt mê mẩn, không biết được đóa hoa nào đẹp hơn, viên minh châu nào sáng hơn.

Sở Ly nói:

– Vừa nãy Phong công tử tới đây chất vấn ta, không nên đả thương Lãnh Đào, là kiệt tác của Lục cô nương, đúng chứ?

– Lời này đã oan uổng ta rồi.

Lục Ngọc Dung cười khanh khách nói:

– Biểu ca không phải là người có thể bị người ta sai khiến. Chỉ là Đại tổng quản cũng phải cẩn thận, đừng gây thù hằn quá nhiều, sẽ dẫn tới chết không có chỗ chôn.

– Làm phiền Lục cô nương quan tâm.

Sở Ly ôm quyền một cái:

– Sở mỗ sống rất tự tại.

– Đại tổng quản, nếu như khuyển tử có chỗ nào đắc tội, mong Đại tổng quản đừng chấp nhặt với nó.

Lục vương phi mở miệng mỉm cười nói:

– Tiêu vương phi không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý, An vương điện hạ thực sự là có phúc lớn!

Tiêu Thi mỉm cười gật đầu.

Sở Ly ôm quyền một cái:

– Lục vương phi, thất lễ rồi. Ta thường nói thẳng, không biết lòng vòng, trực tiếp nói với Phong Thế tử vài câu, mong rằng hắn không lấy làm phiền lòng.

– Nó mới từ biên cương rèn luyện trở về, còn chưa bình tâm, tính khí táo bạo, khó tránh khỏi nói chuyện giật gân.

Lục vương phi thong dong cười nói:

– Người trẻ tuổi đều là khí thịnh, ầm ỹ vài câu là chuyện rất bình thường, không cần ghi hận trong lòng, canh cánh trong lòng như vậy.

Sở Ly cười nói:

– Đó là đương nhiên, Lục cô nương muốn ở lại Thần Đô bao lâu?

– Làm sao, muốn ta đi nhanh sao?

Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười hỏi.

Sở Ly nói:

– Còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo Lục cô nương.

– Có chuyện gì cứ nói ngay lúc này đi.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Sở Ly gật gù:

– Cũng được.

Lục Ngọc Dung quay đầu nói:

– Cô cô, ta và Sở Ly nói mấy câu, mọi người đi trước, sau đó ta sẽ chạy tới.

– Được.

Lục vương phi cười nói.

Hai mắt của Lãnh Dĩnh vẫn trừng lên không nói lời nào, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Sở Ly, lại nhìn Lục Ngọc Dung.