Chương 205: Uy lực

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc trước hắn nghiên cứu Thiên Diễn Câu Trần là từng chút từng chút một, mới được một hai ngày. Mà mỗi lần chỉ được một canh giờ, bởi vì hắn cũng không vội vã.

Hắn nghiên cứu trận pháp là vì Thu Diệp tự.

Hắn xuất thân từ Thu Diệp tự, cho nên rất dễ dàng hiểu được nhân tâm, không đối phó được với mình thì đối phương sẽ tức giận, sẽ đi đối phó với Thu Diệp tự.

Đệ tử trong Thu Diệp tự đều chuyên tu Phật hiệu, không thông võ công, không chịu nổi một kích của cao thủ võ lâm.

Hắn không muốn đệ tử của Thu Diệp tự có chuyện, lại không thể để một cao thủ Thiên Ngoại thiên thủ hộ ở bên kia. Cho nên biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là trận pháp.

Hắn tự phụ thân mang học thức kiếp trước, thêm nữa lại thêm hiện thế thông minh, đã luyện thành Đại Viên Kính Trí. Cho nên việc học được trận pháp là chuyện chắc chắn.

Lúc trước hắn không vội nghiên cứu, một là không muốn dục tốc bất đạt. Hai là người ở trong phủ đã phái ra Thiên Ngoại thiên cao thủ để trấn thủ Thu Diệp tự. Ba là trước mắt kẻ thù của hắn sẽ không ra tay với Thu Diệp tự, Đại Lôi Âm Tự không dám, người của phủ Nhân Quốc Công cũng không dám.

Hắn có khinh công tuyệt thế, nếu như Đại Lôi Âm Tự dám đả thương người của Thu Diệp tự, như vậy dưới sự trả thù điên cuồng của Sở Ly. Đệ tử của Đại Lôi Âm Tự tuyệt sẽ không phòng ngự được, người phủ Nhân Quốc Công cũng như thế. Trước khi không nắm chắc giết được hắn, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy, muốn giết cũng phải giết hắn trước rồi nói sau.

Từ khi hắn thấy trận pháp của Thái Hoa cốc, trong lòng đã vô cùng hiếu kỳ và hứng thú. Cho nên hắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn tìm hiểu thấu đáo, nắm giữ được loại lực lượng huyền diệu này.

Sau ba ngày, Sở Ly hiện thân.

Trong viện Thiên Linh trừ Tuyết Lăng ra còn Tô Như và Tiêu Kỳ mặc y sam màu trắng tung bay.

Sau khi nàng được Tô Như bẩm báo cũng lắc đầu bật cười, không nghĩ tới xưa nay Sở Ly luôn thận trọng lại làm ra chuyện như vậy.

Sở Ly làm việc rất có chừng mực, cho nên nàng cũng không quá lo lắng, chỉ là mỗi ngày đều tới xem một chút. Muốn thương lượng một chút với hắn về việc xử trí sứ giả của An vương phủ.

Sở Ly đẩy cửa đi vào tiểu viện, tam nữ bên trong tiểu đình đồng thời nhìn sang, đôi mắt sáng như nước.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nhìn hắn.

Tô Như nhất thời giận tím mặt, liên tục bước tới phía trước, chạy đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói:

– Sở Ly. Ngươi thật là vô lại!

Sở Ly cười nói:

– Tổng quản. Sao vậy?

– Ngươi nói xem ta làm sao?

Tô Như trợn mắt lên, giận dữ nhìn hắn:

– Nói là một canh giờ, ngươi thì sao, ngươi… ngươi thật là quá mức rồi!

Sở Ly cười ôm quyền:

– Là ta nhất thời say mê, quên hết tất cả, không chú ý tới thời gian!

Hắn móc ra bản Thiên Diễn Câu Trần ở trong lòng, lại nói:

– Ta đã nghiên cứu được bao lâu?

– Ngươi không biết sao?

Tô Như đoạt lấy bí kíp, vẫn còn tức giận, nàng hừ lạnh nói:

– Không phải là không ăn không uống đó chứ?

Sở Ly cười nói:

– Trước đó ta vẫn ở trong rừng cây phía trước, khi tỉnh táo lại đã là lúc này… Ồ, Tuyết Lăng, làm chút thức ăn tới đây.

– Được rồi.

Tuyết Lăng đáp một tiếng giòn tan, mở miệng cười chạy vào nhà bếp.

Tiêu Kỳ nói:

– Ba ngày ba đêm, ngươi không ăn không uống. Ngươi chịu được sao?

Nàng thấy sắc mặt của Sở Ly hồng hào, vẻ mặt sáng láng, không giống như liên tục nghiên cứu ba ngày ba đêm một chút nào. Giống như ăn uống no đủ, quen sống trong nhung lụa vậy.

– Tiểu thư là người không có chuyện không lên điện tam bảo, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Sở Ly đi tới tiểu đình bên trong rồi ngồi xuống.

Tô Như oán hận trừng mắt nhìn hắn, lại đi theo tiến vào tiểu đình.

Tiêu Kỳ hỏi:

– Trận pháp đã nhập môn rồi sao?

Sở Ly lộ ra nụ cười:

– Hơi tìm hiểu được tới da lông… Hai ngày nay ta sẽ cải tạo Thiên Linh viện một chút, để xem hiệu quả ra sao.

– Vậy thì mỏi mắt mong chờ vậy.

Tiêu Kỳ nói:

– Quả nhiên sứ giả của An vương phủ có vấn đề… Một cung cữ dạy dỗ lễ nghi đã bị An vương dụ dỗ, muốn giết Nhị tỷ.

– Loại thủ đoạn này mà An vương cũng làm ra được ư.

– Nàng giết Nhị tỷ, như vậy nhi tử của cung nữ kia sẽ trở thành thị vệ của Vương phủ.

– Cung nữ…

Sở Ly tiếp nhận chén trà của Tuyết Lăng, khẽ nhấp một cái rồi nói:

– Lợi hại!

Cung nữ và ngươi trong Vương phủ không giống nhau. Cho dù thật sự giết Tiêu Thi, truy cứu thì cũng sẽ không truy cứu được đến trên người người nhà. Có mặt mũi hoàng thất ở đó, không thể quá đáng quá mức. Khi đó nhi tử của nàng sẽ không bị liên lụy, chờ sau khi phong ba lắng xuống, An vương lại lặng lẽ điều hắn vào Vương phủ, sẽ không có ai biết được chuyện này.

– Xử trí nàng như thế nào là chuyện cực kỳ phiền phức.

Tiêu Kỳ nhíu mày nói:

– Không thể giết không thể đánh, chỉ là trong lòng nàng ta mang theo ác ý, nhưng vẫn chưa hành động. Cho nên chung quy cũng không thể luôn đề phòng nàng, rất khó nắm giữ được hỏa hầu.

Nàng xưa nay là người quả quyết, thế nhưng dính chuyện này lại trở nên chần chờ.

Mặt mũi của Hoàng thất và An vương đều ở đây, tốt nhất nên bóp chết âm mưu trước khi nó sinh ra. Thân phận của cung nữ đã quyết định thủ đoạn bình thường không thể thi triển được ở trên người nàng, mà An vương nhìn vào điểm này cho nên mới làm vậy.

Sở Ly cười nói:

– Hạ độc, chỉ bọn họ mới biết hạ độc, còn chúng ta không biết hạ độc sao?

– Không thể giết nàng.

Tiêu Kỳ thở dài.

Tô Như cũng dùng sức gật đầu, nếu dễ dàng như thế thì cũng không cần phải buồn phiền như vậy.

– Sống dở chết dở, nằm trên giường là được, nói là không quen khí hậu, nhiễm bệnh nặng, kéo dài thêm mấy ngày, vừa vặn có thể làm cho nàng mất mạng.

– Có thể thử một lần.

Tiêu Kỳ nói:

– Nhưng phải làm cho không có tung tích, tránh cho bị An vương tra ra được.

– Quách lão có thủ đoạn như vậy chứ?

Sở Ly cười nói.

Quách Mộ Lâm có y thuật hơn người, có thể chữa cho người thì đương nhiên cũng có thể giết được người, khiến cho người ta bị bệnh nặng, đối với hắn mà nói, chuyện này rất dễ dàng.

– Hừ, vậy thì quyết định như thế đi.

Tiêu Kỳ gật đầu.

Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngả về phía tây, Sở Ly mang theo Tuyết Lăng, lại bắt chuyện với Tô Như, ba người cầm xẻng đi ra khỏi tiểu viện, đi tới rừng cây.

Sở Ly tạo ra tiêu chí ở trên bảy gốc cây, trước tiên ba người bọn họ đào bảy gốc cây lên, lại dựa theo vị trí mà hắn ghi chú để trồng vào đi, một vào một ra, hắn có Khô Vinh kinh trợ giúp, bảy gốc cây này sẽ không bị ảnh hưởng.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn xong, Tô Như theo thường ngày, rời Quan Tinh lâu tới tìm Sở Ly.

Thiên Linh viện ở trên đảo, trong đó có một rừng cây, theo như ngày thường nàng đi xuyên qua rừng cây. Chỉ là, đi một lúc thì nàng mới phát hiện ra có điểm không đúng, sao vẫn luôn là cây, nàng hoa cả mắt mà vẫn không tìm được Thiên Linh viện.

Nàng nhẹ nhàng bước lên ngọn cây, phóng tầm mắt nhìn về phía trước, khắp nơi là một mảnh màu xanh, hoàn toàn mờ mịt, vô biên vô hạn. Giống như mình không ở Ngọc Kỳ đảo, mà là đang ở trên một cánh biển rừng mênh mông, cây cối vô biên vô hạn làm cho nàng không kìm hãm được cảm thấy mờ mịt và tuyệt vọng.

Sau khi nàng hạ xuống thi triển khinh công chạy đi, sau nửa canh giờ rốt cục đã từ bỏ, xem ra đây chính là trận pháp, quả nhiên là kỳ diệu!

– Sở Ly!

Nàng cất cao giọng kêu.

Chung quanh không hề có một tiếng động, thậm chí còn không có lấy gió thổi.

Nàng vừa muốn gọi tiếng thứ hai thì Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện ở sau gót chân nàng, cười ha hả nói:

– Tổng quản, trận pháp này thế nào?

– Còn không mau cho ta vào?

Tô Như sẵng giọng.

Sở Ly kéo tay áo của nàng, tiến lên phía trước hai bước, mắt Tô Như sáng lên, lập tức nhìn thấy khuyên đồng và cửa gỗ quen thuộc. Lúc này nàng đã đứng ở cửa của Thiên Linh viện.

Sở Ly đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa cười nói:

– Trận pháp này tốt chứ?

– Cũng tàm tạm!

Tô Như hừ lạnh nói.

Bảy cái cây mà lại có được uy lực như thế, thật là thần kỳ.

Từ nay về sau cũng không tiếp tục sợ người khác biết được Thiên Linh viện, người khác cũng không vào được Thiên Linh viện.

Tuyết Lăng tiến lên chào đón nàng, cười nói:

– Tổng quản, ta cũng đã từng thử, lấy đao chặt, thế nhưng chém thế nào cũng không nổi.

– Đao cũng không chém nổi sao?

Tô Như nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nói:

– Lực lượng của trận pháp đã vượt quá tưởng tượng của hai người, trừ phi có cao thủ Thiên Thần ra tay.

– Không nghĩ tới trận pháp… không bằng, ngươi bố trí cho cả hòn đảo một chút đi?

Tô Như cười nói:

– Như vậy cũng không cần hộ vệ nữa, tiểu thư vẫn cảm thấy bọn họ chướng mắt!

Sở Ly cười nói:

– Động tĩnh lớn quá rồi đó.

Một khi Ngọc Kỳ đảo dùng tới trận pháp, rất nhanh toàn bộ Sùng Minh thành sẽ biết được. Sau đó trên dưới Đại Quý đều sẽ biết phủ Quốc Công nắm giữ trận pháp.

– Ngươi muốn giấu giấu diếm diếm, chuyện này căn bản không thể được.

Tô Như nói:

– Chỉ cần dùng một chút, chung quy vẫn sẽ có người biết.

– Được rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ bố trí một chút.

– Tại sao phải là mấy ngày nữa?

– Ta đi ra ngoài có chút việc.

-… Được rồi. Đúng rồi, ở chỗ tiểu thư còn cất giấu hai bản trận pháp đó, ngươi có muốn xem hay không?

– Đương nhiên!

Sở Ly đại hỉ.

Thiên Diễn Câu Trần đã làm cho hắn triệt để nhập môn, nhưng trận pháp chi đạo vô cùng ảo diệu, có thể xem nhiều một chút là tốt nhất.

– Ngày mai ta sẽ mang cho ngươi!

Tô Như cười nói.

– Mấy ngày nữa ta trở về thì mới có thời gian xem.

Sở Ly cười nói.

Trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, quyết định lập tức lên đường đi tới Thái Hoa cốc, nhìn xem Thái Hoa cốc dùng trận pháp gì, hơn nữa cũng chuẩn bị một chút Tụ Thần phù cho Trần Nhân.

Theo thú huyết ngày càng lợi hại hơn, thời gian duy trì của Huyết phù cũng càng lâu hơn, tác dụng càng lớn, hắn đã chính thức đặt cho Huyết phù cái tên Tụ Thần phù.