Chương 455: Chung diệt

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mạnh Kiên lập tức giật mình.

Thanh âm này động lòng người như vậy, làm cho hắn có ấn tượng rất sâu sắc, vừa nghe đã biết là ai, là Lục Ngọc Dung!

Sắc mặt hắn âm trầm lại, khuôn mặt anh tuấn trở nên dữ tợn.

Nữ nhân mà hắn vốn yêu thích lại đi giúp đỡ Sở Ly, phản bội mình, chết không hết tội. Điểm đáng trách chính là, thương thế của mình chính là do nàng ban tặng, nếu như không có nàng giúp đỡ, mình cũng sẽ không chật vật như vậy!

Pháp Ngộ quay đầu nhìn về phía Mạnh Kiên, thấp giọng nói:

– Mạnh thí chủ, đây là ai vậy?

– Lục Ngọc Dung!

Mạnh Kiên nghiến răng nghiến lợi nói.

– Lục Ngọc Dung…

Pháp Ngộ cau mày suy nghĩ một chút:

– Lẽ nào là tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công hay sao?

– Chính là nàng!

Mạnh Kiên cười lạnh nói:

– Xinh đẹp như hoa, tâm như rắn rết!

– Mạnh thí chủ đã nhìn thấy qua tướng mạo của nàng sao?

Pháp Ngộ nói:

– Có người nói nàng rất ít khi lộ ra khuôn mặt thật, không có mấy người nhìn thấy mặt nàng. Có phải thực sự đẹp như trong lời đồn hay không?

– Một hòa thượng như ngươi còn quan tâm tới nàng đẹp hay không làm gì chứ?

Mạnh Kiên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:

– Ngươi tu phật pháp gì vậy?

– A di đà phật…

Tay Pháp Ngộ vội vã hợp thành hình chữ thập thi lễ:

– Đa tạ Mạnh thí chủ chỉ điểm, là ta nghĩ nhiều!

– Hừ!

Mạnh Kiên xem thường lườm hắn một cái.

Những hòa thượng này đều đáng ghét như thế, lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo. Chuyện yêu thích mỹ nữ vốn là bản tính của nam nhân, thế nhưng hòa thượng lại coi mỹ nhân như bộ xương khô, mạnh mẽ tưởng tượng mỹ nhân thành xương trắng và máu thịt dơ bẩn, quả thực là buồn cười!

– A di đà phật…

Âm thanh của Pháp Viên từ từ vang lên:

– Lục thí chủ đại giá quang lâm, tiểu tăng không có tiếp đón từ xa!

– Nghe nói Vấn Tâm chỉ của ngươi tinh diệu tuyệt luân, ta chuyên tới đây để lĩnh giáo!

Âm thanh lạnh lẽo của Lục Ngọc Dung vang lên trên bầu trời.

– Lục thí chủ quá khen rồi. Nếu như Lục thí chủ không có chuyện khác, không nên quấy rầy bài tập buổi sớm của mọi người, tiểu tăng sẽ lập tức đi tới tiếp đón thí chủ!

Âm thanh của Pháp Viên từ từ lan tràn, thong dong mà trầm tĩnh.

– Rất tốt, vậy chúng ta đổi một chỗ khác chiến đấu!

Thanh âm của Lục Ngọc Dung vang lên.

– A di đà phật…

Âm thanh của Pháp Viên đi xa dần.

Vẻ mặt của Pháp Ngộ tỏ rõ vẻ ước ao, thở dài nói:

– Tu vi của Lục thí chủ này thật sâu, có thể làm cho Pháp Viên sư huynh coi trọng như thế.

– Hừ, một đôi cẩu nam nữ!

Mạnh Kiên lạnh lùng nói.

– Ồ, ai là cẩu nam nữ vậy?

Một thanh âm đột nhiên vang lên ở phía sau lưng của hắn.

Pháp Ngộ trợn mắt lên, nhìn Sở Ly đột nhiên xuất hiện, rơi vào phía sau lưng của Mạnh Kiên.

Tóc gáy cả người của Mạnh Kiên lập tức dựng thẳng lên, trường sam màu xanh ngọc trong nháy mắt chấn động, bị Sở Ly ép sát tới người.

– Ầm ầm…

Giữa bầu trời mơ hồ truyền đến một tiếng vang trầm thấp.

– Được, vẫn còn một chưởng nữa sao?

Sở Ly cười cợt, vỗ xuống một chưởng.

Hắn không nghĩ tới Mạnh Kiên vẫn còn giữ một đạo Âm Lôi chưởng mà không đánh ra, cũng coi như tâm kế đủ sâu.

– Ầm!

Hai chưởng của hai người va chạm vào nhau.

Động tác của Sở Ly cứng đờ, lập tức khôi phục lại như thường, trước khi Pháp Ngộ xông lại, hắn đánh một chưởng lên trên ngực của Mạnh Kiên.

– Xoạt!

Mấy lỗ máu từ trên người của Mạnh Kiên phun ra.

Miệng và vết thương vốn đã trúng phi đao của hắn đồng thời phun ra máu tươi, giống như ấm nước bị thủng vậy, mỗi một nơi đều đang phun ra máu tươi.

Ngay khi Mạnh Kiên đánh ra một đạo Âm Lôi chưởng thì trong cơ thể đã trở nên hư thoát. Lúc này lại trúng một chưởng mạnh mẽ như vậy, lục phủ ngũ tạng trực tiếp vỡ thành thịt nát, chỉ có da dẻ là còn chưa nhìn ra được dị dạng mà thôi, lúc này hắn đã trở thành một cái túi da thực sự.

Sở Ly liếc mắt nhìn Pháp Ngộ, mỉm cười nói:

– Quấy rối rồi.

Hắn lóe lên một cái rồi biến mất, không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Vốn Pháp Ngộ muốn ra chiêu, thế nhưng chiêu thức chỉ điểm ra được một nửa thì lại ngừng, bởi vì Sở Ly đã biến mất.

– Mạnh thí chủ!

Pháp Ngộ vội vã nâng Mạnh Kiên dậy, thúc giục nội lực muốn chữa thương cho hắn.

Nội lực đi vào, hắn lập tức cụt hứng từ bỏ ý định, ánh mắt có chút thương xót nhìn Mạnh Kiên.

Sắc mặt Mạnh Kiên xanh xao, dường như có một tầng màu đen đang di chuyển, lan tràn ra.

Hắn mở to hai mắt ra gắt gao trừng mắt nhìn Pháp Ngộ:

– Để sư huynh báo thù cho ta! Báo thù cho ta!

Pháp Ngộ than thở:

– Mạnh thí chủ, ta sẽ siêu độ vong hồn thay cho ngươi.

– Ngươi… Ngươi… hòa thượng đáng chết!

Con mắt của Mạnh Kiên đột nhiên trừng lớn, thân thể run lên, lập tức khí tuyệt mà chết đi.

– A di đà phật…

Pháp Ngộ thả Mạnh Kiên xuống, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, cúi đầu lẩm bẩm tụng kinh.

Pháp Tướng nhẹ nhàng đi tới, hoàn toàn biến sắc.

– Pháp Ngộ, Mạnh thí chủ làm sao vậy?

– Pháp Tướng sư huynh, Mạnh thí chủ đã chết rồi, a di đà phật…

– Là ai làm?

– Sở thí chủ.

-… Hay, hay, khá lắm Sở Ly!

Pháp Tướng thở dài một hơi.

Ở dưới sự bảo vệ của bọn họ, Sở Ly thong dong mà tới, sau khi giết người lại vô thanh vô tức rời đi, coi Đại Lôi Âm tự bọn họ như không có, không hổ là Sở Ly!

Pháp Ngộ tụng xong một phần kinh Phật, lại ngẩng đầu nhìn hắn:

– Pháp Tướng sư huynh, võ công của Sở thí chủ thật là lợi hại, ta không phải là đối thủ của hắn.

– Ngươi không bị thương chứ?

Pháp Tướng vội hỏi.

Pháp Ngộ lắc đầu một cái:

– Dường như hắn không có ác ý với ta, lại còn cười với ta, ta còn chưa ra tay với hắn thì hắn đã giết chết Mạnh thí chủ. Quả thực rất là nhanh, nếu hắn muốn giết ta, ta cũng sẽ cùng chết với Mạnh thí chủ rồi!

Pháp Tướng nói:

– Không đả thương ngươi là tốt rồi.

– Sở thí chủ căn bản không sợ Đại Lôi Âm tự chúng ta, có đúng không?

– Hừm, võ công của hắn trác tuyệt, lại có phủ Quốc Công và Vương phủ làm chỗ dựa, không có kính nể gì đối với Đại Lôi Âm tự chúng ta cả.

– A di đà phật…

Pháp Ngộ than thở:

– Pháp Tướng sư huynh, ta muốn về tự bế quan.

– Cũng tốt.

Pháp Tướng chậm rãi gật đầu.

Hắn thăm dò qua thân thể của Mạnh Kiên, lắc đầu thở dài, một chưởng này đánh vào thân thể, cho dù có phục dụng Kỳ Nguyên đan thì cũng chỉ có thể giữ một hơi thoi thóp, không thể sống lại được nữa.

– Mạnh thí chủ, quả thực là đáng tiếc.

Pháp Ngộ lắc đầu nói.

Võ công của Mạnh Kiên xấp xỉ với hắn, xuất thân tương tự với hắn. Mắt thấy đối phương bởi vì chọc vào đối thủ mạnh mẽ mà bị mất mạng, trong lúc hắn thương xót cũng nổi lên tâm tư hăng hái. Kết cục của Mạnh Kiên ngày hôm nay cũng rất có khả năng là của mình ngày mai, vì lẽ đó hắn phải liều mạng luyện công, để cho võ công của mình ngày càng mạnh hơn nữa.

Thứ hắn tu chính là phật pháp, cũng không phải là đại đức cao tăng, không thể siêu thoát sinh tử. Cho nên nếu muốn sống sót tốt hơn thì phải theo đuổi võ học tinh diệu hơn nữa.

Đúng vào lúc này, một chú tiểu lại chạy vào:

– Pháp Tướng sư thúc, Pháp Ngộ sư thúc, bên ngoài có một vị Trương thí chủ cầu kiến, hắn nói mình đến từ cấm cung, tìm kiếm một vị tên là Mạnh thí chủ.

Pháp Tướng chậm rãi nói:

– Pháp Ngộ, ngươi ở chỗ này trông coi, ta sẽ đi nghênh đón vị Trương thí chủ này.

– Vâng, Pháp Tướng sư huynh.

Pháp Ngộ đáp.

Bên ngoài Từ Ân tự có một hán tử trung niên thon dài, mặt như ngọc, tuấn dật bất phàm.

Hắn mặc một bộ thanh sam, chắp tay mà đứng, trên người tự có một luồng khí thế tiêu sái, phong độ ngập tràn, hai mắt đăm chiêu nhìn vào Từ Ân tự.

Cửa lớn của Từ Ân tự bỗng nhiên mở rộng, tay Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Trương thí chủ. Ta có lễ, bần tăng Pháp Tướng, xin mời thí chủ đi theo ta.

– Pháp Tướng đại sư, ta có lễ.

Trương Thứ ôm quyền.

Hắn vừa nhìn thấy sắc mặt của đại sư nghiêm túc đã cảm thấy không ổn, một mặt đi vào, một mặt hắn nói:

– Thương thế của sư đệ ta thế nào rồi?

– Trương thí chủ đã tới muộn một bước.

Pháp Tướng lắc đầu thở dài:

– Mạnh thí chủ vừa mới tạ thế.

– Mạnh sư đệ chết rồi hay sao?

Trương Thứ cau mày:

– Thương thế nặng như vậy sao?

Pháp Tướng lắc đầu:

– Vừa nãy Sở thí chủ xông vào tệ tự, ài… A di đà phật!

– Sở Ly?

Trương Thứ làm mặt lạnh hỏi một câu.

Pháp Tướng chậm rãi gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới vị trí thiền viện mà Mạnh Kiên ở.