Chương 116: Nổi tiếng

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Phủ Nhân Quốc Công càng ngày càng quá đáng, lần này nếu không có tam muội tới đó, nhị muội chắc đã lành ít dữ nhiều, Lục Ngọc Dung điên rồi!

– Công tử, ta thấy ả ta không nhằm vào nhị tiểu thư, quan trọng vẫn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên của chúng ta, bọn chúng phái đi bảy cao thủ Thiên Ngoại Thiên, rõ ràng là muốn giết cao thủ Thiên Ngoại Thiên của chúng ta!

Lâm Toàn trầm giọng nói.

– Ừ, tam muội cũng nghĩ vậy.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Chúng tưởng rằng chúng ta dễ bị ức hiếp!

– Công tử, bây giờ vẫn không phải lúc gây chiến!

Lâm Toàn nói nhỏ.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Cũng phải cho Lục Ngọc Dung biết thế nào là lợi hại, ả ta quá ngông cuồng, không coi ai ra gì!

– Lần này bọn chúng tổn thất nghiêm trọng, mất đi một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thực lực giảm mạnh, cũng coi như hả giận!

Lâm Toàn mỉm cười nói:

– Cần chúc mừng tam tiểu thư có được thủ hạ kiệt suất!

– Hừm, tên Sở Ly này!

Tiêu Thiết Ưng nhíu mày.

Lâm Toàn nói:

– Công tử không yên tâm sao?

– Tuổi trẻ không thận trọng, hơn nữa thời gian hắn vào phủ quá ngắn.

Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm nói:

– Dùng không yên tâm lắm.

– Hắn xả thân cứu nhị tiểu thư.

Lâm Toàn cười nói:

– Lòng trung thành không còn phải nghi ngờ, còn về tính thận trọng, tuổi còn trẻ nếu quá thận trọng ngược lại không phải việc tốt, quá già dặn và thâm trầm.

– Cũng đúng.

Tiêu Thiết Ưng khẽ gật đầu:

– Ta đã quá khắt khe rồi, nói thế nào đi nữa lần này hắn đã cứu nhị muội, ta phải trọng thưởng cho hắn!

Lâm Toàn mỉm cười:

– Chắc tam tiểu thư sẽ trọng thưởng, không cần công tử phải nhọc lòng.

– Ài… Tam muội này…!

Tiêu Thiết Ưng chỉ biết lắc đầu:

– Không biết phải nói sao với muội ấy!

– Tam tiểu thư cũng đã tận tâm.

Lâm Toàn nói:

– Tam tiểu thư đã đủ tài hoa, công tử hà tất phải tự làm khổ, chuyện gì cũng tự gánh vác, hãy để tam tiểu thư chia sẻ cũng cũng được mà!

– Trong số bốn huynh muội chúng ta, thiên phú võ công cao nhất là tam muội, tứ đệ mặc dù cũng giỏi nhưng vẫn kém tam muội một bậc, tương lai hi vọng tam muội vượt hơn hẳn mọi người nhưng muội ấy lại phân tâm vào những việc thế tục!

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu thở dài:

– Có khuyên thế nào cũng vô dụng!

Muốn đặt chân vào cảnh giới Thiên Thần, quan trọng nhất là ngộ tính và thiên phú, hắn và tứ đệ tuy thiên phú không tệ nhưng vẫn kém xa tam muội, bọn họ không hi vọng đạt tới cảnh giới Thiên Thần, tam muội thì có thể. Một khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần, phủ Quốc Công sẽ không còn gì phải lo lắng nữa, không ai dám động tới, đây mới thực sự là giúp đỡ phủ Quốc Công. Một mình hắn tuy mệt nhưng vẫn trẻ tuổi có sức khỏe, vẫn có thể gánh vác, nhưng tam muội không tán đồng với suy nghĩ của mình, cứ phân tâm vào những việc thế tục, biết rằng muội ấy có ý tốt nhưng hắn vẫn vừa giận vừa không biết phải làm sao.

Lâm Toàn mỉm cười lắc đầu.

Bốn huynh muội này tình cảm rất tốt, có lẽ là vì Quốc Công bế quan, mẫu thân đều không còn, vì thế đều nương tựa vào nhau, tình cảm rất sâu đậm. Hơn nữa cũng vì không có mâu thuẫn lợi ích, trưởng tử kế thừa vị trí Quốc Công, ấu tử ham mê võ học, nhị tiểu thư sức khỏe yếu, tam tiểu thư thì có một trái tim xuất trần, bọn họ đồng tâm hiệp lực cứu vãn thế suy yếu của phủ Quốc Công.

– Tới rồi!

Tiêu Thiết Ưng đột nhiên kêu lên.

Phía xa trên đường mù mịt cát bụi, một nhóm người từ từ tiến lại gần, chính là nhóm người Tiêu Thi, Tiêu Kỳ.

Tiêu Thiết Ưng vội vàng lên đón.

Tiêu Kỳ áo trắng không nhuốm bụi trần, sắc mặt lạnh lùng tới gần Tiêu Thiết Ưng liền xuống ngựa, đưa mắt nhìn xung quanh:

– Đại ca, trận thế lớn thế này để làm gì vậy!

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

– Mọi người lần này lập được đại công, đương nhiên phải long trọng nghênh đón!

Ng-uồn: ire-ad.–vn

Tiêu Kỳ biết ý hắn nói, thần sắc bình thường nói:

– Cũng bình thường.

Tiêu Thi kéo rèm khoang xe, lộ ra gương mặt che vải sa trắng, ánh mắt lấp lánh, bất mãn nói:

– Đại ca, đông người thế này làm gì chứ, mau về phủ thôi!

– Được thôi, về phủ!

Tiêu Thiết Ưng vội vã gật đầu, cẩn thận hỏi:

– Nhị muội, sức khỏe vẫn ổn chứ?

– Vâng, rất tốt.

Tiêu Thi buông rèm ngồi lại trong xe.

Tiêu Thiết Ưng đi bên xe ngựa cùng Tiêu Kỳ, ánh mắt như chim ưng nhìn qua Hải Thanh Sơn và Sở Ly, dừng lại một chút trên mặt Sở Ly.

Sở Ly chắp tay chào.

Tiêu Thiết Ưng gật đầu, quay đầu nói chuyện với Tiêu Kỳ.

Tuyết Lăng thấy Sở Ly về, sắc mặt lạnh lùng nhưng có làm thêm mấy món ăn ngon, bưng lên một vò rượu ngon, hầu hạ ân cần hơn một chút, không tỏ vẻ vui mừng, dường như không quan tâm tới việc đi đi về về của hắn.

Sở Ly cầm chén lắc nhẹ, chén bạch ngọc ánh rượu xanh ngọc, sinh khí dồi dào, bất giác muốn uống cạn một hơi, muốn uống hết luồng sinh khí dồi dào kia.

– Mấy ngày nay có việc gì không?

Sở Ly chậm rãi hỏi.

Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, ánh trăng sáng tỏ, cảnh sắc tiểu viện trở lên đẹp hơn, rừng trúc góc tường phía tây xào xạc giống như tiếng nhạc trên trời.

Tuyết Lăng mặc áo trắng tuyết không vướng bụi trần, gương mặt lạnh lùng:

– Không có việc gì lớn, à, đúng rồi, bằng hữu tốt của công tử nổi tiếng rồi.

Sở Ly liếc nhìn nàng.

Tuyết Lăng nói:

– Triệu Dĩnh sư muội!

– Nàng ấy làm sao rồi?

Sở Ly nhíu mày.

Tuyết Lăng nói:

– Có kẻ tới Nhàn Vân tửu quán gây sự, Triệu Dĩnh sư muội ra tay, đánh gãy chân mười mấy người.

– Là những ai?

Sở Ly nói, giọng điệu trách cứ:

– Nói hết một lượt đi!

– Hình như là một nhóm đệ tử Tê Ngô phái tới Nhàn Vân tửu quán, trêu ghẹo thị nữ của tửu quản, khiến Triệu Dĩnh sư muội nổi giận, Triệu Dĩnh sư muội đánh gãy chân toàn bộ bọn chúng, vứt ra ngoài tửu quán, tiếng kêu gào rất đáng sợ… Nghe nói việc làm ăn của Nhàn Vân tửu quán càng tốt lên!

Sở Ly nhíu mày nói:

– Đúng là Triệu Dĩnh sư muội sao?

– Tuyệt đối không sai, ta đã đi xác nhận rồi!

Tuyết Lăng gật đầu:

– Công tử không tin sao?

Sở Ly nói:

– Xem ra đám người đó quá đáng quá rồi!

Triệu Dĩnh sư muội tính tình yếu mềm, không thích hợp xông pha võ lâm, không dễ dàng ra tay, có thể đánh gãy chân bọn chúng chứng tỏ đám người phái Tê Ngô này rất khốn kiếp, thực sự làm Triệu Dĩnh nổi giận nên mới ra tay mạnh tới vậy.

Tuyết Lăng nói:

– Tê Ngô cũng là một phái lớn, chúng dám hoành hành trong thành đương nhiên võ công không tồi, nghe nói có mấy cao thủ Tiên Thiên, kết quả vẫn bị Triệu Dĩnh sư muội trừng trị, Triệu Dĩnh sư muội bây giờ rất có tiếng tăm.

Sở Ly ngẫm nghĩ gật đầu.

Phi Yến kiếm pháp của Triệu Dĩnh vốn rất tuyệt diệu, nàng lĩnh ngộ khá sâu sắc, lại có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, cao thủ Tiên Thiên bình thường sẽ không đánh lại được nàng ta.

Hắn liếc nhìn Tuyết Lăng cười nói:

– Ngươi rất ngưỡng mộ Triệu sư muội?

– Công tử, khi nào ta mới có thể được như Triệu Dĩnh sư muội?

Tuyết Lăng đưa mắt nhìn hắn.

– Ngươi muốn đột phá cảnh giới Tiên Thiên sẽ khó khăn hơn Triệu sư muội nhiều, cứ từ từ.

Tuyết Lăng vẻ mặt thất vọng, thở dài.

– Ăn xong cơm rồi ta giúp ngươi luyện công.

Sở Ly uống cạn một hơi.

Tuyết Lăng giúp hắn rót đầy chén, gương mặt lạnh lùng khẽ nở một nụ cười:

– Đa tạ công tử.

Mấy ngày nay nàng vẫn kiên trì khổ luyện nhưng kết quả khiến nàng càng tuyệt vọng, những ngày này mình điên cuồng tu luyện vẫn không bằng công tử giúp tu luyện một đêm, khoảng cách giữa người với người quá lớn, một người trên trời một người dưới đất, ông trời thật bất công!

Vừa oán thán vừa khổ luyện, nhờ việc quan sát hình mãnh hổ trên tường ý chí của nàng kiên định hơn, càng thêm nỗ lực tu luyện.