Chương 252: Diệt môn

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly lắc mình đến Thần Đao môn.

Hắn đứng ở trước Thần Đao môn, Đại Viên Kính Trí chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ tình huống ở bên trong sơn động.

Hắn đã làm liên lụy tới gia gia của nàng bỏ mình, hắn cũng không muốn làm cho nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Lí Hàn Yến đang ngơ ngác ngồi ở trong sơn động, hai tay ôm cánh tay, không nói một lời. Hai mắt trống rỗng, khí tức bi thương tràn ngập ở sơn động.

Sở Ly thầm thở dài một hơi, trong lòng càng ngày càng phẫn hận đối với Thần Đao môn, sát cơ mãnh liệt như sóng lớn.

Hắn đứng trước cửa lớn của Thần Đao môn, phát ra một tiếng hét dài:

– Đỗ Phong ở đây, trên dưới Thần Đao môn tới đây nhận cái chết!

Tiếng hú như chuông lớn nổ vang ở bên tai của mọi người.

Thần Đao môn lập tức chuyển động, ba trăm đệ tử tràn vào đại điện.

Trong đại điện, lão giả già nua tiều tụy được bọn họ vây quanh vào giữa.

Hắn nhắm mắt nhập định, mọi người ở trong đại điện không nhúc nhích, duy chỉ có tiếng hít thở ồ ồ, ở trong đại điện trống trải yên tĩnh, những tiếng hít thở này trở nên rất là vang dội.

Bọn họ đều biết Đỗ Phong này rất lợi hại. Cũng không nghĩ tới hắn gan to bằng trời như vậy, lại dám giết đến tận cửa.

Đây là tình huống mà Thần Đao môn chưa bao giờ gặp phải, nếu không phải Đỗ Phong lợi hại thì bọn họ cũng không cần đến tìm môn chủ mà chạy thẳng ra ngoài giết chết đối phương.

Lão giả già nua tiều tụy chậm rãi mở mắt ra, cả đại điện đột nhiên sáng ngời.

Hai mắt của mọi người trong đại điện đột nhiên tên rần, cả đám vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt của môn chủ rất ác liệt, mắt giống như bị đao cắt, làm cho bọn họ không dám nhìn thẳng.

– Môn chủ!

Một lão giả trầm giọng nói:

– Người này cả gan làm loạn như vậy, đáng chém!

– Dương trưởng lão. Ngươi có thể chém được hắn không?

Môn chủ Lý Thần Đao lạnh nhạt hỏi.

Lão giả này bất đắc dĩ lắc đầu nói:

– Môn chủ, ta không nắm chắc!

– Coi như ngươi tự mình biết mình.

Lý Thần Đao lạnh nhạt nói:

– Kế trước mắt, tránh ra là tốt nhất.

– Môn chủ, chúng ta có ba trăm đệ tử!

Dương trưởng lão vội hỏi:

– Lẽ nào ba trăm đệ tử không đối phó được với một mình hắn?

– Điểm quan trọng là, giết hắn.

Lý Thần Đao nói:

– Khi đó trong ba trăm đệ tử còn lại được bao nhiêu cơ chứ?

Sắc mặt của chúng nhân hơi thay đổi.

Cái tên Đỗ Phong sát thần đã truyền khắp trong Thần Đao môn, người Mang Sơn thành không người nào mà không biết. Đối phương múa đao nhanh chóng và tàn nhẫn, đã vượt quá tưởng tượng của mọi người. Nghĩ đến mình phải đối đầu với hắn, đầu sẽ bay lên. Cổ của mọi người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

– Được rồi, mọi người mau chóng thối lui, từng người tản ra.

Lý Thần Đao chậm rãi nói:

– Bản tọa sẽ tự mình đối phó với hắn, các ngươi ai trốn đường nấy đi. Chờ hắn rời đi thì mới trở lại sơn môn, Thần Đao môn không vong được!

– Môn chủ!

Mọi người vội vã quát lên.

– Không được thất lễ, mau mau rời đi!

Lý Thần Đao hừ lạnh nói. Hai mắt đột nhiên sáng ngời.

Mọi người bị ánh mắt giống như ánh đao của hắn quét qua, trong lòng lạnh lẽo.

Môn chủ từ trước đến giờ nói một không hai, võ công lại cực kỳ mạnh mẽ, thiên hạ ít có. Vì lẽ đó bọn họ mới dám trắng trợn không kiêng dè, làm xằng làm bậy như vậy. Đồng thời đối với môn chủ lại vừa kính vừa sợ, không thể không tuân theo.

– Muốn đi sao?

Thanh âm của Sở Ly vang lên.

Hắn mặc một bộ áo bào trắng, lẳng lặng đứng ở cửa đại điện, lạnh lùng đảo qua mọi người:

– Hoành hành bá đạo, ức hiếp người yếu đuối. Giết người cướp của, Thần Đao môn các ngươi tội ác tày trời, không thể dung thứ!

Mọi người tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

– Khẩu khí thật là lớn!

– Con bà nó, diệt hắn!

– Ta chơi con bà ngươi!

– Họ Đỗ, ngươi chờ đó. Nhất định chúng ta sẽ tìm tới nhà của ngươi, diệt cả nhà ngươi!

– Giết hắn! Giết hắn!

Mọi người không ngừng cố sức chửi, mồm năm miệng mười.

Trong đại điện trở nên rối loạn, mỗi người đều lớn tiếng hô quát, đinh tai nhức óc.

– Tất cả câm miệng!

Lý Thần Đao trầm giọng quát một tiếng.

Tiếng nhục mạ đinh tai nhức óc im bặt đi.

Mọi người bình tĩnh nhìn về phía Lý Thần Đao.

Lý Thần Đao chậm rãi đứng dậy, thân thể già nua tiều tụy chậm rãi đi về phía Sở Ly.

Mọi người vội vã tránh đường, nhường ra một khoảng trống lớn.

Mỗi khi Lý Thần Đao bước ra một bước, nếp nhăn trên mặt biến mất một phần. Chờ tới khi đứng ở trước mặt Sở Ly, hắn từ một lão giả sắp chết đã biến thành một người trung niên tuấn dật, vẻ mặt sáng láng, ánh mắt như đao, giống một thanh bảo đao ra khỏi vỏ.

Sở Ly nhíu mày. Hắn không nghĩ tới Lý Thần Đao còn có kỳ công như vậy, tương tự với Khô Vinh kinh của mình.

Lý Thần Đao rút đao ra, ném vỏ đao đi. Ngón trỏ trái nhẹ nhàng vuốt sống dao, như xoa tình nhân, hắn thở dài một tiếng:

– Đã lâu rồi không xuất đao!

Sở Ly nói:

– Lý Thần Đao?

Lý Thần Đao ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như đao, quét tới quét lui lên trên người hắn:

– Đỗ Phong?

Sở Ly cười nhạt:

– Cao thủ Thiên Ngoại thiên mà lại như vậy, dung túng cho môn hạ đệ tử hoành hành làm loạn, ngươi không biết sẽ có ngày này hay sao?

– Vậy thì thế nào chứ?

Lý Thần Đao lạnh nhạt nhìn hắn:

– Người luyện đao, vạn vật đều trở thành vật trước mũi đao, chúng sinh như con kiến. Nếu không có khí phách như vậy thì sao có thể luyện thành đao pháp vô thượng được chứ?

Sở Ly nói:

– Thật là nực cười, ngươi cho rằng như vậy là có thể nuôi dưỡng sát khí của bọn họ, là có thể luyện thành đao pháp cao thâm hay sao?

– Thần Đao môn hưng thịnh như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Lý Thần Đao nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Người dùng đao nên cảm ngộ tâm tình của trời đất. Tâm trời mới là tâm ta, như vậy mới có thể có trình độ đao đạo rất cao. Làm loạn giống như ngươi là đã đi ngược đạo trời, há có thể thành tựu đao pháp vô thượng… Đến đây, để ta xem đao pháp chó má của ngươi thế nào!

– Cũng có mấy phần kiến thức, xem đao!

Lý Thần Đao không cho hắn nói thêm lời dao động lòng người nào nữa.

Một đao được chém ra, cả phòng tràn ngập ánh đao chói mắt, như mặt trời rơi vào trong đại điện.

Mọi người không mở mắt ra được nổi, cái gì cũng không nhìn thấy được.

Chờ tới lúc ánh sáng tản đi, hai mắt của mọi người mới có thể mở ra được.

Sở Ly chậm rãi tra đao vào bao.

Lý Thần Đao không nhúc nhích, trợn mắt lên, khó có thể tin tưởng được. Trong ánh mắt hiện lên vẻ ác độc và căm hận.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Quả thực đao pháp của ngươi không tệ!

Ánh đao lóe lên, đầu người bay lên, máu phun ra như suối.

Sở Ly lui về phía sau một bước, không để cho máu dính vào trên áo bào trắng.

Mọi người cũng không thấy được. Lúc hắn múa đao cũng đã đồng thời điểm ra một đạo Vấn Tâm chỉ.

Lý Thần Đao biết đao pháp của Sở Ly lợi hại, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên trên đao, cho nên không để phòng Vấn Tâm chỉ của Sở Ly.

Tâm sinh cảnh triệu, trong lòng sinh ra cảnh giác, chờ tới lúc né tránh thì đao thức đã dùng hết. Hắn liều mạng mạnh mẽ dịch chuyển sang bên một thước, miễn cưỡng tránh ra được.

Lúc này lại có hai ngón tay bắn đến, tốc độ cực nhanh, hắn không thể tránh được nữa

Vấn Tâm chỉ điểm ở trên bả vai của hắn, thân thể của hắn lập tức cứng đờ, hai đạo Vấn Tâm khác lại bắn tới.

Trúng ba chỉ, cho dù hắn có là cao thủ Thiên Ngoại thiên thì thân thể cũng cứng lại.

– Môn chủ!

Mọi người thất thanh kêu lên một tiếng sợ hãi.

Thủ cấp của Lý Thần Đao văng ra ngoài hai thước, mọi người kinh hoảng tránh né, như tránh rắn rết.

Sở Ly đứng ở trước cửa, trường đao nhẹ nhàng run lên, hắn hỏi:

– Còn ai nữa không?

– Báo thù cho môn chủ!

Mọi người hét lớn, Dương trưởng lão quát lên:

– Hắn chỉ có một người, mọi người làm thịt hắn, ai giết được hắn thì kẻ đó chính là môn chủ của Thần Đao môn chúng ta!

– Giết!

Mọi người lập tức cảm thấy phấn chấn, hai mắt lập tức đỏ lên.

Môn chủ Thần Đao môn, địa vị tôn sùng, hô lên một tiếng là có trăm người ủng hộ. Thân là đệ tử Thần Đao môn, ai mà không muốn làm môn chủ cơ chứ?

Sở Ly hừ nhẹ một tiếng, tiến lên nghênh tiếp.

Đối mặt với mọi người vây công, hắn thoả thích thi triển Thần Đao nhất thức, đi tới ngang dọc. Chỗ hắn đi qua ánh đao lập lòe, đầu người bay lên, cột máu bắn lên trên trời.

Mùi máu tanh nồng nặc rót vào trong đầu, không những mọi người không sợ hãi mà trái lại còn càng trở nên điên cuồng, tâm trí đã lạc lối, chỉ có một suy nghĩ, đó là giết.

Khi Sở Ly múa đao cũng cảm thán, cũng không phải là Lý Thần Đao này không có gì, ít nhất hắn cũng đã bồi dưỡng ra một đám đệ tử dũng mãnh.

Đáng tiếc sự dũng mãnh này ở trước mặt Thần Đao nhất thức lại không đáng nhắc tới.

Thời gian trôi qua, Sở Ly liên tục múa đao, nội lực vô cùng vô tận, bảo đao sắc bén, sau khi cắt vô số cái đầu vẫn sắc bén như vậy, không bị cùn.

Hai trăm người bị giết sạch, đại điện càng ngày càng trở nên thoáng đãng.

– Dừng tay!

Sở Ly quát một tiếng.

Thanh âm của hắn bao hàm lực lượng kỳ dị, tâm thần của chúng nhân lập tức chấn động.

Bọn họ quay đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy thi thể và thủ cấp trộn lẫn cùng một chỗ, sắc mặt tức thì thay đổi.

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Còn người nào làm nhiều việc ác nữa?

Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người.

Bọn họ có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lúc Sở Ly giết người vẫn cố gắng giữ sự tỉnh táo, khởi động Đại Viên Kính Trí, chiếu rõ nội tâm của chúng nhân, nhìn độ mạnh yếu sát khí của bọn họ.

Trong ba trăm người, hai trăm người sát khí nồng nặc đã tru sát. Trên trăm người còn lại không có sát khí gì, chưa từng giết người.

– Tha cho các ngươi một mạng, đi đi, từ nay về sau sẽ không có Thần Đao môn nữa!

Sở Ly trầm giọng hừ lạnh nói.

Sắc mặt mọi người mờ mịt, nhìn lẫn nhau, nhìn đất đã hóa thành vũng máu, không còn dũng khí để múa đao nữa.

Sở Ly nhẹ nhàng rời khỏi đại điện, đi tới một toà đại điện ở bên cạnh. Bên trên bàn có bày một loạt bài vị.

Hai tay hắn ôm quyền một cái, xem như là đã lạy. Sau đó di chuyển một cái chân bên dưới. Dưới mặt đất lộ ra một cái cửa động, hắn chui vào, rất nhanh đã đi vào trong một cái sơn động.

Trong sơn động trống rỗng, hầu như không có dấu chân người, không ai tới nơi này.

Hắn đi tới trước vách núi, nhìn bức họa đỏ thắm trước mắt mình lúc này.