Chương 207: Bán con

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngõ Tam Dương Thần Đô.

Bóng đêm mông lung, ánh trăng như nước.

Sở Ly lẳng lặng đứng ngoài cửa của một gia đình, đánh giá căn nhà này.

Đây chính là nhà của vị cung nữ kia, lúc từ trong cung đi ra nàng đã được thưởng không ít bạc, bằng không cũng không trụ lại được ở nơi này.

Kinh thành rất lớn, muốn định cư được cũng không dễ, bách tính bình dân cũng không mua nổi được một tòa nhà ở trong Thần Đô.

Trong đầu của hắn cũng không nhìn thấy nhi tử của cung nữ, chỉ có một nam nhân say rượu ôm cái bình đang ngủ say sưa, khuôn mặt đỏ lên, say ngà ngà, tiếng ngáy như sấm.

Chung quanh không có cao thủ, An vương không phái người tới, hoặc là đã phái người tới từ trước đó.

Hắn nhẹ nhàng tiến vào trong phòng ngủ, đứng ở trước thân thể của nam nhân kia, lại đưa tay vỗ một cái, đánh tan hơn nửa cảm giác say của hắn.

Nam tử này chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người rất cao, cũng có mấy phần suất khí, có thể mê hoặc được không ít thiếu nữ, đáng tiếc trên gương mặt tuấn tú này có mấy phần xanh tím. Vừa nhìn thì Sở Ly đã biết hắn ta vừa bị người cho đánh một trận.

– Ừm… a…

Nam tử này lật người lại, đầu rúc rúc, lại càng ôm cái bình chặt hơn.

– Phanh!

Sở Ly lại vỗ một chưởng vào sau lưng hắn, mở miệng nói chuyện:

– Tỉnh lại đi!

Nam tử này lập tức ngồi dậy, hai tay ôm đầu, nhanh chóng cuộn thành một đoàn, miệng kêu to:

– Đừng đánh ta! Đừng đánh ta!

– Ngươi tên là gì?

Sở Ly cầm một cái ghế ngồi vào trước giường của hắn.

– Chu Tử Văn.

Nam tử nhắm mắt lại kêu lên.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Liễu Nhứ bảo ta tới đây!

– Liễu Nhứ?

Chu Tử Văn buông tay ra, quay đầu nhìn về phía Sở Ly:

– Con tiện nhân kia sao?

Sở Ly cau mày nói:

– Con ngươi đâu?

– Con?

Sắc mặt Chu Tử Văn lập tức trở nên lạnh lẽo:

– Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Liễu Nhứ?

Sở Ly đã nhìn thấy chân tướng từ trong đầu của hắn. Sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm:

– Ngươi đã bán con ngươi đi rồi sao?

Hắn thiếu nợ rất nhiều, không chỉ có bán nhi tử đi mà ngay cả lão bà Liễu Nhứ cũng bán. Hiện giờ Liễu Nhứ còn chưa trở lại, chỉ cần trở về thì người của sòng bạc sẽ đi tới cửa bắt người.

Dám mua Liễu Nhứ có xuất thân là cung nữ, sòng bạc này không bình thường đấy.

– Nói bậy!

Chu Tử Văn vội vàng lắc đầu.

Sở Ly lạnh lùng nhìn hắn:

– Ngươi không biết thân phận của Liễu Nhứ sao?

Chu Tử Văn cười hì hì, im lặng không nói lời nào, mà quay đầu không thèm nhìn hắn.

– Không ngờ ngươi lại có thể tàn nhẫn được như vậy.

Sở Ly đánh giá nam nhân bên ngoài được tô vàng nạm ngọc bên trong đã thối rữa này từ trên xuống dưới. Đây thực sự là một kẻ cặn bã nhất bên trong đám cặn bã.

– Ha ha, đó cũng không phải là nhi tử của ta!

Chu Tử Văn bĩu môi.

Sở Ly nói:

– Dẫn ta đi sòng bạc, ta sẽ mang nhi tử ngươi về, đồng thời còn chuộc đồ giúp ngươi.

– Thật sao?

Chu Tử Văn nhất thời trợn to mắt.

Sở Ly đứng dậy:

– Ta không rảnh nói đùa với ngươi, ta đến đây là tìm nhi tử của ngươi.

– Lẽ nào ngươi là phụ thân ruột của tiểu Toàn?

– Không phải.

– Vậy phụ thân ruột của tiểu Toàn là ai?

– Ngươi.

Sở Ly lạnh lùng nói:

– Nói nhiều một câu sẽ bớt đi một trăm lạng bạc ròng!

– Được được, ta không nói có được không?

Chu Tử Văn vội vã cười bồi.

Hắn cẩn thận từng li từng tí một thả vò rượu xuống, xuống giường mặc ủng, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Sở Ly đi với hắn ở trong hẻm nhỏ, lại đánh giá bốn phía:

– Sòng bạc kia mua nhi tử ngươi làm gì vậy?

– Cái này ai mà biết được.

Chu Tử Văn rụt cổ lại, không chịu được giá lạnh của đêm tối, hắn cười hả hả nói:

– Cũng sẽ không giết nó ăn thịt.

Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút:

– Cũng sẽ không cung phụng như đại thiếu gia.

– Trẻ con chịu đựng khổ sở một chút, sợ cái gì chứ?

Chu Tử Văn cười theo:

– Không sao, sống ở đâu mà chẳng phải là sống. Không chết được là được.

– Dù sao cũng không phải là con của ngươi nha.

Sở Ly gật gù.

Chu Tử Văn vội vàng gật đầu.

Sở Ly lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

Thần Đô là một tòa thành không có ban đêm, dù có muộn hơn đi nữa thì cũng có người chơi đùa ở trên đường. Bọn họ đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới phố lớn có dòng người qua lại không dứt, dọc theo phố lớn đi về phía Đông, tới một tòa lầu cao đèn đuốc sáng trưng, thanh âm huyên nháo liên tiếp từ bên trong lầu cao bay ra.

Ba chữ lớn Phiên Hương lâu phản chiếu ra kim quang.

– Nơi này là sản nghiệp của Thành vương gia. Vì lẽ đó không ai dám nợ bọn họ!

Chu Tử Văn căn dặn một câu, chỉ lo Sở Ly làm bừa.

Sở Ly cau mày:

– Thành vương?

– Vâng.

Chu Tử Văn vội vàng gật đầu nói:

– Danh tiếng của Thành vương rất tốt, làm việc rất là công bằng, cũng không ai dám lừa gạt. Nếu như ngươi muốn thắng tiền thì cũng không có ai dám có ý với ngươi.

– Thành vương sẽ làm loại chuyện làm ăn này sao?

Sở Ly hừ lạnh nói.

Chu Tử Văn cười hắc hắc nói:

– Những Vương gia như bọn họ, chuyện gì mà không dám làm chứ? Chỉ cần không giết người phóng hỏa, ai dám nói bọn họ?

Sở Ly cau mày gật gù, ra hiệu cho hắn đi vào.

Chu Tử Văn dừng bước trước cửa lâu, ưỡn ngực lên. Chỉ là hắn lại lập tức thu lại dáng vẻ này, lại còn thấp giọng nói:

– Ngươi thực sự có thể trả giúp ta sao?

– Bao nhiêu?

– Một… Một ngàn lạng.

– Một ngàn lạng, ngươi cũng giỏi thật đó!

Sở Ly móc ra một tấm ngân phiếu ở trong lòng, quơ quơ ở trước mặt của hắn.

Hai mắt của Chu Tử Văn nhất thời tỏa sáng, nhìn trừng trừng vào tấm ngân phiếu, trong lòng vui mừng khôn xiết. Ngực lần nữa giơ cao lên, cao đầu ưỡn ngực tiến vào trong đại sảnh.

Bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, chẳng khác nào ban ngày. Mỗi cái bàn đều có một đám người đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào xúc xắc ở giữa, không để ý tới người ra vào, thỉnh thoảng bọn họ còn rống to, hoặc là lớn tiếng thở dài, hoặc cười ha hả, cảm thán một vài câu.

Chu Tử Văn kéo tay một gã sai vặt, nói mình muốn gặp Tề tam gia.

Sai vặt chỉ chỉ đường, Chu Tử Văn lại mang theo Sở Ly đi lên lầu.

Lầu hai là tửu lâu, mỗi một bàn đều có các món ngon có đủ sắc hương vị. Tiếng nam nữ trêu đùa và tiếng sáo trúc hòa vào nhau, có cảm giác xa hoa, đồi trụy.

Hai người đi tới trước một cái bàn, lập tức nhìn thấy Tề tam gia gầy gò đang ngồi đó.

Dưới khuôn mặt trái xoan hàm nhọn có ba sợi râu dê. Hắn lười biếng liếc mắt nhìn Chu Tử Văn một chút:

– Lão Chu, lão bà trở về rồi sao?

Cái bàn này chỉ có một mình hắn ngồi, bên người không có hộ vệ.

Sở Ly nhìn ra tên Tề tam gia này là cao thủ Thiên Tiên, đường đường là cao thủ Thiên Tiên lại làm chuyện như vậy. Xem ra thế lực của sòng bạc này cũng không nhỏ.

Chu Tử Văn ưỡn ngực, cười gian nói:

– Tam gia, ta tới đây là để trả nợ!

– Ngươi lấy cái gì ra để trả nợ?

Tề tam gia cười nhạt:

– Vợ con đều bán, ồ, muốn bán nhà sao? Nghe ta khuyên một chút, đàng hoàng về nhà sinh sống đi thì hơn!

– Vị huynh đệ này sẽ trả giùm ta.

Chu Tử Văn chỉ chỉ vào Sở Ly, cười cười lấy lòng với Sở Ly.

Sở Ly ôm quyền một cái:

– Tề tam gia, hắn thiếu nợ các người bao nhiêu?

– Một ngàn lạng.

Tề tam gia hơi híp mắt đánh giá Sở Ly:

– Tửu lâu chúng ta rất công bằng, sẽ không ăn quá. Một ngàn lạng là một ngàn lạng, ngươi thực sự trả cho hắn sao?

Sở Ly móc ra tấm ngân phiếu ngàn lạng ở trong lòng, bỏ lên trên bàn rồi nói:

– Đứa trẻ đâu?

– Ngươi còn muốn lấy đứa trẻ về sao?

Tề tam gia cười nhạt, lắc đầu nói:

– Muộn rồi, chúng ta đã xử lý, trả lại một ngàn lạng thì không cần phải mang lão bà của hắn tới nữa.

– Đứa trẻ ở chỗ nào?

Sở Ly lại móc ra một ngân phiếu ngàn lạng ở trong lòng, hai tấm ngân phiếu đồng thời được ném tới.

– Một ngàn lạng này là tiền chuộc đứa trẻ.

– Khá là hào phóng.

Tề tam gia cười nhạt, hai mắt híp lại xuất hiện tinh mang, hắn than thở:

– Đáng tiếc, ngươi đã tới chậm một bước, hiện tại có khả năng tiểu tử kia đã tịnh xong thân rồi.

Sở Ly lại móc ra một tấm ngân phiếu vạn lạng ở trong lòng, ném tới trên mặt hai tấm ngân phiếu ngàn lạng rồi nói:

– Nếu như trong một phút ta có thể nhìn thấy nó thì những thứ này đều là của các ngươi.

Y sam màu xanh trên người hắn không gió mà bay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Tề tam gia.

Sắc mặt của Tề tam gia hơi thay đổi, cao thủ Tiên Thiên!

Sở Ly rút ra một tấm ngân phiếu ngàn lạng, nhẹ nhàng run lên, ngân phiếu tức thì hóa thành mảnh vỡ:

– Một phút sau không gặp đứa trẻ thì những tấm ngân phiếu này sẽ có kết cục này.

– Ầm!

Tề tam gia chợt vỗ bàn một cái, trợn mắt nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn.

Trong mắt Tề tam gia có tinh mang lập lòe, hắn hét lớn một tiếng:

– Người đâu!

Hai hán tử ứng tiếng, sải bước đi tới gần:

– Tam gia!

Tề tam gia nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi nói:

– Đoạt nhi tử của lão Chu lại cho ta. Nếu trong một phút không thấy nhi tử của lão Chu thì các ngươi cũng đừng quay về nữa.

– Vâng!

Hai đại hán trầm giọng hô một tiếng, xoay người vọt tới phía trước cửa sổ. Sau đó đẩy mở cửa sổ nhảy ra ngoài.