Chương 462: Lại tập kích

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

An vương quét mắt nhìn chúng hộ vệ một chút, cười cợt, không để ý lắm.

Hắn biết rõ hành động của mình không thích hợp, quá nóng ruột, tâm ma chiếm cứ lý trí, không còn bình tĩnh như lúc bình thường được nữa.

Nhưng không thích hợp thì làm sao chứ, bọn họ cũng không tới nỗi làm phản đi theo Sở Ly được.

Một chưởng này của mình là biểu đạt sát ý của hắn đối với Sở Ly, để những hộ vệ này hiểu rõ, Sở Ly là kẻ thù của mình, không cần phải đi lấy lòng, phải cách hắn thật xa mới được.

Đã như thế, Sở Ly sẽ bị cô lập, cho dù quyền thế của Đại tổng quản có to lớn hơn nữa thì cũng vô dụng.

Hắn có lợi hại đến đâu đi nữa thì sao chứ? Mình mới là chủ nhân của Vương phủ, hắn chỉ là một tổng quản, dù có lợi hại đến đâu thì cũng không lớn hơn được một chủ nhân như hắn, những hộ vệ này mỗi người đều tinh minh lợi hại, sẽ biết phải làm sao.

Hắn quay đầu nhìn về phía Hư Ninh đang đứng ở dưới cây thông, cười nói:

– Tôn giả, Sở Ly có khả năng còn sống hay không?

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ, than thở:

– Võ học của Đại tổng quản trác tuyệt, trí tuệ hơn người, không hẳn đã không thể thoát thân được.

– Ha ha.

An vương cười lắc đầu:

– Tôn giả đã quá đánh giá cao hắn rồi, dù có tâm kế như thế nào đi nữa, ở trước mặt võ công tuyệt đối cũng không đáng được nhắc tới, bằng không, ta hà tất phải nhọc lòng tu luyện võ công cơ chứ?

Hư Ninh nói:

– Vương gia, theo ta thấy, Đại tổng quản có thể giữ được tính mạng.

– Được rồi, Tôn giả đã kiên trì như vậy, bản vương cũng không miễn cưỡng.

An vương cười nói:

– Theo bản vương thấy, hai người mà Tử Vân sơn phái ra đều có võ công rất lợi hại, Sở Ly có mạnh hơn nữa cũng sẽ trốn không thoát đâu.

– Vâng.

Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ không nói thêm gì nữa, cũng không phản bác.

An vương biết tính tình của hắn cho nên cũng không miễn cưỡng hắn đồng ý cái nhìn của mình, mà lại quay đầu nhìn về phía Trịnh Lập Đức:

– Trịnh thống lĩnh, ngươi cảm thấy thế nào?

– Đại tổng quản quả thực có mưu trí hơn người, không thể coi thường.

Trịnh Lập Đức nói:

– Cho dù thân ở tuyệt cảnh, thế nhưng cũng chưa chắc không có khả năng thoát thân được.

– Ha ha, các ngươi đều để mắt tới hắn quá rồi!

An vương lắc đầu bật cười:

– Được, bản vương rất muốn xem xem hắn có bản lĩnh gì mà có thể trốn ra được… Chúng ta đẩy nhanh tốc độ, để xem ngày mai có thể chạy tới Sùng Minh thành hay không?

– Nhanh nhất thì cũng phải tới buổi tối thì mới có thể đến được.

Trịnh Lập Đức nói.

An vương gật đầu:

– Vậy cũng được, hay là chờ hừng đông rồi lại nói sau, trước tiên cứ thông báo với Tiêu Thiết Ưng một tiếng, để hắn ra nghênh đón, ha ha, thú vị!

Trịnh Lập Đức ôm quyền đáp một tiếng.

Trong lòng hắn thầm oán, làm như vậy là cố ý chọc giận Tiêu Thiết Ưng.

Tiêu Thiết Ưng làm việc rất là mạnh mẽ, nếu như chọc giận hắn như thế sẽ rất là nguy hiểm, hiển nhiên Vương gia ỷ vào thân phận mình, cảm thấy Tiêu Thiết Ưng không dám làm gì mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là người làm thuộc hạ như hắn phải bận tâm, cần phải tăng cường cảnh giác hơn nữa.

– Lần này sau khi trở về, ta sẽ không bế quan nữa.

An vương quay đầu nhìn về phía Hư Ninh, cười nói:

– Ta cảm thấy Sở Ly nói cũng có chút đạo lý, tư chất của ta không bằng hắn, luyện công thật sự không đấu lại được hắn.

Hư Ninh nói:

– Vương gia, Đại tổng quản đang đả kích sự tự tin của Vương gia, không muốn để cho Vương gia bế quan mà thôi, hắn đang sợ Vương gia bế quan!

– Ồ?

An vương cau mày nói:

– Tôn giả nói lời ấy là có ý gì?

Hư Ninh chậm rãi nói:

– Vương gia tu luyện tuyệt học tiến cảnh cực nhanh, tuy rằng tư chất của Đại tổng quản được, thế nhưng lại có một thiếu hụt Tiên Thiên.

– Thiếu sót gì vậy?

– Xuất thân.

An vương trầm ngâm:

– Xuất thân…

Hư Ninh nói:

– Đại tổng quản xuất thân từ phủ Quốc Công, võ học tu luyện cũng không phải là hàng đầu, nào có tinh diệu như thứ mà Vương gia tu chứ? Nghe nói phủ Quốc Công không có tuyệt học gì mạnh, rất khó để đánh đồng cùng với bốn Đại tông phái.

– A…

An vương chậm rãi gật đầu:

– Như vậy cũng đúng, nói như thế, hắn cố ý làm ta tức giận, đả kích ta, không muốn để cho ta tu luyện hay sao?

– Chính là như thế.

Hư Ninh nói: 

– Nếu như hắn không sợ Vương gia bế quan, hà tất phải lắm miệng cơ chứ?

– Như vậy cũng đúng.

An vương chậm rãi nói:

– Tuy nói có khả năng là hắn cố ý làm như vậy, để chúng ta hiểu lầm, nhưng võ học của phủ Dật Quốc công quả thực rất bình thường. Bằng không cũng sẽ không suy sụp đến mức độ như vậy… Có thể luyện võ công tầm thường đến nước này, tư chất của Sở Ly quả thực không tầm thường!

– Vâng, có thể nói Đại tổng quản là một kỳ tài, đáng tiếc…

Hư Ninh lắc đầu nói.

Người có thể tu thành thần thông của Kim Cương tự, đều là kỳ tài, hơn nữa trí tuệ của Sở Ly hơn xa mình, cũng có duyên với Kim Cương tự, không hẳn sẽ không trở thành sư đệ đồng môn.

Tuy rằng như vậy, thế nhưng hắn cũng sẽ không giúp đỡ đối phương. Mỗi người đều có nhân duyên, không cưỡng cầu được, hiện tại hắn còn không phải là đệ tử của Kim Cương tự, cho nên không cần mình quản việc không đâu.

An vương nói mấy câu, ăn vài món ăn dân dã, cảm thấy mùi vị bình thường rồi để sang một bên. Sau đó nằm ở trước lửa trại, nằm nghiêng theo tư thế của Kim Thân La Hán thần công bắt đầu nhập định, tiến vào cảnh giới tu luyện.

Bây giờ hắn đang tràn ngập ý chí, muốn triệt để áp đảo Sở Ly ở trên võ công, giết đối phương, như vậy mới sẽ chân chính có lợi cho việc tu luyện của mình, cũng có rất nhiều chỗ tốt đối với việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sau đó.

Nửa đêm qua đi, đám người Trịnh Lập Đức phát hiện ra Sở Ly không trở về, tất cả đều âm thầm thở dài, đều mơ hồ cảm thấy, sợ là Đại tổng quản đã lành ít dữ nhiều rồi.

Một số hộ vệ âm thầm bất bình, Đại tổng quản gặp phải cao thủ như thế mà lại không được viện trợ, cao thủ của Tử Vân sơn có lợi hại đến đâu, một khi đám người bọn hắn liên thủ lại thì bọn họ cũng sẽ kiêng dè, không thể hạ sát thủ được.

Đáng tiếc Vương gia lại trơ mắt nhìn Đại tổng quản rơi vào tuyệt cảnh, không chỉ không cứu, trái lại còn nhân cơ hội ám hại một chưởng. Vận mệnh của Đại tổng quản cũng không ăn thua, không ngờ lại gặp phải người như Vương gia.

Bọn họ cũng không phát hiện ra có một cái bóng đang chậm rãi tới gần.

Chờ khi cái bóng đến gần lửa trại, bỗng nhiên lại bắn về phía An vương.

– Xì!

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, một bóng người hèn mọn xuất hiện ở trước người của An vương, song chưởng có ánh sáng màu hồng lóe lên, bàn tay phải ấn về phía An vương.

An vương đang ở trong định cảnh, phản ứng rất là nhạy cảm, trong lòng lập tức nổi lên báo động.

Đáng tiếc, đợi sau khi hắn kịp phản ứng thì bàn tay phải của Sở Ly đã đánh vào sau lưng của hắn.

– Oa!

An vương bay thẳng ra ngoài, làm cho lửa trại đổ xuống, áo choàng trên người bốc cháy, chưởng lực của Thiên Lôi chưởng trắng trợn không kiêng dè phá hoại thân thể của hắn.

Khí tức của Kim Thân La Hán thần công xông lên ngăn cản, đáng tiếc chưởng lực của Thiên Lôi chưởng rất bá đạo, tuy rằng khí tức của Kim Thân La Hán thần công tinh khiết, thế nhưng cũng chỉ ngăn cản được một phần, không cho chưởng lực của Thiên Lôi chưởng xông vào tim.

Chưởng lực của Thiên Lôi chưởng phá hoại chung quanh thân thể rất nặng, trong nháy mắt đan điền đã bị hủy.

– Hừ…

An vương đau đớn tới mức không chịu nổi, nhưng hắn vẫn gắt gao cắn răng không kêu lên mà chỉ rên lên một tiếng. Hắn lăn mấy lần trên đất, diệt thế lửa, sau đó nhảy lên khỏi mặt đất, bắn về phía rừng cây bên cạnh, muốn tiến vào rừng cây, muốn chạy thoát sự ám sát của trung niên hèn mọn kia.

Đáng tiếc dưới Thiên Lôi chưởng, không chỉ có chưởng lực bá đạo mà nội lực cũng biến thành cuồng bạo mà mãnh liệt, khiến cho thân pháp của trung niên hèn mọn rất là nhanh, trong nháy mắt lại đuổi theo kịp An vương, bàn tay phải lóe lên ánh sáng màu hồng lần nữa ấn xuống.

Một chưởng này đánh vào ngực hắn, trong nháy mắt đã phá huỷ hai thận của hắn.

Tiếp theo thân thể của trung niên hèn mọn lóe lên, xuất hiện ở trước mặt Hư Ninh, giương giọng quát lên:

– Sở Ly, nếu không ra thì ta sẽ giết sạch tất cả mọi người của An vương phủ!

Bầu trời đêm yên tĩnh, không có người nào trả lời hắn.

Hai tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập, tuyên một tiếng phật hiệu rồi nói:

– Thí chủ hà tất phải tạo sát nghiệt như vậy chứ? Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ!

Âm thanh của hắn nhu hòa mà dễ nghe, khiến cho người ta không tự chủ được tin phục, muốn vâng theo.

Trung niên hèn mọn quay đầu lại hừ lạnh nói:

– Tiểu hòa thượng, thu bộ dáng này của ngươi đi, Tử Vân sơn chúng ta không quen nhìn dáng vẻ này của các ngươi, xem chưởng!

Chưởng lực của hắn rất nhanh, không chờ Hư Ninh kịp phản ứng thì một chưởng đã đánh vào ngực của Hư Ninh.

– Ầm!

Ngực của Hư Ninh bỗng nhiên chấn động, đánh tan chưởng kình.

– Ồ, thú vị!

Trung niên hèn mọn hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang đánh về phía Trịnh Lập Đức.

Trịnh Lập Đức muốn phản kháng, thế nhưng phát hiện ra mình ở trước mặt hắn lại trở nên ngốc nghếch, rất chậm, không kịp phản ứng nữa mà đã trúng một chưởng.