Chương 550: Phục Ngưu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cười vung vung tay lên.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Sở Ly ngươi có nhiều ý kiến quỷ quái, ngươi cảm thấy thế nào?

Sở Ly nói:

– Bọn họ có thể nói, chúng ta cũng có thể nói, để cơ sở ngầm của phủ Quốc Công nôn tin tức ra, nói Tuyệt Vân bảo cấp không phải ở trong Thái Hoa cốc, mà là ở trên Thông Linh tông.

– Thông Linh tông.

Tiêu Thiết Ưng suy nghĩ một chút rồi cười nói:

– Là một tông phái trong cảnh nội của phủ Tể Quốc Công đúng không?

Sở Ly cười gật đầu:

– Tông phái nhị lưu gần đây rất là thịnh vượng, làm việc cực đoan, đã gây ra không ít nhiễu loạn, có lẽ phủ Tể Quốc Công cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, tùy ý để nó bị diệt.

– Chủ ý này rất được, cho dù mọi người không tin thì cũng sẽ hoài nghi chuyện Thái Hoa cốc có bí kíp là thật hay là giả.

Tiêu Thiết Ưng nở một nụ cười, nói:

– Có điều ta lại không thoải mái, sợ rằng sẽ không ra được là ai tản tin tức này, muốn hại Thái Hoa cốc!

Sở Ly nói:

– Không nằm ngoài kẻ thù của Thái Hoa cốc.

– Phải mau chóng tìm ra mới được.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

– Thái Hoa cốc không tranh với đời mà vẫn còn có người mơ ước, lẽ nào có lí đó!

Sở Ly nói:

– Phủ Quốc Công chúng ta có kẻ thù khắp thiên hạ, môn phái nào mà không có kẻ thù cơ chứ? Dù Thái Hoa cốc không tranh với đời, thế nhưng bản thân đã là nơi mỹ nữ thành đàn, nhất định sẽ chọc cho người ta chảy nước miếng.

– Ài…

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

– Con người ấy mà…!

Sở Ly nói:

– Nhìn thấy mỹ nữ đã nghĩ chiếm làm của bản thân, loại nam nhân này rất nhiều, không giết hết được.

– Người như thế nên giáo huấn một phen.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

– Đây là bản tính của nam nhân… Chuyện này phủ Quốc Công không nên dính vào, cứ thờ ơ lạnh nhạt là được rồi, tránh cho cõng oan ức, cứ như phủ Tể Quốc Công, chỉ là người ra thủ đoạn biến thành phủ Quốc Công chúng ta mà thôi.

– Không lộ ra thủ đoạn!

Tiêu Thiết Ưng bĩu môi khinh thường.

Sở Ly cười nói:

– Hiện giờ ta chỉ lo lắng đây không phải là thủ đoạn của phủ Quốc Công…

Khi hắn nói chuyện lại lắc đầu một cái, những chuyện sầu lo này không thích hợp nói với Đại công tử, nhiễu loạn tâm tư của Đại công tử.

Tiêu Thiết Ưng ngẩn ra, vội hỏi:

– Lẽ nào là Hoàng thượng hay sao?

– Ai biết được.

Sở Ly than thở.

Hắn vẫn lo lắng là thủ đoạn của bên Đại Ly.

Nhưng hắn có bản lĩnh thông thiên tới mấy, chuyện đến trình độ này cũng không tra ra được, nhân lực có lúc cũng có hạn. Ở trước mặt nhân tính tham lam, sức mạnh của mình trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Sắc mặt Tiêu Thiết Ưng trở nên âm trầm lại.

Phục Ngưu sơn ở trong một ngọn núi thẳm rậm rạp, thuộc về địa bàn quản lý của phủ Tể Quốc Công.

Xung quanh có vô số cổ thụ um tùm trải rộng, cổ thụ che trời, che kín bầu trời.

Giữa sườn núi có một mảnh cung điện, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời lập lòe tỏa ánh sáng, nơi này chính là Phục Ngưu sơn, võ lâm tông phái nhất lưu.

Lúc này bên trong một tòa tiểu viện phía sau núi có tiếng nữ tử gào thét và tiếng kêu thê lương im bặt đi.

Một thanh niên phong trần tuấn lãng khoác xiêm y từ trong nhà chậm rãi đi ra, đứng ở giữa khu nhà nhỏ.

Dưới bậc thang có một lão giả có mái tóc hoa râm đứng đó, hơi khom người, khoát tay áo một cái.

Hai người thị nữ sợ hãi rụt rè vào phòng, rất nhanh đã mang ra một cỗ thi thể của một thiếu nữ đi ra ngoài, thân thể vẫn còn mềm mại, để lại một tầng nhiệt khí.

Hai nha hoàn lấy ga trải giường bọc lấy thi thể, lúc đi ra một góc của ga trải giường bỗng nhiên buông xuống, để lộ ra khuôn mặt tràn ngập vết máu của thiếu nữ, đã không thấy rõ dung mạo vốn có của nàng nữa.

Lão giả lạnh nhạt quét mắt nhìn hai người thị nữ kia một chút.

Hai thị nữ này sợ đến run lên, hô hấp lập tức ngừng lại, vội vã dùng bàn tay nhỏ kéo ga trải giường lên, lại bước nhanh rời khỏi tiểu viện.

Thanh niên này ra vẻ tinh thần thoải mái, hắn duỗi eo về phía mặt trời, thân thể thon dài tràn trề lực lượng.

Hắn ngửa đầu nhìn về phía mặt trời thở dài:

– Lại là một ngày tốt đẹp nhỉ!

Âm thanh của hắn ấm áp, để lộ ra từ tính.

– Thiếu chủ.

Lão giả này khom người, dùng thanh âm nhu hòa nói:

– Tin tức đã tung ra ngoài, đang chờ xem náo nhiệt từ phía Thái Hoa cốc.

Thanh niên anh tuấn này lười biếng nói:

– Rất tốt!

Lão giả khom người không tiếp tục nói nữa.

Thanh niên anh tuấn đi tới bên cạnh vườn hoa, thân thể nghiêng về phía trước, dán sát người vào một đóa hoa tươi, nhắm mắt lại khẽ hít hà, vẻ mặt có vẻ say sưa:

– Có lẽ Mai Ngạo Sương cũng đã nhận được tin tức rồi?

– Các nàng không điếc, có lẽ đã biết rồi.

Lão giả này mỉm cười nói.

Thanh niên anh tuấn mở mắt ra, đánh giá đóa hoa tươi này, lại cười lên ha hả nói:

– Phần đại lễ của ta không biết nàng có thích hay không.

– Có lẽ muốn yêu thích cũng không nổi.

Lão giả này cười nói.

Thanh niên anh tuấn cười ha hả nói:

– Không thích cũng phải thích!

– Đúng, ý tốt của thiếu chủ, nàng không thích cũng phải thích.

Lão giả khom người cười nói.

Thanh niên anh tuấn đưa tay ra, nhẹ nhàng ngắt lấy đóa hoa tươi kia, đặt ở trước mũi khẽ hít:

– Lần này có thể lôi nàng ra chứ?

– Kế này của thiếu chủ này cực kỳ tinh diệu, mượn những gia hỏa đã điên kia, nhất định có thể phá hủy Thái Hoa cốc dễ như ăn cháo!

Lão giả cười nói:

– Không hổ là thần cơ diệu toán!

– Ha ha…

Thanh niên anh tuấn kia nở nụ cười, khoát tay nói:

– Bản lĩnh nịnh hót người của Kiều Tam ngươi càng ngày càng thuận miệng hơn rồi đấy!

Lão giả Kiều Tam cười ha hả nói:

– Thiếu chủ thứ lỗi, miệng ta thực sự rất vụng, nghĩ gì nói đó, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Thanh niên anh tuấn cười khẽ:

– Ta rất thích cái miệng này của ngươi!

Hắn nhẹ nhàng nắm đóa hoa tươi vào trong lòng bàn tay, chậm rãi nắm chặt, lại chậm rãi mở bàn tay thon dài ra, cánh hoa đã bị ép thành một đoàn, nhụy hoa dính vào trong tay hắn.

Hắn buông tay ra, nhìn cánh hoa đã bị phá nát, miệng tươi cười.

Kiều Tam đưa khăn lụa lên, cười nói:

– Thiếu chủ, lúc nào chúng ta bắt đầu hành động?

– Không vội.

Thanh niên anh tuấn lau tay, vứt khăn lụa cho hắn:

– Ta đoán đám ngu xuẩn này không tìm được vị trí của Thái Hoa cốc ở đâu.

– Vâng.

Kiều Tam tiếp lấy khăn lụa rồi thu vào trong tay áo:

– Thái Hoa cốc quá bí ẩn, sợ là sẽ không tìm ra được.

– Vì lẽ đó ta phải giúp bọn họ một tay.

Thanh niên anh tuấn lại tiến về phía một đóa hoa khác, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngửi, vẻ mặt có vẻ say sưa:

– Tìm ra vị trí của Thái Hoa cốc cho ta!

– Thiếu chủ, chuyện này cũng không dễ dàng.

Kiều Tam bất đắc dĩ nói:

– Ta đã phái người tìm, dù làm thế nào cũng không tìm ra được.

– Nếu như biện pháp đần độn này của ngươi mà tìm được thì Thái Hoa cốc đã sớm bại lộ rồi!

Thanh niên anh tuấn nhắm mắt lại nói, vẻ mặt say sưa, lại hừ lạnh nói:

– Ngươi làm việc quá thẳng cho nên mới không hoàn thành được việc.

– Xin thiếu chủ chỉ điểm cho ta.

Kiều Tam vội nói.

Thanh niên anh tuấn mở mắt ra, thoả mãn nhìn đóa hoa tươi này, đưa tay ngắt, lại đặt ở trước mũi ngửi:

– Nghĩ từ chỗ khác đi.

Vẻ mặt Kiều Tam có vẻ lúng túng, tha thiết mong chờ nhìn hắn.

Thanh niên anh tuấn lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút.

Vẻ mặt lúng túng của Kiều Tam càng đậm hơn, nói:

– Kính xin thiếu chủ chỉ điểm.

– Nơi tin tức linh thông nhất trong Đại Quý chúng ta là nơi nào chứ?

Thanh niên anh tuấn ngửi hoa tươi, lười biếng hỏi.

Kiều Tam suy nghĩ một chút nói:

– Phủ Quốc Công sao?

– Quốc Công phủ không phải là nơi có tin tức linh thông nhất.

Thanh niên anh tuấn lạnh nhạt nói.

Kiều Tam cau mày chăm chú suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên, vội hỏi:

– Lẽ nào là triều đình?

– Bí vệ phủ.

Thanh niên anh tuấn lạnh nhạt nói.

Kiều Tam mạnh mẽ vỗ bắp đùi mình một cái, nói:

– Đúng vậy!

Thanh niên anh tuấn đặt hoa tươi vào trong lòng bàn tay, chậm rãi thu tay về, nắm chặt, nhìn nhụy hoa dính vào lòng bàn tay, khóe miệng nở một nụ cười nói:

– Ta nhớ phụ thân ta có một vị bằng hữu tốt ở bên trong Bí vệ phủ đúng không? Còn là một Bách phu trưởng nữa?

Kiều Tam vội vàng gật đầu:

– Vâng, quả thật sơn chủ có một vị bằng hữu tốt trong Bí vệ phủ.

– Lấy danh nghĩa của phụ thân đi gặp hắn một chút, hỏi vị trí của Thái Hoa cốc một chút.

Thanh niên anh tuấn buông tay ra, đóa hoa đã tan nát rơi xuống mặt đất.

– Vâng!

Kiều Tam dùng sức gật đầu, vội vã dâng khăn lụa lên.

Thanh niên anh tuấn lau lau tay, vứt khăn lụa cho hắn rồi nói:

– Trong vòng hai ngày mang tin tức tới cho ta!

– Vâng!

Kiều Tam vội nói.