Chương 338: Bạch hạc

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngoài Sùng Minh thành dòng người tấp nập.

Nhị tiểu thư của phủ Quốc Công đại hôn, mà lại gả cho An vương có hiền danh làm chính phi, chuyện này đối với Sùng Minh thành mà nói là một việc lớn, cực kỳ vinh quang.

Các cư dân trong thành rất coi trọng việc này, ăn cơm từ rất sớm, lại dọn dẹp nhà mình một phen, mặc y phục mới. Từ rất sớm đã ra khỏi nhà, đến đường cái chờ, hoặc là đi ra ngoài thành, muốn chứng kiến phong thái của An vương, nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp của Nhị tiểu thư, như vậy thì càng tốt.

Các cư dân ngoài thành lại càng dậy sớm hơn, người có tâm gấp gáp chờ ở cửa thành, có người muốn nhìn Nhị tiểu thư cho nên chờ ở ngoài phủ Quốc Công.

Toàn bộ Sùng Minh thành đều rơi vào trong vui mừng, trên đường cái, đoàn người chen chúc như biển. Mọi người chen chúc, so với hoa đăng tết Nguyên tiêu còn đông đúc hơn.

Ngoài Sùng Minh thành, Tiêu Thiết Ưng mang theo một đám cao tầng phủ Quốc Công nghênh tiếp An vương, trên mặt mang theo nụ cười phức tạp.

An vương bày ra toàn bộ nghi trượng, mỗi người trang nghiêm thần thánh, uy nghiêm của hoàng gia tràn ngập ở trong toàn bộ đội ngũ.

Những người chung quanh đều cảm khái ngàn vạn, nhìn An vương anh tuấn, từng tiếng hoan hô thỉnh thoảng vang lên, cảm thấy chỉ có Thiên hoàng quý tộc như hắn, hiền danh lưu truyền thì mới có thể xứng đôi với Nhị tiểu thư.

Sở Ly đã lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi đội ngũ, xuất hiện ở Ngọc Thi đảo trong phủ Quốc Công.

Trên Ngọc Thi đảo treo đầy lụa đỏ lớn, trang trí khắp cả hòn đảo.

Lúc Sở Ly xuất hiện ở trên Ngọc Thi đảo thì bầu không khí trên đảo lại không vui mừng như vậy.

Lúc hắn đi tới căn phòng của Tiêu Thi trên lầu thì, trong phòng ngoại trừ Liễu Nhứ và Tuyết Lăng ra còn có một nam tử. Thân thể thon dài, cao hơn hắn một cái đầu, anh tuấn bức người, mày kiếm mắt sao, khí chất nho nhã phiêu dật.

Liễu Nhứ và Tuyết Lăng nhìn thấy hắn đến, thở phào nhẹ nhõm, lại liếc mắt ra hiệu cho hắn rồi nhẹ nhàng lui ra.

– Sở Ly, đây là lão tứ.

Tiêu Thi ngồi ở trước bàn trang điểm, từ trong gương nhìn qua hắn, chỉ chỉ về phía thanh niên anh tuấn thon dài bên cạnh:

– Rốt cuộc tiểu tử này đã chịu trở về!

Sở Ly bừng tỉnh. Đây chính là Tứ công tử Tiêu Bạch Hạc của phủ Quốc Công.

– Sở Ly bái kiến Tứ công tử.

Sở Ly ôm quyền cười nói.

Tiêu Bạch Hạc vung vung tay:

– Sở tổng quản không cần khách khí.

Tiêu Thi nói:

– Khỏi cần để ý đến nó, người không phận sự mà thôi!

Sở Ly cười cười.

Sắc mặt của Tiêu Thi rất không tốt, hừ lạnh nói:

– An vương đã vào thành rồi sao?

Sở Ly gật gù:

– Đang vào thành, tiểu thư nên trang điểm thôi.

– Có gì mà phải trang điểm chứ, chỉ cần mang y phục tới là được rồi.

Tiêu Thi lạnh nhạt nói:

– Nghe nói ngươi đã giết không ít người?

Sở Ly nói:

– Diệt mười cao thủ Thiên Ngoại thiên của An vương phủ. Cuối cùng cũng coi như công đức viên mãn!

Lúc trước hắn chuẩn bị, thỉnh cầu các cao thủ Thiên Ngoại thiên, triệu tập tất cả các lực lượng có thể vận dụng như vậy, đó là vì lần này.

Cuối cùng trời giúp, không xuất hiện khúc chiết quá to lớn, thành công chém giết được một cánh tay của An vương, làm cho nguyên khí của hắn đại thương. Trong thời gian ngắn, An vương sẽ không gây bất lợi được với phủ Quốc Công.

Động tác này không chỉ làm cho An vương tiêu hao lực lượng mà làm hắn kinh sợ. Để cho hắn biết, phủ Quốc Công còn có lực lượng như Ám vệ mà hắn không biết, làm hắn không dám manh động.

Tiêu Thi cười lạnh nói:

– Hắn tính toán mưu đồ rất lâu, muốn bị trọng thương giữa đường, sau đó kéo dài đại hôn!

Sở Ly cười nói:

– Kế sách này của An vương điện hạ rất lợi hại, khả năng thành công rất lớn, mà độ nguy hiểm cực nhỏ, rất cao minh!

– Hừ!

Tiêu Thi liếc xéo hắn một chút:

– Bị ngươi nhặt một món hời lớn! Đã có mười cao thủ Thiên Ngoại thiên chết, có lẽ lần này An vương phủ đã trở nên yên tĩnh đúng không?

– Có lẽ còn có mười mấy Thiên Ngoại thiên nữa, không thể khinh thường. Đại công tử phải cẩn thận đề phòng hắn phát rồ.

Sở Ly nói.

Tiêu Bạch Hạc vẫn bồi tiếp ở bên người Tiêu Thi thì lại nghe thấy hộ vệ bẩm báo.

Lúc hắn nghe được tin tức thì lại kinh ngạc tới cực điểm.

Hắn vẫn mai danh ẩn tích lang bạt võ lâm, đến nay còn không bước chân vào hàng ngũ cao thủ Thiên Ngoại thiên. Thế nhưng hắn lại biết cao thủ Thiên Ngoại thiên rất lợi hại.

Mà vị thanh niên tổng quản trong phủ dưới một người, trên ngàn người này lại một hơi giết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, quả thực là kinh thế hãi tục.

Càng quan trọng hơn chính là, hắn lấy đâu ra số cao thủ Thiên Ngoại thiên kia chứ?

Đây mới thực sự là chuyện khiến cho người ta khiếp sợ, sau này võ lâm thiên hạ sẽ cực kỳ kính nể đối với phủ Dật Quốc Công, võ lâm trong cảnh nội cũng sẽ thành thật, không dám tiếp tục sinh sự, trong phủ sẽ thanh nhàn hơn rất nhiều.

– Sở tổng quản, ngươi lấy đâu ra được nhiều cao thủ như vậy chứ?

Tiêu Bạch Hạc cười nói:

– Ám vệ của phủ Quốc Công, nếu là người bên ngoài, có lẽ sẽ tin tưởng.

Sở Ly cười nói:

– Ta mượn sáu người từ phủ Nhân Quốc Công, một bằng hữu tri kỷ của Tam tiểu thư, hai người là bằng hữu của ta, hơn nữa quý phủ chúng ta có tám người, còn dẫn ra Lục Ngọc Dung của phủ Nhân Quốc Công. Như vậy đã đủ để thu thập mười cao thủ Thiên Ngoại thiên kia.

– Thủ đoạn xoay tay thành mây, lật tay thành mưa của ngươi quả thực rất kinh người!

Tiêu Bạch Hạc cảm khái nói:

– Ngay cả người của phủ Nhân Quốc Công cũng có thể mượn được!

Phủ Nhân Quốc Công và phủ Dật Quốc Công có cừu oán thế nào, hắn hiểu rõ nhất, nữ tử Lục Ngọc Dung kia rất là lợi hại.

Sở Ly nói:

– Lục Ngọc Dung cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, còn giúp nàng trộm một bảo vật trong An vương phủ, cho nên nàng mới đồng ý cho ta mượn sáu Thiên Ngoại thiên.

– Có thể thuyết phục được Lục Ngọc Dung, lợi hại!

Tiêu Bạch Hạc cười nói.

Sở Ly nói:

– Cũng là bị bức ép bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như không chấn nhiếp được An vương, phủ Quốc Công chúng ta sẽ không có đường sống, ta và tiểu thư tiến vào vương phủ cũng sẽ rất gian nan.

– Ngươi phải cẩn thận.

Tiêu Bạch Hạc nói:

– An vương há có thể cam tâm, tất sẽ trừ ngươi để cho yên tâm.

Sở Ly cười nói:

– Ta có thể tự bảo vệ mình, Tứ công tử yên tâm.

Tiêu Bạch Hạc gật gù, bây giờ rất yên tâm đối với thủ đoạn của Sở Ly, hắn cười nói:

– Nhị tỷ ta giao cho Sở tổng quản chăm sóc!

Sở Ly ôm quyền một cái:

– Tiến vào vương phủ, chịu chút oan ức là chuyện khó tránh khỏi, ta sẽ làm hết sức.

– Lòng người khó dò, quả thật không nghĩ tới An vương lại là người như thế.

Tiêu Bạch Hạc lắc đầu thở dài:

– Đại ca rất khổ sở, ngày hôm nay còn phải đi nghênh đón An vương, ta thật sợ đại ca không nhịn được, làm ầm ĩ với An vương ở bên đường!

– Đại ca cũng đã nhận được tin chiến thắng.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Hiện giờ tâm tình của đại ca rất tốt, sẽ không làm xằng làm bậy với An vương, được rồi lão Tứ, đệ đi làm đi!

-… Vâng.

Tiêu Bạch Hạc ôm quyền một cái.

Sở Ly ôm quyền, dùng ánh mắt tiễn hắn rời đi. Trong lòng đăm chiêu, vị Tứ công tử này không đơn giản!

Từ đầu hắn đã nhìn thấy Tiêu Bạch Hạc ra khỏi phòng, Tiêu Thi đứng lên, chậm rãi xoay người, bày ra tư thế uyển chuyển, hừ lạnh nói:

– Sở Ly, ngươi thật là lợi hại!

Sở Ly cười nói:

– Tiểu thư trách ta gạt tiểu thư đúng không?

– Cũng coi như ngươi biết rõ!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Chuyện như thế, tại sao không nói cho ta biết trước, để ta cao hứng một chút!

Hiện giờ nàng vừa nghe thấy An vương đã buồn bực bất an, nếu như sớm biết Sở Ly đang chuẩn bị đối phó với An vương, tâm tình của nàng cũng sẽ không xấu như thế.

– Không nắm chắc, vạn nhất thất bại, chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?

Sở Ly cười nói.

Tiêu Thi nói:

– Lần này đúng là nguy hiểm, số may… Ngươi làm việc rất thích mạo hiểm nhỉ!

Sở Ly cười cười.

– Ta không muốn đi cùng hắn, không muốn bái đường với hắn.

Mặt ngọc của Tiêu Thi trầm xuống, nhíu mày nói:

– Ngẫm lại cả người đã nổi da gà!

– Cái này…

Sở Ly cười khổ nói:

– Dù sao cũng phải đi, không thể tùy theo tính tình, cố gắng là có thể đi được.

– Để Liễu Nhứ giả trang thành ta đi!

Tiêu Thi nói.

Sở Ly bị ý nghĩ của nàng làm cho kinh sợ, vội vã xua tay.

Cũng không phải An vương chưa từng thấy Liễu Nhứ, một khi bị phát hiện ra, như vậy phiền toái sẽ lớn hơn, đây chính là một điểm yếu rất tốt. Nếu như An vương phát tác tại chỗ, nói không chừng đại hôn sẽ phải dừng lại.

Tiêu Thi thấy vẻ mặt của hắn kiên quyết, nàng hừ một tiếng không nói thêm nữa:

– Chuyện bái đường, làm sao bây giờ?

Sở Ly cười nói:

– Chúng ta có thể phỏng theo mưu kế của An vương, bị thương.

– Như vậy cũng đúng.

Tiêu Thi khẽ gật đầu:

– Một khi bị thương là có thể tránh được hắn dây dưa.

Sở Ly nói:

– Kỳ thực phương pháp rất nhiều, tiểu thư không cần phải lo lắng, nói không chừng tiểu thư vừa qua phủ thì An vương sẽ nổ chết bỏ mình.

Tiêu Thi lườm hắn một cái hừ lạnh nói:

– Ta không thể không lo lắng cho được.

Sở Ly cười ha hả hai tiếng:

– Nhất định phải cầm cẩn thận Phật châu, tuyệt đối đừng làm mất!

– Đương nhiên!

Tiêu Thi gật đầu.

Cái này cũng là chỗ dựa của nàng, vạn nhất không ổn nàng sẽ bóp nát, Sở Ly có thể tới đây trong nháy mắt, trong nháy mắt mang nàng đi, rời xa nguy hiểm.

– Tiểu thư, nên trang điểm rồi.

Bên ngoài truyền đến âm thanh của Liễu Nhứ:

– Đám người Đại công tử đã vào thành.

– Đi vào đi!

Tiêu Thi trầm mặt xuống.

Sở Ly cười lui về phía sau, ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy Tiêu Bạch Hạc đang ở bên ngoài chờ đợi mình.