Chương 326: Phệ Nguyệt

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thân thể của Sở Ly vặn vẹo, lần nữa tránh ra, nhẹ nhàng đánh ra một quyền.

– Ầm!

Quyền kình ngưng tụ như thật bắn trúng một con linh hạc, linh hạc không để ý tới chút nào, tiếp tục mổ tới.

Một con linh hạc khác cũng công kích theo.

Hai con linh hạc chẳng khác nào cao thủ Thiên Ngoại thiên cùng công kích, ngươi tiến ta lùi, phối hợp rất tốt, vô cùng nhanh. Nếu như hắn không dùng thần thông, chỉ dùng khinh công, như vậy sẽ không nhanh bằng chúng nó.

– Ầm!

Lại một quyền bắn trúng cánh của linh hạc, ngăn cản nó tới gần.

Một đầu linh hạc khác mổ đến, nhanh như điện.

Sở Ly lôi kéo tay của Tiêu Thi đột nhiên biến mất.

Hắn có chút chật vật xuất hiện ở dưới chân núi, ngửa đầu nhìn sườn núi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái:

– Quả nhiên là lợi hại!

Tiêu Thi nhìn hoa cả mắt.

Hai đầu linh hạc như hai bóng trắng lúc thì ở phía trước, lúc thì ở phía sau, tình cờ Sở Ly bắn trúng chúng nó thì mới nhìn rõ thấy hình dạng của chúng ra sao, thần tuấn dị thường, toả ra khí thế ép người, không hổ là linh thú!

– Không đánh lại chúng nó hay sao?

Nàng cười nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Đao thương bất nhập, nội lực không đả thương được chúng, linh thú quả thực được trời cao chăm sóc, là con cưng của thiên địa!

Trời sinh đã có lông chim cứng cỏi như thế, căn bản không sợ đao thương và võ công của nhân loại, chúng nó linh tính hơn người, còn có cảm giác nhạy cảm hơn cao thủ Thiên Ngoại thiên, muốn hạ độc cũng không thể, nhân loại không có biện pháp làm gì chúng nó.

– Hay là trở về đi.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly nói:

– Có người nói linh hạc là linh thú khá là hữu hảo đối với nhân loại, chuyện này có chỗ không tầm thường!

– Hữu hảo sao?

Tiêu Thi khẽ cười nói:

– Ngươi sẽ hữu hảo với một con kiến hôi sao? Nhiều lắm là không thèm để ý mà thôi, linh hạc tính tình đạm bạc, không để ý tới nhân loại, không phải là chúng nó hữu hảo.

Nàng đọc rất nhiều sách, cũng cảm thấy rất hứng thú đối với linh thú, cho nên đã xem qua không ít kỳ thú.

– Có thể phá tan được lông chim của chúng nó không?

Sở Ly nói.

– Muốn phá tan lông chim của chúng nó thì phải có móng vuốt của linh thú.

Tiêu Thi lắc đầu nói:

– Nhưng muốn lấy được móng vuốt của linh thú như vậy, so với phá tan lông chim của chúng nó càng khó hơn. Vì lẽ đó đây là một hy vọng rất xa vời.

Sở Ly lắc đầu.

– Ngươi muốn kết thù với chúng nó sao?

Tiêu Thi nói:

– Nếu như làm tổn thương chúng nó. Như vậy sẽ rất phiền phức!

Sở Ly nói:

– Ta muốn chút máu của chúng nó.

Nếu có thể lấy được chút máu của linh hạc làm Tụ Thần Phù, có lẽ hiệu quả sẽ cực cao. Cũng không phải đi giết chúng nó, chỉ là lấy một chút máu mà thôi.

– Đừng làm bừa!

Tiêu Thi sợ hết hồn:

– Nếu như lấy máu của chúng nó, chúng nó sẽ diệt ngươi!

Sở Ly rất tiếc nuối nói:

– Vậy thì thôi đi, lại đi nơi khác xem một chút.

– May mà lần này đụng phải linh hạc, nếu là những linh thú khác, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Tiêu Thi nói:

– Cứ ở chỗ này đi, ngọn núi này đã đủ để chúng ta luống cuống tay chân rồi!

-… Được, cũng tốt.

Sở Ly cười nói:

– Tìm một ít linh thảo rồi trở về.

Hắn phát hiện ra ngọn núi này có rất nhiều linh thảo mà bên ngoài không có. Đều vô cùng quý giá.

Đặc biệt có một loại một loại linh thảo mà Hoa Kim đan cần nhất tên là Phệ nguyệt thảo, chỉ cần mang nó về bên cạnh Thiên linh thụ trong phủ Quốc công là có thể chậm rãi mở rộng quy mô.

Có thứ này, không lo Mai Ngạo Sương lại giận dỗi với mình nữa, trái lại còn phải nhận ân huệ lớn của mình.

Ở bên ngoài Phệ nguyệt thảo hầu như tuyệt tích, xem ra Thập Vạn Đại Sơn chính là một toà bảo tàng vô tận, cần phải từ từ khai quật. Đáng tiếc hầu như không có người nào dám đi vào, cao thủ Thiên Thần cũng không dám mạo hiểm tiến vào trong này.

Hắn không có Thần Túc Thông, vừa nãy sẽ không trốn thoát được hai con linh hạc truy sát. Hẳn sẽ phải chết ở trong miệng của chúng nó.

Cái mỏ dài của chúng nó như kiếm, thân thể nhanh như chớp giật, căn cứ vào trình độ bền bỉ của lông chim chúng nó thì sẽ đoán ra được miệng rất cứng rắn. Sợ là so với bảo kiếm còn lợi hại hơn mấy phần, cho dù thân thể mình mạnh mẽ thì cũng không ngăn được một đòn.

– Đi thôi!

Sở Ly nắm cổ tay nàng, lóe lên rồi xuất hiện ở trước một gốc đại thụ, khom lưng rút hai cây cỏ nhỏ màu xanh lên.

Tiêu Thi ngồi chồm hổm xuống đánh giá:

– Đây là cái gì?

– Phệ nguyệt thảo.

Sở Ly cười nói:

– Linh thảo mà Thái Hoa cốc cần nhất, ta chuẩn bị một ít ở trong Thiên Linh viện, đợi đến lúc sẽ bán cho Thái Hoa cốc.

– Phệ nguyệt thảo…

Tiêu Thi trầm ngâm.

Sở Ly nói:

– Là dược tài chính luyện chế đan dược, ngoại giới hầu như đã tuyệt chủng.

Tiêu Thi nở nụ cười. Nàng đã hiểu rõ dụng ý của hắn.

Sở Ly biến sắc, vội vã ôm Tiêu Thi lên rồi lóe lên biến mất.

Hai con linh hạc xuất hiện ở vị trí của hắn. Nhìn bọn họ biến mất, trực tiếp bay lên trời. Biến mất ở trên bầu trời.

Sở Ly lại lóe lên xuất hiện tại chỗ, ngẩng đầu nhìn linh hạc đã bay đến bầu trời, thở dài một hơi:

– Chúng nó đang so kè với ta!

Tiêu Thi lườm hắn một cái nói:

– Đây là địa bàn của người ta, ngươi trộm linh thảo há có thể không tức giận cơ chứ?

Sở Ly nói:

– Hay là đi về trước đi.

Hai người trở lại Thiên Linh viện, Tuyết Lăng không có mặt ở đây.

Hiện giờ nàng rất vội vã, không chỉ có tin tức từ Yêu Nguyệt lâu mà còn có tin tức phía dưới Thiên Linh viện truyền đến, đều phải tập hợp thu dọn, lại giao cho Sở Ly. Ngoài ra, còn phải cố gắng tu luyện.

Sở Ly gieo hai gốc Phệ nguyệt thảo vào, dưới linh khí của Thiên Linh thụ thúc giục, rất nhanh chúng nó sẽ kết hạt giống.

– Chỉ phát hiện ra một loại linh thảo này thôi sao?

Tiêu Thi cười nói:

– Ngươi có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Sở Ly cười nói:

– Từ từ đi, có thời gian ta sẽ qua xem một chút, một lần lấy một hai cây, quá nhiều sẽ rất phiền phức.

Hắn lo lắng lấy đi nhiều linh thảo thì linh hạc sẽ đuổi theo khí tức linh thảo mà tới đây, sẽ rất phiền phức.

Mình chạy được, thế nhưng người của phủ Quốc Công không chạy được, hai đầu linh hạc phẫn nộ, phủ Quốc Công có thể may mắn thoát khỏi hay không khó mà nói được.

– Ngươi có thể ngăn chặn được lòng tham, hiếm thấy.

Tiêu Thi gật đầu.

Người bình thường vừa nhìn thấy kỳ trân linh thảo bên trong Thập Vạn Đại Sơn thì nhất định sẽ không thể chờ đợi được nữa mà cướp bóc một phen, như thân rơi vào trong bảo tàng, sao có thể khắc chế được sự tham lam cơ chứ!

Sở Ly cười nói:

– Nguyện vọng của ta rất lớn, nếu có thể tạo mối quan hệ cùng các linh thú, như vậy không thể tốt hơn.

Tiêu Thi cười, lắc đầu nói:

– Suy nghĩ của ngươi thật là kỳ lạ, tạo mối quan hệ với linh thú? Ngươi muốn ăn cá, cá tạo mối quan hệ với ngươi, ngươi sẽ không ăn nó sao?

– Linh thú thì không giống.

Sở Ly nói:

– Chúng có trí tuệ cực cao, có thể giao lưu được.

– Ngươi ấy, đừng có giả vờ ngớ ngẩn.

Tiêu Thi tức giận:

– Đừng có ném bản thân mình vào!

Nhưng Sở Ly lại hoàn toàn tự tin.

Hắn dùng Đại Viên Kính Trí có thể thấy rõ suy nghĩ trong đầu của nhân loại, cũng có thể thấy rõ linh thú suy nghĩ gì.

Người có nhược điểm, linh thú cũng như thế, tất có nhược điểm.

Tiêu Thi lắc đầu bật cười, không khuyên hắn nữa.

– Ta muốn nghỉ ngơi, dằn vặt rất là mệt mỏi.

Tiêu Thi lúc lắc bàn tay ngọc.

Sở Ly nắm cổ tay nàng lên, lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở Ngọc Thi đảo.

Liễu Nhứ đang thu dọn ở bên trong tiểu đình, nhìn thấy hai người xuất hiện lập tức thi lễ.

Tiêu Thi xua tay:

– Bảo các nàng cách ra xa xa, ta không muốn nhìn thấy các nàng!

– Vâng.

Liễu Nhứ đáp.

Tiêu Thi nói:

– Sở Ly, ngươi cũng đi đi, ngày mai trở lại.

Sở Ly ôm quyền một cái, lóe lên rồi biến mất.

Hắn lập lòe mấy lần, xuất hiện ở trong Thập Vạn Đại Sơn, vẫn là ngọn núi kia.

Một con linh hạc đứng ở trên cây, một con linh hạc khác thì không thấy đâu, chuyện này khiến cho Sở Ly thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như chỉ có một con, hắn cũng không chật vật như vậy, có thể miễn cưỡng ứng phó.

Dường như con linh hạc này cảm nhận được Sở Ly dò xét, quay đầu nhìn lại.

Sở Ly thầm than lợi hại, nó lại phát hiện ra mình.

Lần này nó không vọt thẳng tới đây mà đứng trên cây, ngẩng cái miệng thật dài, phát sinh ra một tiếng kêu to cao vút, xé nát tầng mây.

Rốt cuộc Sở Ly đã thấy rõ.

Đại thụ dưới chân con linh hạc này có một cái ổ nhỏ, bên trong ổ có hai quả trứng.

Cái ổ này rất bí mật, lần trước hắn vội vã cho nên cũng không chú ý tới.

Khó trách chúng nó táo bạo dễ tức giận như vậy, vừa nhìn thấy hắn đã không thể chờ đợi được nữa mà xông lại, hóa ra là bảo vệ trứng.

Lại một tiếng kêu vang lên, một con linh hạc khác bay đến, Sở Ly lóe lên rồi biến mất.

Hắn ngồi ở bên trong tiểu đình Thiên Linh viện, nghĩ biện pháp giải quyết.