Chương 273: Thư quý

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cau mày nói:

– Giết người có gì mà xem cơ chứ?

Tiêu Thi nói:

– Ta muốn nhìn một chút xem những thổ phỉ kia ra sao, sao lại không có tính người như vậy chứ!

Sở Ly nói:

– Bọn họ giống như người bình thường… Được rồi, ta đi một lát sẽ trở lại!

Hắn dứt lời lóe lên rồi biến mất, không thấy bóng dáng.

Tiêu Thi buồn bực dậm chân một cái.

Liễu Nhứ cười nói:

– Tiểu thư, tổng quản làm vậy là vì chúng ta, thực sự không thể nhìn hắn giết người.

– Ngươi đã nhìn thấy người khác giết người hay sao?

– Gặp một lần, hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thoải mái, cả người khó chịu, lúc đó ta đã gặp ác mộng rất lâu!

– Chết thì có gì đáng sợ cơ chứ? Ai cũng phải chết.

Liễu Nhứ nói:

– Cho nên không nhìn thì tốt hơn.

– Hắn có thể xem, chúng ta không thể nhìn sao?

Tiêu Thi không phục nói:

– Lá gan của hắn lớn hơn so với chúng ta sao?

– Dù sao cũng là nam nhi, dương khí nhiều mà.

Liễu Nhứ nói:

– Nữ nhân thì tốt nhất đừng xem những thứ này.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Sở Ly đã xuất hiện ở trước một sơn trại.

Đây là một cái sơn trại rách nát, cửa trại có một cái lỗ thủng to, có thể để cho một người chui vào được. Hộ vệ trước cửa ôm trường đao đang ngủ gà ngủ gật.

Hoàng hôn buông xuống, trong sơn trại khói bếp lượn lờ, người bên trong trại đã bắt đầu làm cơm.

Nghĩ tới thôn trang phía dưới không phải đang làm cơm mà là lửa cháy hừng hực, nghĩ tới những chuyện này, sát khí trong lòng hắn ngày càng nặng hơn.

Thân thể hắn phiêu dật, đi tới trước mặt hộ vệ gác cổng, ánh kiếm lóe lên, đâm thủng trái tim, trong nháy mắt người này đã mất mạng. Thần đao nhất thức hóa thành kiếm thức, tuy rằng không như ý muốn, nhưng uy lực cũng đủ kinh người.

Hắn nhẹ nhàng bay vào trong sơn trại.

Đám trẻ con đang chơi đùa, đuổi nhau trong trại nhìn thấy hắn lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng chạy về.

Sở Ly không để ý tới những đứa trẻ này mà đánh giá đám thổ phỉ đang cầm đao cầm kiếm lao ra, nhìn thấy sát khí của bọn họ ngập trời, hắn sầm mặt lại. Vọt đến trước mặt bọn họ, ánh kiếm không ngừng lóe lên, mỗi một lần lập lòe đều có một trái tim bị xuyên thủng.

Trong giây lát, trên đất đã có mấy chục nam tử nằm xuống. Chỉ còn lại mười mấy đứa trẻ và một ít người già trẻ em ngơ ngác nhìn hắn, bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc tới ngây người.

Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quét một lần, thân thể lập lòe, tìm thấy mấy con cá lọt lưới, đánh gục từng người, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng gào khóc kinh thiên động địa gào, đám nữ nhân liên tục phát ra tiếng nhục mạ.

Sở Ly không hề có ý thương hại, tốc độ không giảm.

Hắn xuất hiện ở trước mặt nhị nữ. Tiêu Thi nhìn về phía hắn.

Nàng rất kỳ quái, trên mặt Sở Ly mang theo nụ cười nhẹ nhõm, giống như không phải đi giết người, mà là vừa đi cứu người vậy.

Liễu Nhứ cũng đánh giá hắn.

Sở Ly cười nói:

– Đi thôi.

Diệt thổ phỉ một trại có thể cứu được rất nhiều dân chúng vô tội, có thể nói là công đức vô lượng, thật đáng mừng, vì lẽ đó cho nên tâm tình của hắn rất tốt.

Lại nói tới đám thổ phỉ chết đi, hắn không xem đối phương là người, mà xem như lợn như chó vậy.

Ba người dùng một ngày ban đêm đã đi tới Khánh Vân thành.

Sở Ly căn cứ vào địa chỉ tìm được ba toà nhà kia.

Tiêu Thi đánh giá tiểu viện này. Lại quay đầu nhìn về phía Sở Ly, vẻ mặt rất nghi hoặc.

Tiểu viện này không có hoa viên, không có rừng trúc. Không có tiểu đình, bên trong cái sân trống rỗng chỉ có một cái giếng nước, từ cửa viện đến phòng khách là mấy tảng đá xếp đặt tạo thành một cái đường mòn. Khi trời mưa còn có đường mà đi, không tới mức dẫn phải bùn, sình.

Đây là một căn nhà nghèo khó điển hình, tuyệt nhiên không giống với suy nghĩ của Tiêu Thi.

Những căn nhà chung quanh đều như vậy, hiển nhiên người ở nơi này đều là người nghèo.

Sở Ly thoả mãn gật gù, tuy rằng nhà rách nát, nhưng vị trí rất tốt.

Ba căn nhà dựa vào tường thành. Bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi thành.

– Thực sự là nơi này sao?

Liễu Nhứ cười nói:

– Tổng quản, như vậy cũng quá khổ cực phải không?

Sở Ly nói:

– Như vậy mới làm cho người ta bất ngờ. Không khiến cho người khác chú ý.

– Thế nhưng tiểu thư không ở nơi này được a.

Liễu Nhứ nói.

Cho dù Tiêu Thi che mặt đi ra ngoài, bằng vóc người uyển chuyển và khí chất ung dung của nàng sẽ rất dễ thấy. Khi đó không ai mà không nhìn chằm chằm vào nàng.

– Vậy thì đừng ra ngoài, sẽ không ở đây quá lâu đâu.

– Cứ như vậy đi.

Tiêu Thi cười nói:

– Cũng không tệ, ta chưa từng ở qua nơi rách nát như vậy.

Liễu Nhứ than thở:

– Chỉ sợ tiểu thư sẽ không quen.

– Cũng không ở mấy ngày, cứ vào nhà dọn dẹp một chút đi.

Tiêu Thi nói:

– Ta cũng buồn ngủ.

– Vâng.

Liễu Nhứ bất đắc dĩ đồng ý, vào phòng.

Sở Ly nói:

– Các ngươi ở bên này, ta sẽ ở bên kia.

Hắn chỉ chỉ về đình viện phía đông.

– Sao ngươi không ở cùng chúng ta?

Tiêu Thi kinh ngạc hỏi.

Sở Ly nói:

– Ở cùng nhau sẽ làm hỏng danh tiếng của tiểu thư. Tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, cần cái gì, ngày mai ta sẽ đi mua, các ngươi cố gắng không nên ra khỏi cửa!

-… Được.

Tiêu Thi nhìn chăm chú vào hắn một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Người Sở Ly nhẹ nhàng xẹt qua đầu tường, tiến vào đình viện phía đông.

Tuy rằng đình viện cũ nát, nhưng đệm chăn trong phòng rất mới, Tưởng Hòe làm việc rất chu đáo.

Hắn ngồi vào trên giường, khoanh chân vận công, một đêm qua đi rất nhanh.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn luyện xong công, đi tới đình viện phía tây.

Tiêu Thi đang đi dạo ở bên trong đình viện, xem như là phương pháp dưỡng sinh, nàng vừa đi vừa kinh ngạc đánh giá mỗi một góc của đình viện.

Sở Ly vừa nhìn thấy áo của nàng, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

Nàng mặc một cái áo rách màu xanh quê mùa cục mịch, khác biệt một trời một vực so với nàng ngày hôm qua.

Nếu như không nhìn vào mặt nàng, quả thực sẽ không có ai nghĩ tới nàng sẽ là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý.

Liễu Nhứ đang rất bận bịu, thổi lửa nấu cơm, người mặc trang phục của một nha hoàn nông thôn, gọn gàng mà nhanh nhẹn.

– Thật là có thể.

Tiêu Thi ngáp một cái.

Sở Ly cười nói:

– Tối hôm qua có ngủ ngon không?

Tiêu Thi nói:

– Bỗng nhiên đổi giường, có chút lạ, chỉ có điều cũng rất chân thật.

Sở Ly nhìn nàng như vậy hắn cũng yên lòng, người nhẹ nhàng trở về tiểu viện của mình, tiếp tục luyện công, chuẩn bị thử tu luyện Thiên Ma công.

Chờ Liễu Nhứ làm cơm xong, lại bắt chuyện với hắn một tiếng, hắn đi qua cùng ăn cơm với hai nàng.

Những tháng ngày tiếp theo, bọn họ đều yên ổn ở lại nơi này.

Ba căn nhà của bọn họ ở đầu phố lớn phía Tây, dán vào tường thành, không có người bên ngoài.

Phía đông Sở Ly có một gia đình, chỉ có một nữ tử trung niên và nhi tử hai mươi tuổi của nàng.

Tiêu Thi và Liễu Nhứ hầu như không bước chân ra khỏi cửa.

Nhưng mỗi ngày Sở Ly đều đi ra ngoài một chuyến, mua thức ăn mua thịt mua gạo, còn có một chút thứ thượng vàng hạ cám, củi gạo dầu muối, đủ loại chuyện vụn vặt.

Ngoại trừ đi ra ngoài mua đồ, hắn cũng đi bộ làm quen với mọi nơi trong thành, đi khắp nơi, có thể nghiên cứu địa hình, nghe tin tức ngầm ở trong dân gian một chút.

Hắn biết nhi tử của gia đình phía đông là người trong bang phái, là đệ tử của Phi Hồng bang.

Chạng vạng một ngày nọ, hắn mang theo một khối thịt, dưới ánh chiều tà đi về.

Trên đường cái, từng nhà đều có khói bếp bốc lên.

Hắn chợt thấy một tiểu tử đang cướp rổ của một lão thái thái.

Hắn nhận ra tên tiểu tử này, chính là nhi tử Dương Thư Quý nhà sát vách phía đông với mình.

– Thư Quý, quả thực không cần mà.

Lão thái thái bảo vệ rổ của mình, hung hăng lắc đầu:

– Ta có thể làm được mà.

– Đại nương, không phải con nói người, tuổi người lớn như thế rồi còn mạnh mẽ làm gì. Loại việc này cứ nói cho con một tiếng, con sẽ làm cho người!

Thân thể Dương Thư Quý cao to, mặt dài, mắt ti hí, không có dính dáng một chút nào tới hai chữ anh tuấn.

Trên mặt hắn có hai vết bầm, hiển nhiên vừa mới đánh nhau với người ta.

Lúc hắn nói chuyện, hắn mạnh mẽ đoạt lấy rổ của lão thái thái, kéo lão thái thái vào trong nhà, một lát sau cười ha ha đi ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Sở Ly, cười chào hỏi.

Sở Ly gật gù, chắp tay đi dạo chậm rãi về phía trước.

Dương Thư Quý nhìn bóng lưng của Sở Ly, gãi đầu một cái.

Hàng xóm của hắn là một người quái dị.

Nhìn dáng vẻ kia là một người đọc sách, mỗi ngày đều đi đi lại lại, nếu không phải xem người ta chơi cờ thì chính là đi bộ, dường như từ sáng đến tối không có chuyện gì để làm vậy.

Từ sáng đến tối hắn ta đều mặc áo bào trắng, giả vờ giả vịt.

Ở đây mặc áo bào trắng thì sao có thể làm việc được chứ?

Phố lớn vừa đi đã có bùn, nếu như trời mưa, đi hai bước đã bị bắn một thân đầy bùn, hắn cố ý tạo ra việc cho mình sao?

Âm thầm lắc đầu, Dương Thư Quý vuốt vuốt mặt của mình, hận không thể xóa tan hai vết bầm đi, sau đó chậm rãi đi về nhà.

Rất nhanh Sở Ly đã nghe được bên phía sát vách truyền đến kêu thảm thiết, Dương Thư Quý đang bị mẫu thân của hắn cầm cái chổi đuổi theo đánh.