Chương 282: Lần theo

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên chính là nhân vật trong truyền thuyết. Người lợi hại nhất bên trong Khánh Vân thành cũng chỉ là cao thủ Tiên Thiên, mà chênh lệch giữa cao thủ Tiên Thiên và cao thủ Thiên Ngoại thiên tới mười vạn tám ngàn dặm, rất là lợi hại.

Nếu như mình có thể học nghệ với cao thủ Thiên Ngoại thiên, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn bang chủ đó!

Người có võ công cao như thế, mình không nên bỏ qua…

Sở Ly cười cợt:

– Kẻ thù đã tới cửa, không đi cũng không được.

– Nhưng không phải bọn họ đã bị giết rồi sao?

Dương Thư Quý vội hỏi.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi run lên.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng giết người, tuy rằng thân ở trong bang phái nhưng cũng chỉ là đánh nhau mà thôi. Nhiều nhất cũng chỉ là trọng thương, nhìn Sở Ly cười nói giết người, mặt không biến sắc, trong lòng hắn rất là sợ hãi.

Sở Ly nói:

– Ngươi cho rằng kẻ thù của ta chỉ có ba người bọn họ thôi sao?

– Không phải sao?

Dương Thư Quý nói.

Sở Ly cười lắc đầu:

– Đây là người do kẻ thù phái tới.

– Phái ba cao thủ Thiên Ngoại thiên tới hay sao?

Dương Thư Quý không biết vẻ mặt của mình nên là gì, có nên an ủi đối phương hay không.

Sở Ly nói:

– Chuyện này ngươi biết càng ít càng tốt… Ngươi có tính toán gì không?

-… Không biết.

Dương Thư Quý có chút mờ mịt.

Hắn lập chí lớn, nhưng nhìn tình cảnh ngày hôm nay, hắn cảm giác chí hướng của mình quá xa.

Toàn bộ Khánh Vân thành cũng không có lấy một cao thủ Thiên Ngoại thiên. Dù hắn có tự xưng là thiên tài thì cũng không dám nói nhất định mình có thể thành cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Sở Ly nói:

– Linh hầu quyền nhà ngươi truyền ra khá là thần diệu, luyện cho tốt, sẽ có tiền đồ.

Dương Thư Quý nhẹ nhàng gật đầu.

Linh hầu quyền huyền diệu, nhưng muốn đạt đến Thiên Ngoại thiên, sợ rằng sẽ không được.

Sở Ly nói:

– Mấy ngày nay ta đang suy nghĩ về Linh hầu quyền này của ngươi, có chút thu hoạch… Trong quyền phổ của Linh hầu quyền kỳ thực có cất giấu một bộ tâm pháp.

Dương Thư Quý ngẩn ra.

Nội công tâm pháp hay là một tâm bệnh của hắn. Hắn không có tiền bái sư, thứ hắn tu luyện cũng chỉ là tâm pháp cơ bản nhất của bang chúng, uy lực quá kém, nếu cứ luyện tiếp như thế, chỉ sợ cả đời này cũng không thể đạt được đến cảnh giới Tiên Thiên.

Sở Ly nói:

– Ngươi ngồi xuống, không nhúc nhích, chỉ đánh Linh hầu quyền ở trong đầu, bắt đầu từ thức cuối cùng đánh tới thức đầu tiên. Xem như là một chu thiên, nếu như bắt đầu từ thức thứ nhất mà đánh thì sẽ vô dụng… Đi về thử nhìn một chút đi.

– Như vậy cũng được sao?

Dương Thư Quý ngạc nhiên nói.

Sở Ly cười nói:

– Đừng có xem thường Linh hầu quyền này. Tương lai của ngươi ở ngay trên người của nó.

Hắn nói xong rồi vung tay lên:

– Đi đi.

Dương Thư Quý hưng phấn muốn trở về thử xem. Chỉ là khi xoay người hắn lại dừng lại, hỏi:

– Sở tiên sinh, tương lai chúng ta còn có thể gặp mặt được nữa không?

Sở Ly nói:

– Sau này nếu như ngươi có chuyện gì khó khăn, không có chỗ nào có thể đi thì có thể đi phủ Dật Quốc Công tìm ta.

– Phủ Dật Quốc Công?

Dương Thư Quý trợn mắt lên.

Sở Ly cười gật gù:

– Đi đi.

Dương Thư Quý khiếp sợ chậm rãi bò lên trên thang, hắn cũng quên mất bỏ thang sang đầu tường bên này, ầm một tiếng, chân giẫm lên trên không lập tức rơi xuống đất.

Hắn không để ý tới việc phủi bụi trên y phục mà đi vào phòng nằm lên trên giường.

Dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới Sở tiên sinh lại là người của phủ Dật Quốc Công, là người của phủ Quốc Công mà người trong võ lâm căm hận mà lại đố kị.

Khó trách Sở tiên sinh lại có tiền nhiều như vậy.

Có người nói người phủ Quốc Công xưa nay không thiếu tiền, nhiều tiền đến mức tiêu mãi không hết, mỗi người đều có cơm ngon áo đẹp, trong mắt đều là các cô nương xinh đẹp, phu nhân mà bọn họ lấy cũng đều là đại mỹ nhân.

Khó trách hắn lại có mỹ nhân tuyệt sắc như Sở phu nhân, ài…

Hắn phiền muộn mà lại thất lạc thở dài một câu. Cho dù mỹ nhân tuyệt sắc như vậy đứng ở trước mặt thì mình cũng không có tư cách để nói chuyện với nàng!

Nghĩ tới đây, nghĩ đến áo bào trắng phiêu dật của Sở Ly, tình cảnh trong lúc nói cười giết người, hắn lập tức ngồi dậy, khoanh chân ngồi xếp bằng, trong đầu bắt đầu hiện lên Linh hầu quyền, trước tiên là từ đầu tới đuôi, không có cảm giác gì. Sau đó hắn mới bắt đầu từ thức cuối cùng, đánh tới thức thứ nhất.

Sau khi đánh qua một lần, không ngờ lại có một tia khí tức yếu ớt ở trong thân thể của hắn.

Hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, quả nhiên Sở tiên sinh không lừa gạt mình, bên trong Linh hầu quyền quả thật có ẩn giấu nội công tâm pháp!

Sở Ly lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở đình viện của Tiêu Thi.

Tiêu Thi và Liễu Nhứ đã ẩn nấp ở bên trong hầm, hắn chỉ bỏ ra hai ngày đã đào xong hầm.

Hắn đi tới phòng ngủ của Tiêu Thi, vén chăn đệm lên, gõ gõ giường rồi nói:

– Là ta.

Liễu Nhứ ở dưới giường đẩy lên, thân thể của nàng lộ ra, sau khi nhìn thấy là Sở Ly, nàng thở phào rồi đi ra.

Tiêu Thi cũng đi theo ra, nhíu mày nhìn Sở Ly rồi hỏi:

– An vương hay là phủ Nhân Quốc Công?

– An vương.

Sở Ly nói.

– Sao bọn họ lại tìm tới được chứ?

Tiêu Thi giũ giũ xiêm y của mình, có chút không rõ nói:

– Có lẽ không bị tiết lộ hành tung… Có phải ngươi đã khiến cho mọi người bên ngoài nghi ngờ hay không?

Sở Ly vung tay.

Mỗi lần hắn đi ra ngoài đều thi triển Đại Viên Kính Trí, bên người hắn không có người nào khả nghi cả.

-… Lẽ nào là người ở trong phủ?

Tiêu Thi hỏi.

Các nàng hầu như không ra khỏi cửa, không thể bị nhận ra.

Sở Ly lắc đầu.

Người trong phủ biết mình tới nơi này chỉ có một mình Tưởng Hòe, Tưởng Hòe thì không thành vấn đề.

– Mặc kệ thế nào, ngày hôm nay chúng ta cũng phải rời đi.

Sở Ly nói:

– Tùy tiện tìm một khách điếm ở mấy ngày, nhìn xem bọn họ có thể tìm tới được hay không.

Hắn kết luận Tưởng Hòe không thành vấn đề, nhưng phải nghĩ biện pháp loại trừ, cho nên hắn quyết định trước tiên tùy tiện tìm một khách điếm để ở lại.

– Cũng tốt.

Tiêu Thi nói.

Nàng quay đầu nhìn gian nhà đơn sơ tới cực điểm này, ngoại trừ một cái giường, một cái bàn, một cái gương ra hầu như chẳng có cái gì.

Nhưng nàng ở lại rất thoải mái, cũng không thể không thích ứng được với nơi này.

Căn nhà chật hẹp, cho dù đơn sơ nhưng cũng rất ấm áp, hoàn cảnh yên bình, làm cho tâm trạng của nàng cũng rất yên tĩnh, lười biếng tới mức không muốn nghĩ ngợi gì. Đây là những tháng ngày ung dung tự tại, so với ở trong phủ Quốc Công thoải mái hơn nhiều.

Sở Ly cười nói:

– Không nỡ lòng rời bỏ nơi này sao?

Tiêu Thi nhẹ nhàng lắc đầu.

Sở Ly nói:

– Có thể thi thoảng quay lại ở một hai ngày.

– Ngươi lại gạt ta!

Tiêu Thi lắc đầu nói:

– Sau khi tiến vào An vương phủ, có lẽ sẽ bị người ta giết, mặc kệ là kết quả nào, đều không thể trở về đây được nữa.

Sở Ly cười nói:

– Yên tâm đi, không ai có thể giết được tiểu thư. Sau khi tiến vào An vương phủ, cũng không ai có thể quản được tiểu thư!

Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút, thở dài.

Ba người thu thập y phục, nhảy qua tường thành rời khỏi Khánh Vân thành.

Hắn một hơi chạy đến Đan Châu thành cách đó hai ngàn dặm.

Đan Châu thành không kém gì so với Khánh Vân thành, lại còn phồn hoa hơn một phần.

Nó đặt ở bên cạnh Đông Hải, lữ khách lui tới qua lại không dứt, khiến cho thành này vừa giàu có lại vừa náo nhiệt phồn hoa.

Sở Ly mang theo nhị nữ vào ở trong một khách điếm to lớn nhất ở Đan Châu thành – tên là Hải Hữu khách điếm, sau đó lại thuê một tiểu viện ở lại.

Trong lúc một đường chạy đi, Sở Ly đã xem qua, không ai lần theo, theo lý mà nói, lần này sẽ không bị người ta tìm tới.

Hắn hấp thu giáo huấn lần trước.

Lần này ra ngoài, hắn mang theo mũ, ở trong bóng tối biến hóa dung mạo, cho dù người bên ngoài có thể nhìn thấy mình bên trong mũ thì cũng không sẽ nhận ra là mình.

Trong ba ngày này, hắn vẫn không ngừng tu luyện Thiên Ma công.

Thiên Ma công đã đến một cửa ải, sắp sửa đột phá đến tầng thứ hai, một khi đạt đến tầng thứ hai, hắn có thể biến hóa thêm được nữa, có lẽ sẽ còn có những chỗ tốt khác nữa.

Ba ngày qua đi, gió êm sóng lặng, nhưng Sở Ly lại mơ hồ có chút bất an, cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình.

Hắn nói đổi nơi ở với Tiêu Thi.

Tiêu Thi không dị nghị, sau đó ba người rời khỏi Đan Châu thành, dọc theo biển đi về phía nam, đến Mộng Châu.

Ở lại Mộng Châu mấy ngày, lần thứ hai đổi nơi ở, trở về Đan Châu thành.

Lần này Sở Ly có thể kết luận, quả thực không phải là Tưởng Hòe gặp sự cố, cũng không phải là phủ Quốc Công, càng không phải là mình.

Trong một gian tiểu viện của Hải Hữu khách điếm ở Đan Châu thành.

Vào lúc giữa trưa, ba người ngồi ở bên trong tiểu đình nói chuyện phiếm, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, là một ngày sắc trời rất đẹp.

Nhưng sắc mặt của Sở Ly lại rất nghiêm túc, tâm tình không trong sáng như trời bên ngoài.

– Nhị tiểu thư, người biết có dị thuật gì có thể truy tung hay không?

Sở Ly uống một hớp trà, nhìn chằm chằm vào mặt ngọc của Tiêu Thi.

Tiêu Thi suy nghĩ một chút:

– Dị thuật… theo ta được biết, lợi hại nhất chính là thần thông Thông Thiên Triệt Địa của Kim Cương tự.