Chương 542: Đánh phục

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Sở Ly trở về Thiên Xu viện, Tiêu Thi đang ngồi ở trong tiểu viện thưởng thức ánh trăng.

Nhìn thấy hắn đi vào, Tiêu Thi quay đầu nhìn hắn một chút, sóng mắt lưu chuyển hỏi:

– Từ sáng đến tối vội vội vàng vàng, đang làm gì đó?

– Chuyện của Bí vệ phủ mà thôi.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi chỉ chỉ vào phía đối diện bàn đá.

Sở Ly ngồi xuống, ném thiệp mời lên trên bàn đá, Tiêu Thi tiện tay lấy ra nhìn một chút, bờ môi đỏ mê người lập tức chu lại.

Liễu Nhứ bưng ấm ngọc và chén ngọc tới đây, rót đầy chén thay cho hắn.

Sở Ly cười cảm ơn, thở dài:

– Cuối cùng cũng coi như kết thúc.

– Ngươi khẩn trương như vậy là làm gì cho Bí vệ phủ vậy?

Tiêu Thi có chút không rõ nói:

– Cũng không phải chuyện của ngươi mà.

Sở Ly lắc đầu cười cười:

– Tương lai sẽ có lúc dùng đến.

Tiêu Thi nhíu mày:

– Dường như An Vương phủ và Bí vệ phủ không có quan hệ gì thì phải?

– Người không lo xa tất có phiền gần.

Sở Ly than thở:

– Có bao giờ tiểu thư nghĩ tới vạn nhất An Vương không ở đây thì chúng ta sẽ tự xử ra sao không?

– Không ở đây thì càng tốt.

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Sợ rằng những ngày tháng đó sẽ không dễ chịu.

Tiêu Thi khẽ nhíu mày, có chút đăm chiêu.

Nàng đã hiểu rõ ý tứ của Sở Ly, An Vương quả thực rất đáng trách, thế nhưng khi An Vương không ở đây thì An Vương phủ cũng có tiếng mà không có miếng, An Vương phủ có An Vương và An Vương phủ không có An Vương là hoàn toàn khác nhau.

Sở Ly nói:

– Chung quy vẫn phải khiến cho người ta kiêng kỵ mấy phần, tránh cho người ta bắt nạt tới cửa.

– Vậy đi Bí vệ phủ thì có ích lợi gì chứ?

Tiêu Thi nói.

Sở Ly cười nói:

– Hiện giờ ta đã làm tới Bách phu trưởng, cuối cùng cũng coi như có chút thực quyền, dù cho không thể bảo hộ được Vương phủ thì cũng có thể biết tin tức sớm hơn một chút.

Hắn nói nhiều như vậy cũng không quá thật, kỳ thực còn mơ hồ có một tầng ý tứ khác, bởi vì quá xa xôi cho nên thực sự không đủ để nói cho người ngoài nghe.

Hai con đường đi về phía Thiên Thần, hắn không thể xác định được mình có thể đi thông tới đường nào. Cho nên chỉ có đồng thời chuẩn bị đi theo hai đường mới được, vì lẽ đó phải lặng lẽ không một tiếng động bố trí, chuẩn bị, chậm rãi cố gắng đi về phía đó.

Tiêu Thi khẽ cười một tiếng:

– Ngươi nghĩ xa như vậy, không mệt sao?

Sở Ly bật cười, liếc nhìn nàng một cái.

– Được rồi, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta.

Tiêu Thi vung tay ngọc lên nói:

– Có điều không cần thiết phải vội như vậy, cho dù An Vương không ở đây thì còn có đám người Lãnh Tình, Lãnh Thu, các nàng là cốt nhục của An Vương, An Vương phủ vẫn là An Vương phủ.

Sở Ly cười cợt, không nói thêm nữa.

Tiêu Thi quăng thiệp mời lên trên bàn:

– Lại muốn đi Thanh Vân lâu sao?

– Lần này không phải.

Sở Ly cười nói:

– Đi tới trạch viện của Hàn huynh.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng lắc đầu một cái.

Sáng ngày thứ hai, khi Sở Ly đi tới Bí vệ phủ thì đã nhìn thấy ở giữa sân luyện võ của Mai Nhị viện rất là náo nhiệt.

Tổng cộng có mười bốn người đang luyện tới mức khí thế ngất trời, đám người Tần Tấn như trẻ lại hơn hai mươi mấy tuổi, ánh mắt sắc bén, tinh khí thần dâng trào.

Lão phu tán gẫu phát thiếu niên cuồng, đột nhiên khôi phục lại lực lượng mà bọn họ nhớ thương mấy chục năm, bọn họ không có cách nào tự ức chế được, một thân tinh lực không có chỗ sử dụng, cho nên mới muốn phát tiết ra.

– Ầm ầm ầm ầm…

Tần Tấn đang đánh thành một đoàn với Phùng Kinh, quyền kình phân tán, tiếng vang trầm thấp vang lên không dứt bên tai, hai người mặt đỏ lừ lừ, cực kỳ hưng phấn.

Những người còn lại cũng đều tự tìm người đối thủ để đánh, tổng cộng chia làm bảy đôi.

Mấy chục năm qua bọn họ không giao thủ với người cho nên cần luận bàn để quen thuộc cảm giác chiến đấu, tránh cho lúc động thủ thật sẽ bởi vì ngượng tay, võ công xa lạ mà mất giá rất nhiều, thậm chí là mất mạng.

Mã Côn cũng đang giao thủ với Chu Văn Tâm, Chu Văn Tâm là một hán tử trung niên có tướng mạo đường đường, oai hùng, rất ít nói chuyện.

Võ công của hắn cương mãnh bá đạo, đánh với Mã Côn tới mức khó hoà giải.

Mã Côn bỗng nhiên kêu lên:

– Chậm đã.

Chu Văn Tâm lui về phía sau một bước, vẻ mặt rất là hưng phấn.

Một lần nữa thi triển võ công, cảm giác này thực là quá khéo, nhiệt huyết sôi trào, không có cách nào tự tin được, hận không thể tiếp tục đánh.

Mã Côn cất giọng nói:

– Bách phu trưởng, tới chơi một chút được chứ?

Sở Ly liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

– Ta không tham dự vào náo nhiệt như vậy.

– Đừng thế chứ.

Mã Côn vội nói:

– Mọi người đều đang chơi mà, tham gia náo nhiệt chút đi.

Tất cả mọi người đều biết Mã Côn lại đang gây hấn với hắn cho nên đều âm thầm lắc đầu.

Xem ra Bách phu trưởng và Phó trưởng còn phải đấu một quãng thời gian, Mã Côn không phục, mà dường như Bách phu trưởng cũng không vội trấn áp hắn, nhìn cảm giác như là đang dung túng hắn vậy.

Đám người Đổng Kỳ Phi âm thầm lo lắng, làm như thế, có phải là muốn tìm một cơ hội để tiêu diệt Mã Phó trưởng hay không?

Mã Côn thấy Sở Ly bất động, cười nói:

– Bách phu trưởng, mọi người đều biết võ công của ngươi trác tuyệt, là kỳ tài ngút trời, nhưng vẫn không lĩnh giáo qua, bộc lộ tài năng cho mọi người nhìn một một chút đi, coi như là mở mang tầm mắt!

Đổng Kỳ Phi hưng phấn trợn mắt lên, hận không thể đáp ứng thay cho Sở Ly.

Hắn là hiếu kỳ đơn thuần, muốn biết rốt cuộc Bách phu trưởng lợi hại ra sao.

– Ừm…

Sở Ly chần chờ một hồi, gật gật đầu nói:

– Cũng được, thịnh tình không thể chối từ, Phó trưởng, vậy chúng ta đánh mấy chiêu nhé?

– Được.

Mã Côn vội vã đồng ý.

Sở Ly như cười mà không phải cười nói:

– Như vậy đi, chúng ta lấy mười chiêu làm hạn định, mười chiêu qua đi thì sẽ dừng tay, tránh cho người khác không để yên còn tiếp tục đánh.

– Được, mười chiêu!

Mã Côn cười nói.

Hắn âm thầm hưng phấn, rốt cuộc hắn đã tìm được cơ hội này, nhất định phải đào hố cho họ Sở này nhảy vào, võ công không bằng Phó Trưởng còn hoành cái gì, thế giới này chung quy vẫn là lấy võ luận anh hùng!

Sở Ly chậm rãi đi tới giữa sân.

Tất cả mọi người lui về phía sau vài bước, tránh ra ngoài, nhìn hai người đang đứng đối diện với nhau.

– Bách phu trưởng, đắc tội rồi!

Mã Côn khẽ quát một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền.

Thiên Ma châu hạ xuống tim, tức thì quanh thân hắn có lực lượng mãnh liệt dâng trào, vô cùng vô tận, dường như một quyền có thể đánh nát không trung.

Sở Ly đón quyền kình của Mã Côn.

Ầm một tiếng, quyền kình đánh vào trên người hắn, thế đi của hắn không giảm, một quyền đánh trúng người của Mã Côn.

– Ầm!

Mã Côn chẳng khác nào tảng đá bị ném đi, bay ra ngoài mười mấy thước, đụng vào trên cửa viện, phát ra một tiếng vang rất lớn, cửa viện hầu như bị hắn đụng vỡ.

Áo bào trắng của Sở Ly nhẹ nhàng run lên, như không có chuyện gì xảy ra, Thiên Ma châu lần nữa trở về trên ngực.

Mã Côn phụt một cái, phun ra một ngụm máu, bò lên, sắc mặt rất âm trầm.

– Ta ra tay nặng rồi sao?

Sở Ly mỉm cười lắc đầu:

– Nếu không lại tiếp một quyền nữa vậy.

– Không cần!

Mã Côn lau máu ở khóe miệng, hừ lạnh một tiếng nói:

– Quả nhiên võ công của Bách phu trưởng rất giỏi, ta khâm phục!

Sở Ly cười nói:

– Phó trưởng, có cơ hội chúng ta lại luận bàn một chút, không thể tận hứng là một chuyện rất đáng tiếc.

Mã Côn cắn răng, âm thầm nguyền rủa, hiển nhiên họ Sở này đang chửi mình là rác rưởi, không thể tiếp nổi một chiêu, vì lẽ đó hắn không tận hứng.

Tần Tấn thở dài nói:

– Không hổ là Bách phu trưởng, võ công rất giỏi!

Đám người còn lại cũng liên tục than thở.

Bây giờ bọn họ trung thành với Bách phu trưởng, không phải là vị Phó trưởng này, cho nên không cần xem sắc mặt của hắn.

Sở Ly cười vung vung tay lên:

– Ta thắng mà không vẻ vang gì mà thôi, Phó trưởng không có chuẩn bị, bị ta đánh lén, không tính là gì cả.

– Ha ha…

Mã Côn miễn cưỡng cười cười.

Có thể nói chính hắn cũng muốn đánh lén, một chưởng nhìn như nhẹ nhàng nhưng đã ẩn chứa toàn bộ nội lực của hắn.

Thế nhưng một quyền này của mình rơi xuống người hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như không bị thương một chút nào cả, như là gãi ngứa, thật là đáng sợ.

Trong lòng hắn có kiêng dè, không dám khiêu khích nữa, vạn nhất Sở Ly thật sự muốn tỷ thí nữa, mình lại ăn hai quyền, nói không chừng sẽ bị phế bỏ, vì vậy hắn không thể không phòng.

Sở Ly nói:

– Phó trưởng, thực sự không luận bàn nữa sao?

– Thật sự không cần.

Mã Côn cố gắng gượng cười nói.

Sở Ly gật gù:

– Được rồi, mọi người cũng đừng luyện nữa, tra vụ án mới đi, án Thu Phong trại bị diệt trại.

Vừa nghe thấy vụ án này, Dương Tông Văn nói:

– Bách phu trưởng, không phải là do Chu Linh Phong làm sao?

Sở Ly lắc đầu:

– Vụ án này có điểm kỳ lạ, các ngươi cẩn thận tra xét, ta đi về trước.

– Vâng.

Mọi người ôm quyền.