Chương 140: Vận chuyển

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Kỳ sa sầm, nhíu mày nhìn hắn:

– Tất cả đều là cạm bẫy sao?

Sở Ly gật đầu:

– Kế liên hoàn, cao thủ trong phủ chịu thua thiệt trong tay Tê Ngô phái, tiểu thư hoặc đại công tử chắc chắn sẽ đích thân tới hỏi cặn kẽ đôi vợ chồng đó, sẽ không có phòng bị, nói không chừng bọn chúng sẽ thành công!

Không ai đề phòng hai người vừa bị thương chí mạng, hơn nữa lại là người bị hại.

– Sao ta không nhìn ra?

Tiêu Kỳ đứng dậy mở cửa sổ, gió mát nhè nhẹ thổi vào, lay động rèm cửa màu trắng.

Nàng cũng có thể nhìn thấu nhân tâm, biết được những điều đối phương nghĩ, khi thẩm vấn sát thủ nàng không hề nắm bắt được những vấn đề này, không biết đó là cạm bẫy.

Sở Ly nói:

– Gã chúng ta bắt được chỉ là một quân cờ, không rõ những việc này.

– Là ngươi suy đoán ra sao?

– Đúng vậy.

Tiêu Kỳ dựa vào cửa sổ trầm ngâm:

– Chắc chắn được mấy phần?

– Tám chín phần.

Sở Ly nói:

– Nếu ta là Lục Ngọc Dung cũng sẽ làm vậy, cơ trí của cô ta không hề thua kém ta, thủ đoạn thì nham hiểm hơn nhiều.

Tô Như và Tuyết Lăng vội vàng bước tới, nghe nói vậy liền nói:

– Tiểu thư có cần báo ngay cho đại công tử không?

– Không kịp nữa rồi!

Gương mặt ngọc ngà của Tiêu Kỳ sa sầm, than thở:

– Bọn họ giờ đã tới Tê Ngô phái rồi.

– Vậy hãy mau phái người chi viện!

Tô Như nói.

Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu:

– Sở Ly, ngươi dẫn ta đi trước, để Triệu lão và những người khác tới sau.

Sở Ly lắc đầu:

– Ta dẫn Triệu lão đi trước.

Tiêu Kỳ khẽ nheo mắt, đôi mắt sắc lạnh. Khí chất của Tiêu Kỳ vốn lạnh lùng, có uy nghiêm khiến người khác nể sợ, lực tinh thần của nàng mạnh hơn người khác, kèm theo việc nàng địa vị cao, chỉ nheo mắt vậy thôi mà không khí dường như ngưng tụ, khiến người khác nghẹt thở.

Sở Ly mặt không biến sắc nói:

– Chắc chắn bọn họ không chỉ có một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hai chúng ta đi trước sẽ không có tác dụng gì, ngược lại càng nguy hiểm.

– Đúng vậy, đúng vậy!

Tô Như vội vàng gật đầu:

– Tiểu thư, hãy để Triệu lão đi trước.

Tiểu thư thân phận cao quý, không thể mạo hiểm, nếu liều lĩnh xông vào vòng mai phục của cao thủ Thiên Ngoại Thiên sẽ rất nguy hiểm.

– Triệu lão không biết đường, ngươi biết không?

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly chỉ biết thở dài:

– Vết thương trên tay tiểu thư đã lành hẳn chưa?

Hắn thực sự không muốn nói ra câu này, biết tình hình của nàng, một khi nói ra sẽ đổ thêm dầu vào lửa, nàng ta sẽ càng thêm tức giận.

– Lành hẳn rồi.

Tiêu Kỳ nói.

Tô Như nháy mắt ra hiệu cho Sở Ly, vội nói:

– Sở Ly cũng biết Tê Ngô phái phải không? Tiểu thư, hãy để Triệu lão đi đi.

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn Tô Như, Tô Như ấp úng yên lặng.

Sở Ly nghiêm nghị nói:

– Tiểu thư, bây giờ không phải lúc hiếu thắng, tiểu thư so với Triệu lão ai mạnh ai yếu?

Tiêu Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Nàng vốn dĩ luôn bình tĩnh, lạnh nhạt với mọi chuyện, muốn làm tâm trạng nàng xao động rất khó, nhưng câu nói này của Sở Ly khiến nàng nổi giận.

Sở Ly sắc mặt không đổi nhìn nàng.

Hắn thực sự rất lo lắng, trong số các cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Tịch Vụ cũng thuộc hàng đỉnh cấp, Tiêu Kỳ mặc dù lợi hại nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Tịch Vụ, mình có khinh công, đánh không lại có thể bỏ chạy, Tiêu Kỳ thì không được, vạn nhất mình không chú ý, không kịp cứu nàng ta, nàng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Kỳ nhìn Sở Ly chằm chặp, lạnh lùng nói:

– Tô Như, ngươi đi gọi Triệu lão và Mạnh lão!

– Vâng, tiểu thư!

Tô Như giống như được đại xá, vội vàng đi xuống lầu.

Tuyết Lăng cũng biết điều lui xuống, nhẹ nhàng không muốn để họ chú ý tới mình.

– Ngươi càng ngày càng to gan rồi!

Tiêu Kỳ vừa nói vừa chỉ vào tấm nệm thêu ở đối diện.

Sở Ly ngồi xuống nệm thêu:

– E rằng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi.

– Vậy thì cũng không biết phải làm sao.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

– Người luyện võ vốn sống chết chỉ trong gang tấc, lần này ngươi hãy mang theo nhiều Kỳ Nguyên đan một chút.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Tiêu Kỳ tới trước chiếc tủ tím, mở cửa tủ lấy ra hai bình bạch ngọc giao cho Sở ly.

Sở Ly nhận lấy cất vào trong ngực, chắp tay:

– Tiểu thư, hãy gọi cả Tống lão và mọi người tới, có qua có lại mới toại lòng nhau, ta sẽ đưa họ đi hết qua đó!

Hắn biến mất, sau đó xuất hiện bên bờ Ngọc Kỳ đảo, Triệu Khánh Sơn, Mạnh Vị Đô và Tô Như đang vội vàng xuống thuyền.

Triệu Khánh Sơn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên hàng đầu trong phủ, Mạnh Vị Đô dáng người hơi gầy, mặt tròn, nhìn giống như đang say rượu, cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên đỉnh cấp, bình thường không thích nói nhiều.

Sở Ly chắp tay:

– Triệu lão, Mạnh lão, chúng ta đi thôi.

Triệu Khánh Sơn sa sầm mặt gật đầu:

– Đi.

Mạnh Vị Đô nói:

– Bây giờ đi sao?

Sở Ly gật đầu, đặt tay lên vai ông ta và Mạnh Vị Đô, sau đó biến mất khỏi vị trí cũ.

Tô Như nhìn ba người biến mất, khẽ thở phào, lo lắng nhìn Quan Tinh lâu, lần này Sở Ly đã khiến tiểu thư tức giận, không biết có kịp cứu tính mạng của mười người kia không?

Sở Ly thoáng ẩn thoáng hiện vài lần đã xuất hiện trước Tê Ngô phái.

Tê Ngô phái nắm trên một đỉnh núi cao, tuyết phủ trắng xóa.

Trước đây Sở Ly từng nghe Triệu Dĩnh nói về Tê Ngô phái nên cũng lưu tâm, tìm cơ hội trừng trị bọn chúng, sau này hết việc này tới việc khác xảy ra, hắn không có thời gian hành động.

Về sau giúp các cô gái Trúc Cơ, lại truyền thụ Bạch Hổ Luyện Dương Đồ nên thay đổi ý định, muốn để họ tự báo thù. Nhưng hắn đã thu thập các tình báo về Tê Ngô phái, ghi nhớ trong đầu.

Tê Ngô phái nằm trên đỉnh Tê Ngô sơn, cao năm ngàn mét trên mực nước biển.

Đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, không khí rất loãng, không phải võ lâm cao thủ sẽ không thể sống được, đối với người tu luyện, vị trí như vậy ngược lại sẽ có lợi cho tu luyện.

Sở Ly vừa xuất hiện bên ngoài cửa liền lập tức né người, nấp sau gò tuyết bên đường, nói khẽ:

– Triệu lão, Mạnh lão, hãy đợi một chút, ta đưa người tới tiếp, sau đó vào cùng một thể!

Triệu Khánh Sơn nhíu mày:

– Có kịp không?

– Không chậm gì một chút thời gian.

Sở Ly nói.

Hắn nhìn thấy cảnh giao chiến kịch liệt ở trong qua Đại Viên Kính Trí, mười cao thủ Tiên Thiên của phủ Quốc Công đã ngã xuống năm người, năm người còn lại đang chống chọi với vòng vây của mười người, tình thế nguy ngập, còn có mấy người đứng ngoài xem.

Trong số những người đứng xem có bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hai người Triệu Khánh Sơn đi vào cũng không có tác dụng gì.

Hắn vụt biến mất khỏi vị trí cũ, Triệu Khánh Sơn liếc nhìn Mạnh Vị Đô, xòe tay không nói gì.

Hắn cũng thấy cẩn trọng là không sai, liều lĩnh xông vào đúng là không ổn, đừng để người không cứu được mình lại lâm nguy.

Sở Ly liều mạng phát động Xích Chỉ Thiên Nhai, biến mất không ngừng, cũng may Tê Ngô phái cách Sùng Minh thành chỉ có năm trăm dặm, hắn biến mất vài lần là tới nơi.

Hắn xuất hiện dưới Quan Tinh lâu, dưới lầu đã có ba cao thủ Thiên Ngoại Thiên đợi sẵn. Sở Ly không nói gì, chắp tay chào sau đó lần lượt đặt tay lên vai họ, sau đó tiếp tục biến mất, dẫn hai người đi.

Chả mấy chốc hắn lại xuất hiện, lần này Tiêu Kỳ cũng có mặt, lẳng lặng nhìn hắn.

Sở Ly không biết nói sao, đành phải đặt tay lên vai nàng, tiếp tục biến mất.

Chỉ một thời gian ngắn hắn đã đưa sáu người tới dưới gò tuyết bên ngoài Tê Ngô phái.

Tuyết phủ trắng xóa, gió lạnh thấu xương, không mấy ảnh hưởng tới những cao thủ Tiên Thiên và Thiên Ngoại Thiên này.

– Tam tiểu thư, chúng ta xông vào chứ?

Triệu Khánh Sơn chắp tay hỏi.

Tiểu Kỳ nhíu mày quan sát lầu cao nguy nga, cung điện trải dài trên đỉnh núi, đứng ở đây có thể nhìn thấy cung điện và lầu cao mở cửa.

Hai tòa lầu cao, ba tòa cung điện nằm trên đỉnh núi, cúi xuống nhìn họ, nếu không phải có gò tuyết che chắn, bọn họ sẽ không thể thoát khỏi ánh mắt của người trong cung điện.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư, xông thẳng vào là được!

– Đi thôi!

Tiêu Kỳ chậm rãi nói.

Bảy người xông vào cánh cửa đang mở giống như bảy luồng gió lướt qua, không đợi người trấn thủ Tê Ngô phái kịp phản ứng họ đã xông vào bãi đất trống trước đại điện, mười cao thủ phủ Dật Quốc Công đang nằm trên mặt đất.

Mười đệ tử Tê Ngô phái áo xanh sẫm đang đứng lặng lẽ ở bên cạnh không nói lời nào, sát khí đằng đằng.

Bảy tám người đàn ông trung niên đừng trước mặt họ nói chuyện, bình luận tình hình ra tay ban nãy của họ, chỉ ra điểm đúng và sai, những chỗ nào cần cải tiến, lần sau không được tái phạm.

Cao thủ hàng đầu của phủ Nhân Quốc Công Tịch Vụ cũng ở trong số đó, mặt mỉm cười, thái độ hòa nhã.