Chương 510: Truy huyết

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hư An và Không Pháp theo Hư Ninh, từ từ đi tới ngoài luyện công viện.

Thân thể của Không Pháp cao to khôi ngô chầm chậm như núi, mỗi một bước dường như ngay cả mặt đất cũng phải run lên theo.

Hư Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Hư An.

Hư An trầm tĩnh, tay hợp thành hình chữ thập.

Hư Ninh mỉm cười, sau đó gõ gõ cửa luyện công viện, chậm rãi nói:

– Vương gia, tiểu tăng đã trở về.

– Tôn giả, mau mời vào!

An Vương thanh âm vang lên.

Rất nhanh cửa viện đã được mở ra, An Vương đứng ở cửa, vẻ mặt rất là kinh hỉ.

Hắn nhìn thấy Hư An và Không Pháp lập tức ngẩn người ra, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ nghi hoặc, lại nhìn về phía Hư Ninh.

Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ:

– Vương gia, đi vào nói chuyện đi.

– Được rồi, mời ba vị Tôn giả vào trong!

An Vương vội vã tránh ra khỏi cửa, đưa tay mời ba người vào bên trong.

Tay của Hư An và Không Pháp hợp thành hình chữ thập thi lễ, chậm rãi tiến vào luyện công viện.

Hư Ninh đi ở phía cuối cùng, đóng cửa viện lại, tay lại hợp thành hình chữ thập thi lễ nói:

– Vị này chính là Hư An sư đệ, vị này chính là Không Pháp sư thúc, sư phụ của Hư An sư đệ.

– Xin chào Vương gia.

Thân thể cao lớn của Không Pháp hơi khom lại, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, chẳng khác nào tiéng sấm rền vang lên, chậm rãi nói:

– Quấy rầy Vương gia rồi.

– Không dám không dám, Không Pháp Tôn giả khách khí rồi!

An Vương vội vã hợp tay thành hình chữ thập cười nói:

– Tôn giả di phật giá tới đây, thật là có phúc ba đời, mau mời ngồi.

– Vương gia khách khí rồi.

Không Pháp ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, trầm ổn như núi.

Hư An lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn.

An Vương cũng ngồi xuống, nhìn về phía Hư An.

Hư An cũng lẳng lặng nhìn hắn, không buồn không vui.

Hắn đã từ trong miệng của Hư Ninh mà biết được, mình có khả năng chính là nhi tử của An Vương, nhưng hắn lại không có chút vui sướng khi nhìn thấy phụ thân, mà chỉ là một người xa lạ đơn thuần mà thôi, trong lòng không gợn sóng, bình tĩnh như nước.

An Vương rất hài lòng về sự bình tĩnh của hắn, phần tâm tính này mới là huyết thống của mình, mới có khí độ của một vị Thế tử.

– Trịnh Lập Đức!

Hắn cất giọng nói.

Bên ngoài vang lên âm thanh của Trịnh Lập Đức:

– Có, xin Vương gia ra lệnh.

– Đi tới Thiên Nhân phủ một chuyến, cứ nói bản vương muốn phân biệt huyết thống.

An Vương trầm giọng nói.

– Vâng, Vương gia.

Trịnh Lập Đức cung kính đáp một tiếng, rất nhanh đã rời đi.

An Vương lại nhìn về phía Hư Ninh:

– Tôn giả, huyết thống hoàng gia quy tông, cần Thiên Nhân phủ tán thành, Thiên Nhân phủ có một bộ bí thuật rất nghiêm, chỉ cần Thiên Nhân phủ tán thành thì ai cũng không thể phủ nhận được.

– Vâng.

Hư Ninh gật đầu nói:

– Khí sắc của Vương gia không tốt, không biết lại xảy ra chuyện gì vậy?

Sắc mặt của An Vương trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:

– Tử Vân sơn!

– Tử Vân sơn lại trêu chọc vào Vương gia hay sao?

Hư Ninh kinh ngạc.

Hắn biết An Vương rất phẫn hận đối với Tử Vân sơn, võ công bị phế, hai thận trọng thương, tất cả đều là do đệ tử của Tử Vân sơn ban tặng, nếu có năng lực, nhất định Vương gia sẽ diệt trừ Tử Vân sơn, chắc chắn sẽ không nương tay.

An Vương nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói chuyện ngày hôm qua ra cho hắn nghe.

Hư Ninh cau mày:

– Như vậy Đại tổng quản có thể giải quyết được bọn họ hay không?

– Các Vương phi đã bình yên trở về.

An Vương nói:

– Chuyện còn lại ta không quản, để Sở Ly tự mình xử lý!

Hư Ninh chậm rãi gật đầu:

– Tử Vân sơn thế lớn, Vương gia không chọc vào thì tốt hơn.

– Hừ!

An Vương hừ lạnh một tiếng, nặng nề vỗ bàn một cái:

– Chờ sẽ có một ngày, nhất định ta sẽ khiến cho bọn họ tan thành mây khói!

Hắn bề ngoài nổi giận đùng đùng, thế nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, âm thầm đánh giá Hư An.

Xem vẻ mặt của Hư An bình tĩnh như nước, không vì khí thế của mình mà bị lay động một chút nào, hắn âm thầm gật đầu không ngớt, càng thêm thoả mãn.

Những lời giận dữ này của hắn vừa là tự nhiên có trong lòng, mà lại là cố ý hành động.

Mình thân ở vị trí cao, khí thế như thực chất, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới người bên ngoài, Hư An có thể bình tĩnh đứng đó, quả thực tâm tính rất không tầm thường, là một hạt giống tốt, hơn nữa tuổi tác của hắn cũng không lớn, cho dù không Trúc Cơ, thế nhưng hiện giờ có bắt đầu cũng không muộn, chuẩn bị thêm một chút linh dược là được rồi.

– Hư An có tu luyện võ công hay không?

Hắn nhìn về phía Không Pháp.

Không Pháp chậm rãi nói:

– Vừa mới bắt đầu tu luyện thần thông.

– Ồ?

An Vương nhìn về phía Hư Ninh.

Hư Ninh nói:

– Hư An sư đệ mới vừa hoàn thành Trúc Cơ, đã có thể tu hành.

– Thì ra là như vậy.

An Vương chậm rãi gật đầu.

Như vậy thì lại càng tốt hơn, hoàn thành Trúc Cơ, như vậy cũng bớt đi rất nhiều công phu của hắn, bằng vào tính tình trầm tĩnh của nó, trong lúc tu luyện nhất định sẽ có tiến triển cực nhanh.

Tay của Không Pháp hợp thành hình chữ thập thi lễ:

– Vương gia, lão tăng có một chuyện muốn nói trước.

– Mời Không Pháp Tôn giả nói.

An Vương vội vã nói.

Không Pháp chậm rãi nói:

– Hư An đã là đệ tử chính thức của tệ tự, tiến vào tu hành thì phải vâng theo quy củ của tự, không thành thần thông không thể rời tự. Lần này bởi vì việc quan hệ tới thân thế cho nên trụ trì đã ngoại lệ một lần, nhưng không thể ở lâu được, sau một ngày sẽ trở về Kim Cương tự, tiếp tục bế quan tu hành.

– Không thể ở lại Vương phủ hay sao?

An Vương cau mày.

– Vương gia thứ lỗi.

Không Pháp chậm rãi mà kiên định nói:

– Tự quy như vậy, không người nào có thể vi phạm được!

An Vương nhìn Hư An, lại nhìn Hư Ninh.

Hư Ninh nói:

– Vương gia không cần lo lắng, Hư An sư đệ trí tuệ hơn người, tu thành thần thông cũng không phải là việc gì khó, chỉ mất mấy năm sẽ thành, đến lúc đó đương nhiên có thể hồi phủ, huống hồ trong tự cũng yên ổn so với bên ngoài, có thể yên tâm tu hành.

An Vương đăm chiêu gật gù.

Hắn đã nghe rõ nghĩa bóng trong lời nói của Hư Ninh, luận an toàn, tự nhiên là Kim Cương tự hơn một bậc, đến nay chưa từng nghe nói có người nào có thể xông vào được Kim Cương tự.

Nếu Hư An thật sự là nhi tử của mình, sẽ là cốt nhục duy nhất của hắn, tình cảnh rất đáng lo, chỉ sợ có người sẽ liều lĩnh tới giết nó, mà mình không hẳn đã có thể bảo vệ được nó chu toàn, trốn ở trong Kim Cương tự thì lại không có sơ hở nào cả!

Nghĩ tới đây, hắn nở một nụ cười, gật gù:

– Như vậy cũng được!

– Vương gia, phủ chính Thiên Nhân phủ đang tới!

Chu tổng quản ở bên ngoài bẩm báo.

– Phủ chính?

An Vương ngẩn ra, lập tức đứng dậy:

– Mở cửa lớn ra, ta sẽ tự mình nghênh đón!

Thiên Nhân phủ chính là cơ quan chưởng quản thái miếu và việc của hoàng tộc, đối với đệ tử hoàng tộc mà nói, là nhân vật đáng sợ nhất, nghiêm ngặt tới cực điểm, tuyệt không nói tới ân tình.

– Vâng.

Chu tổng quản đáp một tiếng, vội vã đi ra ngoài.

An Vương quay đầu liếc mắt nhìn Hư An, trầm ngâm một chút:

– Tôn giả, ngươi mời Không Pháp Tôn giả và Hư An đi tới phòng khách, ta sẽ lập tức đi tới đó!

Tay của Không Pháp hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Hư Ninh mang theo Không Pháp và Hư An ra khỏi luyện công viện, đến đại sảnh.

Rất nhanh An Vương đã dẫn ba người tiến vào phòng khách.

Phủ chính là một lão giả có khuôn mặt như trẻ con, hai người còn lại là người hán tử trung niên, sắc mặt chính khí, khí thế lẫm liệt trang trọng.

Không Pháp và Hư Ninh chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút, không có động tác gì cả.

Hư An hơi hợp thành hình chữ thập thi lễ.

An Vương chỉ vào Hư An cười nói:

– Cửu vương thúc, đây chính là Hư An.

Lão giả có khuôn mặt trẻ con chính là phủ chính của Thiên Nhân phủ Lãnh Vô Kỵ.

Hắn cười nói:

– Ồ, có một tia dáng vẻ của ngươi, được rồi, vậy thì thi triển bí thuật truy huyết một chút, xem xem rốt cục có phải là cốt nhục của ngươi không.

– Làm phiền Cửu vương thúc!

An Vương cười nói.

Lãnh Vô Kỵ quét mắt nhìn hai hán tử trung niên khác một chút:

– Các ngươi thi thuật đi.

– Vâng, Phủ chính.

Hai người ôm quyền thi lễ.

Bọn họ đổ nước trong chén trà đi, chỉ còn lại chén không:

– Vương gia, xin ngón trỏ, nhỏ ra năm giọt máu.

An Vương biết bí thuật truy huyết cho nên hắn lập tức cắn ngón trỏ, phân biệt nhỏ năm giọt máu vào trong chén trà.

Hai người lại cẩn thận từng li từng tí bỏ chén trà lên trên bàn, sau đó hai người ngồi lên trên cái ghế, hai tay đánh ra pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ.

Sau mấy lần hô hấp, bọn họ chỉ tay về phía chén trà trước mặt mình.

Chén trà khẽ run lên, hơi bắt đầu run rẩy.

Chén trà run run càng ngày càng mạnh mẽ, chậm rãi, một đám mưa máu từ bên trong chén bay ra.

Sương máu chẳng khác nào một đám lửa đang nhảy nhót, chậm rãi bay lên, càng lên càng cao, cuối cùng có chiều cao hơn một người, sau đó trôi dạt từ từ di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên đỉnh đầu của Hư An.