Chương 146: Trần quang

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tê Ngô phái cũng không có bí kíp gì lợi hại, vậy hãy chọn một thanh bảo kiếm đi.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Ngươi nên đổi một thanh kiếm khác rồi.

Khinh công của hắn tuyệt đỉnh, nếu như phối hợp với bảo kiếm nữa, uy lực đánh lén sẽ vô cùng kinh người.

Sở Ly cầm thanh kiếm bên trái lên, bao kiếm màu xanh sẫm cầm rất nặng tay, cảm giác chắc chắn truyền từ tay vào trong người, hòa thành một thể với cơ thể, Sở Ly lập tức yêu thích.

Hắn chậm rãi rút kiếm ra, thân kiếm mờ tối dần dần hiện ra, thân kiếm giống như được bôi một lớp bụi, không hề có chút ánh sáng, nhìn giống hệt một thanh kiếm gỗ, khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng nhưng cầm vào tay thì nặng trịch, vững chắc, mộc mạc.

Hắn chăm chú nhìn, trên lưỡi kiếm có khắc chìm hai chữ nhỏ: “Trần Quang.”

– Hòa quang đồng trần (*)?

Sở Ly trầm ngâm.

Tô Như liếc nhìn trường kiếm, cười nói:

– Thanh kiếm này có chút kì lạ, như thể không hề sắc bén chút nào?

Nhìn qua giống như một thanh kiếm gỗ, không lẽ người bên dưới lấy nhầm?

Sở Ly cười nói:

– Kiếm tốt, mượn tổng quản một sợi tóc.

Tô Như trợn mắt nhìn hắn, nói:

– Thử xem có thể thổi đứt tóc không sao?

Nàng vừa nói vừa giựt một sợi tóc đen nhánh đặt cách kiếm Trần Quang một mét, sau đó đột ngột buông tay, sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống.

Sở Ly lật lưỡi kiếm lên trên, sợi tóc rơi lên lưỡi kiếm, lặng lẽ đứt làm đôi rơi xuống đất.

– Đúng là bảo kiếm.

Tô Như cười nói:

– Hình dáng kì quái một chút, nhưng quả thực rất sắc, xem tiếp thanh còn lại đi!

Sở Ly tra kiếm vào bao, cầm thanh kiếm còn lại lên.

Bao kiếm vừa cầm lên tay đã cảm thấy nhẹ bẫng, giống như không hề có vật gì.

Sở Ly cảm giác như nhón một sợi lông, từ từ rút kiếm, thân kiếm nhỏ, mảnh, nhẹ nhàng, lạnh như băng ánh lên một tia sáng, giống như một vũng nước suối lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.

– Kiếm tốt.

Tô Như không khỏi khen ngợi.

Thân kiếm trong suốt lấp lánh, sắc lạnh không tì vết, giống như được điêu khắc bằng băng.

Kiếm quang sáng tỏ và dịu nhẹ, không có hàn khí áp bức, không để lộ sự sắc bén.

Sở Ly cầm kiếm giống như nhúng tay vào trong nước suối, khí lạnh từ lòng bàn tay truyền đi, chất liệu của kiếm này tuyệt đối không phải vật tầm thường, hơn nữa có công hiệu thanh tâm.

Hắn tập trung suy nghĩ, lờ mờ có thể đoán được kiếm này có lẽ rèn bằng tuyết anh. Tuyết anh là một loại vật liệu rèn kiếm hiếm có, do bằng tuyết ngàn năm ngưng tụ thành, nhẹ bẫng như không, cứng chắc hơn hàn thiết, hơn nữa lại có công dụng thanh tâm.

– Đây mới là kiếm tốt, Sở Ly, ngươi chọn thanh kiếm này không?

Tô Như hỏi.

Sở Ly chăm chú quan sát, thần kiếm khắc chìm hai chữ nhỏ: “Vô Hà.”

Sở Ly lắc đầu nói:

– Ta thích thanh kiếm Trần Quang hơn.

– Thanh kiếm xám xịt giống như kiếm gỗ đó sao?

Tô Như tròn mắt kinh ngạc:

– Thanh kiếm này đẹp hơn nhiều!

Sở Ly nói:

– Ta không thích nổi bật như vậy.

– Hiểu rồi.

Tô Như gật đầu cười nói:

– Nhìn kiếm ngươi chọn là biết ngươi nham hiểm, thích ám toán người khác.

– Quá khen!

Sở Ly mỉm cười miễn cưỡng.

Tô Như cười rạng rỡ nói:

– Lẽ nào không đúng sao?

Sở Ly nói:

– Tổng quản, ta thật oan uổng!

– Tô Như nói không sai.

Tiêu Kỳ mím môi, khẽ mỉm cười xinh đẹp:

– Thanh Trần Quang này đúng là thích hợp với ngươi.

– Vậy ta xin nhận.

Sở Ly cười nói sau đó đeo Trần Quang kiếm lên eo.

Thông thường ở trong phủ hắn không mang theo kiếm, trong phủ không thể đánh nhau, không cần mang kiếm, cho dù cần tới kiếm thì hắn có thể vụt biến mất về tiểu viện lấy kiếm.

– Bí kíp đâu Tiểu Như?

Tiêu Kỳ nói.

Tô Như cất Vô Hà kiếm vào trong tủ, sau đó lấy ra một chiếc hộp đặt lên trên bàn trà.

Sở Ly mở ra nhìn, một cuốn là chưởng pháp, một cuốn là quyền pháp, đều là võ học thượng thừa, hắn lật ra xem, ghi nhớ trong đầu nhưng không muốn luyện, hai bộ võ học này không hề có tác dụng gì với hắn.

Tiêu Kỳ nhận ra hắn không mấy hứng thú, nói:

– Tưởng Hòe rất xuất sắc, ngươi coi như đã lập công rồi.

Sở Ly cười nói:

– Khinh công của hắn rất lợi hại, làm việc cũng rất lão luyện, rất dễ nổi trội.

– Lần này thưởng cho hắn một vạn lạng bạc, một viên Kỳ Nguyên đan.

Tiêu Kỳ nói.

– Đa tạ tiểu thư.

– Đây là quy tắc thưởng thông thường.

Tiêu Kỳ xua tay:

– Ngươi cũng phải khuyên hắn, đừng đi lại con đường cũ, luật lệ trong phủ không tha cho ai đâu.

Sở Ly gật đầu.

Buổi tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nước hồ và tiểu đảo.

Trên mặt hồ màu đỏ hoa hồng, Tuyết Lăng đang ôm một châu hoa chèo thuyền đi, áo trắng của nàng cũng bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Nàng tới một tiểu đảo, đi qua rừng cây, gõ cửa tiểu viện, trong tiểu viện vọng ra tiếng Thư Ngọc Đình:

– Ai vậy?

– Thư tỉ tỉ, là ta, Tuyết Lăng.

Tuyết Lăng nói.

Cửa viện mở ra, Thư Ngọc Đình mặc áo xanh ngọc đứng phía trong cửa, cười tươi như hoa:

– Tuyết Lăng, mau vào đây.

Tuyết Lăng bưng hoa vào, cười nói:

– Mang cho tỉ một cây Nguyệt Quang lan.

– Nguyệt Quang lan?

Thư Ngọc Đình kinh ngạc ngắm nhìn hoa lan trong chậu:

– Nó chính là Nguyệt Quang lan?

Nàng rất thích hoa cỏ, từng nghe nói về Nguyệt Quang lan.

– Mấy ngày nữa sẽ có thể phát sáng.

Tuyết Lăng nói.

– Tới lúc đó sẽ rất đẹp.

– Quý giá quá!

Thư Ngọc Đình vừa ngắm nhìn Nguyệt Quang lan vừa lắc đầu.

Hai người bước vào tiểu đình, Thư Ngọc Đình châm lửa cho than củi trong lò nhỏ đất đỏ, sau đó lại tiếp tục ngắm Nguyệt Quang lan.

Tuyết Lăng nói:

– Nguyệt Quang lan trong phủ là do công tử trồng, phá vỡ mốc tuổi thọ ba tháng, cũng không quá quý giá, công tử phụ trách Đông Hoa viên, lấy đi một cây cũng không có gì to tát.

– Không trái với luật lệ trong phủ chứ?

Thư Ngọc Đình nói.

– Chút việc nhỏ nhặt này, tam tiểu thư sẽ không phạt công tử đâu.

Tuyết Lăng cười nói:

– Nguyệt Quang lan quả thực rất đẹp, đặc biệt là vào buổi tối!

– Ta đã nghe danh từ rất lâu rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy.

Thư Ngọc Đình hưng phấn nói:

– Có tiền cũng không mua được!

Tuyết Lăng gật đầu.

– Làm thế nào để chuyển ra đây?

Thư Ngọc Đình cẩn thận nhìn chậu lan.

– Rất dễ.

Tuyết Lăng nói:

– Tới hồ lấy một ít bùn, phơi khô, rồi đào một cái hố đổ bùn xuống đáy, đặt Nguyệt Quang lan lên trên nó, sau đó lấp đất vào là được.

– Tuyết Lăng, muội giúp ta nhé.

Thư Ngọc Đình nói.

Nàng sợ mình không cẩn thận làm chết Nguyệt Quang lan, như vậy sẽ thật tội lỗi.

– Không vấn đề gì, vậy chúng ta hãy tới Đông Hoa viên xin Lý sư huynh một ít bùn về trồng.

– Ta có thể tới Đông Hoa viên sao?

– Không sao cả.

– … Được thôi.

Thư Ngọc Đình hào hứng.

Tưởng Hòe có nghe qua về ân oán giữa Sở Ly và Cố Lập Đồng, sau đó có nói với cho nàng nghe, qua đó nàng cũng biết về Đông Hoa viên, Tây Hoa viên, biết đó là vườn hoa đỉnh cấp nhất.

– Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.

Tuyết Lăng nói.

Hai người rời tiểu viện tới Đông Hoa viên, bước lên bờ, Tuyết Lăng liền gõ ngọc khánh.

Lý Việt cao lớn nhanh chóng xuất hiện, nhìn thấy họ lập tức cười nói vô cùng nhiệt tình:

– Tuyết Lăng, cô nương này nhìn lạ quá.

– Đây là Tưởng phu nhân.

Tuyết Lăng giới thiệu một câu, nói:

– Lý sư huynh, ta muốn dẫn Tưởng phu nhân thăm quan Đông Hoa viên.

– Hoan nghênh, hoan nghênh!

Lý Việt tươi cười:

– Thoải mái thăm quan!

– Vậy Lý sư huynh giúp ta chuẩn bị một ít bùn hồ nhé, đợi lát ta mang về, chúng ta cần trồng Nguyệt Quang lan.

– Cứ để ta lo!

Tuyết Lăng dẫn Thư Ngọc Đình đi ngắm khắp lượt Đông Hoa viên, hai mắt Thư Ngọc Đình phát sáng, không ngớt lời khen ngợi.

Hai người đi hơn một canh giờ, khi về tới tiểu viện của Tưởng Hòe, Tuyết Lăng chỉ nói bâng quơ một câu, tối công tử tới thăm.

Thư Ngọc Đình bắt đầu bận rộn, hai người chuyển Nguyệt Quang lan ra trồng sau đó bắt đầu nấu cơm.

Khi chập tối, Sở Ly và Tưởng Hòe cùng về tiểu viện.

(*) Hòa quang đồng trần: Không tranh giành với đời.