Chương 566: Chỗ Dựa

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau đó trên đường quả nhiên bình tĩnh không có chút bất ngờ nào, bọn họ thuận lợi đến Bí vệ phủ.

Vừa vào đến Bí vệ phủ, từ Bí vệ gác cổng, đến Bí vệ gặp phải dọc theo đường đi đều hiếu kỳ nhìn hắn, Sở Ly không thể làm gì khác hơn là mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Hắn hiểu rõ tâm tư của mọi người, bọn họ đều đang rất hiếu kỳ, rốt cuộc có phải là hắn đạt được Tuyệt Vân bảo cấp hay không.

Bọn họ thân là Bí vệ, tin tức linh thông, biết gần đây Sở Ly không đi ra ngoài.

Nhưng bọn họ cũng cảm thấy, tin tức này không hẳn đã không có lửa mà lại có khói, nếu không có Tuyệt Vân bảo cấp thì tại sao Sở Ly có thể nào từ một người chưa từng luyện võ, trong vòng hai năm bước lên cảnh giới Thiên Ngoại Thiên được chứ?

Quốc Công phủ không có thắng cảnh, hắn không có cơ hội tìm hiểu, sao có thể bước lên Thiên Ngoại Thiên được? Nhất định là có kỳ ngộ, mà cái kỳ ngộ này rất có khả năng chính là Tuyệt Vân bảo cấp!

Sở Ly không thể làm gì được đối với suy nghĩ của bọn họ, lẽ nào hắn đứng ra giải thích nói mình không có bí kíp? Người khác sẽ càng không tin hắn.

Đi tới Mai Nhị viện, đám người Đổng Kỳ Phi vẫn đang ở trong viện luyện công.

Sở Ly vung vung tay, ra hiệu cho đám người Tần Tấn tùy ý, mình thì lại vào phòng.

Mới vừa vào đến phòng thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, âm thanh của Dương Tông Văn vang lên:

– Thống lĩnh!

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Phó Mộng Sơn vung vung tay với Dương Tông Văn, tiến vào phòng khách.

Sở Ly đứng dậy ôm quyền.

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:

– Tiểu Sở, ta không quấy rầy ngươi chứ?

– Thống lĩnh vô sự không lên điện tam bảo, có chuyện gì vậy?

Sở Ly cười nói.

Hai người phân biệt ngồi xuống, nha hoàn bưng trà đi vào trong phòng.

Phó Mộng Sơn than thở:

– Tin tức gần đây lưu truyền rất là quỷ quái, nói ngươi đạt được Tuyệt Vân bảo cấp, đã xảy ra chuyện gì?

Sở Ly hừ một tiếng:

– Chuyện này nói đến rất buồn cười, là do tranh giành tình nhân gây ra… Thiếu chủ Phục Ngưu sơn yêu thích Mai Ngạo Sương Thái Hoa cốc, biết ta và Mai Ngạo Sương có liên quan cho nên mới hận lên đầu ta, phân tán tin tức nói ta đạt được Tuyệt Vân bảo cấp.

– Thiếu chủ Phục Ngưu sơn?

Phó Mộng Sơn cười nói:

– Tiểu tử này đủ xấu.

Sở Ly lắc đầu than thở:

– Thừa dịp Tuyệt Vân bảo cấp xuất thế, hắn nhân cơ hội làm loạn, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, tin tức Mai Ngạo Sương của Thái Hoa cốc đạt được bí kíp cũng là hắn bịa đặt, cũng còn may vị trí của Thái Hoa cốc không ai biết được, bằng không, một lời của hắn đã có thể diệt Thái Hoa cốc rồi.

– Tiểu tử này là một nhân tài đó.

Phó Mộng Sơn cười nói.

Sở Ly lắc đầu một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Phó Mộng Sơn thủ:

– Có điều Phục Ngưu sơn không phải là môn phái bình thường, ngươi phải cẩn thận một chút.

Sở Ly gật gù:

– Phục Ngưu sơn…

– Ta biết tu vi của Gia Cát Phong cực sâu.

Phó Mộng Sơn thở dài:

– Lúc trước ta đã từng giao thủ với hắn, bị thất thế.

Sở Ly nói:

– Rốt cuộc thực lực của Phục Ngưu sơn ra làm sao?

– Ừm… võ học của Phục Ngưu sơn cực kỳ cao minh, thắng cảnh của Phục Ngưu sơn rất bí ẩn, không ai biết ở nơi nào, cao thủ ẩn ở trong thắng cảnh, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu, mà ta hoài nghi bên chúng có hơn mười vị cao thủ ẩn nấp.

Phó Mộng Sơn cau mày nói.

– Lẽ nào có thể so sánh được với bốn Đại tông phái hay sao?

Sở Ly cười nói.

– Sao có thể có chuyện đó được chứ!

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:

– Thực lực của bốn Đại tông phái vượt quá tưởng tượng của ngươi, cao thủ lợi hại chân chính đều không ra ngoài, khổ sở theo đuổi cảnh giới Thiên Thần, người đi ra làm ầm ĩ đều là một ít người trẻ tuổi, đợi tới khi lớn tuổi, tâm tính bình hòa mới bắt đầu chuyên tâm tu hành.

– Vậy thực lực của Bí vệ phủ chúng ta cũng quá chênh lệch với bọn chúng rồi.

Sở Ly cười nói.

Phó Mộng Sơn nói:

– Hết cách rồi, Thiên Ngoại Thiên quá khó để tiến vào, sở trường của Bí vệ phủ chúng ta không phải võ công, là tin tức linh thông, động thủ còn phải dựa vào các cung phụng cấm cung.

Sở Ly nói:

– Bên trong cấm cung cũng không có bao nhiêu cung phụng đúng chứ?

– Đa số cung phụng cấm cung không ở trong cung mà ẩn giấu ở trong tông phái, triều đình, chỉ có Hoàng thượng mới biết được, lúc mấu chốt sẽ xuất thủ.

Phó Mộng Sơn nói:

– Những người này đều là lão nhân, mỗi người rất là lợi hại.

Sở Ly cười cợt.

Lúc trước hắn đã giết một cung phụng cấm cung, cũng không cảm thấy đối phương lợi hại bao nhiêu.

Phó Mộng Sơn thấy vẻ mặt của hắn, biết hắn không phản đối, nói:

– Cung phụng cấm cung chết ở trong cảnh nội của phủ Quốc Công các ngươi xem như là một người yếu nhất, đừng tưởng rằng những người khác đều giống như hắn.

Sở Ly nghiêm nghị gật đầu.

– Ta chuẩn bị tuyên bố với bên ngoài, kẻ nào dám động thủ cướp bí kíp của ngươi, chính là kẻ địch của Bí vệ phủ chúng ta!

Phó Mộng Sơn nói.

Sở Ly ngẩn ra.

Phó Mộng Sơn nói:

– Ngươi là Bách phu trưởng của Bí vệ phủ chúng ta, há có thể tùy ý bọn họ bắt nạt tới cửa hay sao?

– Bí vệ phủ không ngăn được lòng tham của mọi người.

Sở Ly nói:

– Bọn họ sẽ không thèm để ý tới đâu, khi đó lẽ nào Bí vệ phủ sẽ thực sự điều động hay sao?

– Đó là chuyện đương nhiên!

Phó Mộng Sơn nói:

– Ai dám động thủ, Bí vệ phủ chúng ta sẽ trừng trị hắn!

Sở Ly cười khổ:

– Vạn nhất Bí vệ phủ không đánh lại được thì sao?

– Đánh không lại còn có các cung phụng cấm cung!

Phó Mộng Sơn nói:

– Yên tâm đi, người của Bí vệ phủ chúng ta không cho người khác bắt nạt!

Sở Ly nhìn hắn, thở dài.

Phó Mộng Sơn cười nói:

– Tiểu Sở, yên tâm đi, cửa ải này có thể vượt qua được!

– Như vậy ta phải đa tạ thống lĩnh rồi.

Sở Ly ôm quyền.

Mặc kệ thế nào, lúc này đối phương đứng ra làm chỗ dựa cho mình, hắn rất là cảm kích đối phương.

– Ngươi thực sự không đạt được Tuyệt Vân bảo cấp hay sao?

Phó Mộng Sơn cười nói.

Sở Ly cười khổ nói:

– Thật ra ta đang hi vọng mình đạt được thứ này đây!

Phó Mộng Sơn nói:

– Như vậy xem ra, Tuyệt Vân bảo cấp là một trận khôi hài rồi!

– Lẽ nào là phủ Tể Quốc Công làm ra?

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn chậm rãi gật đầu.

Chuyện như vậy hắn cũng đã nhìn nhiều lắm rồi, cho nên mới có sự hoài nghi này, Tuyệt Vân bảo cấp đã sớm thất truyền, bằng không đã sớm xuất hiện, sẽ không chờ tới ngày hôm nay!

Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngả về phía tây.

Lúc Sở Ly về An Vương phủ thì một đường bình tĩnh, các cao thủ Thiên Ngoại Thiên mắt nhìn chằm chằm rời đi, xung quanh lần nữa khôi phục lại vẻ yên lặng.

Hắn có chút kỳ quái, Bí vệ phủ có lực uy hiếp lớn như vậy sao?

Tần Tấn cười nói:

– Xem ra mọi người đều nhận được tin tức rồi!

Phùng Kinh nói:

– Đạt được bí kíp cũng bị Bí vệ phủ đuổi đến lên trời xuống đất, thậm chí gây họa tới tử tôn, bọn họ đều hiểu nặng nhẹ… Bách phu trưởng chết là lớn chuyện, có thể làm cho Bí vệ phủ xuất động cao thủ!

Sở Ly cười cợt.

Trở lại tiểu viện của mình ở An Vương phủ, Lãnh Tình và Lãnh Thu đang luyện công, đổ mồ hôi tràn trề.

Sở Ly chào hỏi, vào phòng, lóe lên rồi xuất hiện ở Phục Ngưu sơn.

Kiều Tam đã triệt để yên tĩnh lại, khoanh chân ngồi dưới đất không nhúc nhích, dường như đã hôn mê, hắn đang thi triển một chủng loại công pháp giống như quy tức công làm chậm tiêu hao lại, muốn kéo dài thời gian dài hơn, chờ đợi thiếu chủ cứu giúp.

Sở Ly lắc đầu bật cười, Kiều Tam này đúng là hoàn toàn tự tin đối với Gia Cát Thiên.

Hắn xuất hiện ở trước người của Gia Cát Thiên, lúc này Gia Cát Thiên đang thong thả đánh ra một bộ quyền pháp, thản nhiên tự đắc, phiêu dật như nước chảy mây trôi.

Sở Ly xuất hiện ở vị trí cách hắn mười thước, bình tĩnh nói:

– Không ăn không uống một ngày, cảm giác ra sao?

Gia Cát Thiên lười biếng nhìn hắn:

– Ngươi muốn thế nào đây?

– Ngươi đạt được Tuyệt Vân bảo cấp đúng không?

Sở Ly nói:

– Bằng không, sẽ không có võ công lợi hại như thế.

Gia Cát Thiên đánh giá hắn:

– Nếu như ngươi không có được Tuyệt Vân bảo cấp thì sao lại có võ công như thế chứ? Ta luyện võ học của Phục Ngưu sơn.

Sở Ly nói:

– Võ học của Phục Ngưu sơn không mạnh như vậy.

– Thiên tư của ta rất phù hợp với võ học của Phục Ngưu sơn.

Gia Cát Thiên nói:

– Ta khuyên ngươi nên giết ta sớm một chút, một khi Phục Ngưu sơn phát hiện ra điểm thích hợp sẽ tìm đến ta.

– Đúng là nên giải quyết ngươi.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

– Đến đây đi!

Gia Cát Thiên nở một nụ cười:

– Có điều bằng vào bản lĩnh của ngươi không phải là đối thủ của ta.

– Không hẳn.

Sở Ly lấy tay đánh ra một chưởng.