Chương 526: Bí ẩn

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly một mặt chiến đấu cùng trung niên mặc y sam màu vàng, một mặt lại nói:

– Không phải Đại Lôi Âm tự các ngươi đã phong cấm A Tu La thần công sao? Làm sao lại còn có người luyện, hơn nữa còn luyện thâm sâu như thế chứ?

– Vị Chu thí chủ này và tệ tự có chút duyên phận, không phải đệ tử của tệ tự. 

Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

– Không phải đệ tử của Đại Lôi Âm tự các ngươi sao? 

– Không phải.

Pháp Viên nhẹ nhàng nói:

– Người xuất gia không nói dối. 

– Vậy làm sao hắn có được A Tu La thần công?

Sở Ly cau mày nói:

– Theo ta được biết, chỉ có Đại Lôi Âm tự các ngươi và trong cung khố của cấm cung mới có truyền thừa A Tu La thần công chứ? 

– Đúng vậy.

Pháp Viên gật đầu.

Sở Ly nói: 

– Pháp Viên, khi ngươi nói chuyện nên sảng khoái một chút, nói một chút đi, rốt cuộc làm sao hắn ta lại đạt được truyền thừa, có phải là trong tự có người tiết lộ ra ngoài hay không?

Pháp Viên lắc đầu một cái.

Sở Ly lườm hắn một cái nói: 

– Ngươi che che giấu giấu như vậy thì đừng trách sau này ta không giúp đỡ!

– Sở thí chủ, kỳ thực ngươi cũng có thể có được.

Pháp Viên nói. 

Sở Ly cau mày nói:

– Lẽ nào là do A Tu La Chi Tâm?

Từ bên trong A Tu La Chi Tâm hắn có được truyền thừa của Tu La chưởng, những người khác không hẳn đã không thể có được truyền thừa của A Tu La thần công. 

– Đúng vậy.

Pháp Viên thở dài một tiếng nói:

– Trong A Tu La Chi Tâm ẩn chứa truyền thừa, nếu như số trời run rủi thì có thể có được truyền thừa, thậm chí còn có thể tu luyện đến cấp độ rất cao, như vị Chu thí chủ này vậy. 

– Như vậy cũng càng cách cái chết nhanh hơn mà thôi!

Sở Ly thở dài nói:

– Không có căn cơ phật pháp thâm hậu, đạt được A Tu La thần công, không khác nào tự sát, rất nhanh sẽ biến thành kẻ cuồng giết chóc, điên cuồng tàn sát thiên hạ, đây là Đại Lôi Âm tự các ngươi tạo nghiệt! 

– A di đà phật…

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập niệm một tiếng phật hiệu.

Hắn không phủ nhận điểm này, bởi vì A Tu La thần công mà có người vô tội chết, không biết đã có bao nhiêu. 

Đáng tiếc đến nay không thể nghiên cứu ra pháp môn trấn áp được A Tu La thần công, không thể làm cho môn tuyệt học này hóa thành thần công hộ pháp của Phật Môn, quả thực là đáng tiếc.

Sở Ly nói:

– Các ngươi chuẩn bị xử trí hắn như thế nào? 

– Cảnh giới A Tu La thần công của hắn thâm hậu, chúng ta muốn giết hắn cũng không thể được, đành phải mang về trong tự, tránh cho hắn tiếp tục làm ác.

Pháp Viên than thở.

– Không giết chết được sao? 

Sở Ly cau mày hỏi.

Pháp Viên nói:

– Đúng thế. 

Sở Ly bật cười nói:

– Làm sao có khả năng được chứ, nào có bất tử thân, cắt đầu đi xem hắn có chết hay không!

– Sở thí chủ, cắt đầu đi, cỗ thân thể này sẽ chết. 

Pháp Viên lắc đầu nói:

– Hắn đã ngưng tụ thành A Tu La Chi Tâm, có thể trọng sinh ở nơi khác.

– Làm sao sinh ở nơi khác được chứ? 

Sở Ly cau mày.

Trung niên mặc y sam màu vàng tiếp tục không ngừng điên cuồng tấn công, thế tiến công càng ngày càng mạnh mẽ.

Pháp Viên nói: 

– Chuyện này liên quan đến huyền bí chí cao của bốn Đại tông phái, thứ cho tiểu tăng không có cách nào nhiều lời.

– Hòa thượng nhà ngươi thực sự là phiền phức.

Sở Ly lắc đầu nói: 

– Có cái gì không thể nói cơ chứ.

– Quá kinh thế hãi tục, không nói cho thỏa đáng thì hơn.

Pháp Viên mỉm cười nói. 

– Được rồi, làm sao mới có thể giết được hắn đây?

Sở Ly trầm giọng nói:

– Chung quy vẫn có biện pháp chứ. 

Pháp Viên nói:

– Chỉ có A Tu La thần công mới có thể giết được hắn.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

– Đại Lôi Âm tự các ngươi cũng có người luyện A Tu La thần công chứ?

Hắn không tin Đại Lôi Âm tự thực sự phong cấm A Tu La thần công, theo thời gian tiếp xúc càng lâu thì hắn phát hiện ra càng nhiều nội tình hơn của Đại Lôi Âm tự, bọn họ nhìn như cao tăng một phái, phật pháp thâm hậu, thế nhưng kỳ thực lại giống như đám nhà khoa học điên ở hậu thế vậy.

Vì nghiên cứu võ học, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được. 

Pháp Viên trầm mặc.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng nói:

– Trực tiếp tìm vị tu luyện A Tu La thần công kia đến, giải quyết hắn là được rồi, còn muốn áp tải đi… Ồ, ta đã hiểu rồi, các ngươi muốn thử độ hóa hắn đúng không? 

Pháp Viên nói:

– Sở thí chủ, cần gì phải bức tiểu tăng cơ chứ?

Sở Ly lắc đầu: 

– Đúng rồi, những A Tu La Chi Tâm kia là Đại Lôi Âm tự các ngươi lưu truyền xuống đúng không?

-… Đúng.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu. 

Từ phía xa xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Đổng Kỳ Phi:

– Bách phu trưởng, tên kia đã giết hai người của Bí vệ phủ chúng ta.

Sắc mặt của Sở Ly tức thì biến đổi. 

Pháp Viên cũng nhíu mày.

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên sốt sắng.

Pháp Viên và Sở Ly đã tiếp xúc được mấy lần, hắn hiểu rõ Sở Ly, biết là đối phương là một người bao che khuyết điểm rất tốt. 

Vừa nói lời này, sợ là Sở Ly sẽ không thả người.

– Pháp Viên, ngươi nghe thấy chưa?

Sở Ly lắc đầu: 

– Không phải ta không dàn xếp, thực sự là tình thế ép buộc, người này ta muốn!

– Sở thí chủ, ngươi có thể bắt được Chu thí chủ hay sao?

Pháp Viên bình tĩnh nói: 

– Một mình ngươi sợ là không được.

– Vậy cũng không hẳn.

Sở Ly nói: 

– Đại Lôi Âm tự các ngươi không cần quan tâm, ta có thể tự mình bắt hắn được.

– A di đà phật…

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, chậm rãi nói: 

– Đây là trọng phạm tệ tự muốn bắt, không thể để hắn phạm vào sát nghiệt nữa, thứ cho tiểu tăng không thể đồng ý với Sở thí chủ.

– Được, cáo từ!

Sở Ly xoay người rời đi. 

Thân pháp của hắn rất nhanh, từ từ như mây trắng bay lên, nhưng trong một cái nháy mắt đã đến xa xa, hầu như muốn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Trung niên mặc y sam màu vàng toàn tâm toàn ý muốn giết hắn, theo sát không dừng, khinh công của hắn cao tuyệt, trong chốc lát bọn họ đã biến mất ở trước mắt bốn người Pháp Viên.

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập mỉm cười. 

Lại sắp phải động thủ với Sở thí chủ, trái tim bình tĩnh không lay động của hắn lại có mấy phần hưng phấn.

Mỗi lần hắn giao thủ với Sở Ly đều sẽ có thu hoạch mới, có thể cảm giác được võ công của Sở Ly đột nhiên tăng lên một đoạn, mình cũng như thế, mỗi lần hai người giao thủ xong đều sẽ có tiến bộ cực lớn.

– Ba vị sư huynh, chúng ta đi thôi. 

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói.

Ba hòa thượng khác giống như pho tượng, không nói một lời, chỉ hợp thành hình chữ thập thi lễ, lặng lẽ không hề có một tiếng động theo Pháp Viên rời đi.

Sở Ly chẳng khác nào một đóa mây trắng, trung niên mặc y sam màu vàng theo sát không nghỉ. 

Sở Ly định dùng biện pháp cũ của mình, trước tiên dẫn trung niên mặc y sam màu vàng đi, khi đó muốn đánh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, chẳng khác nào hai cái bóng xẹt qua từng mảnh rừng cây, vượt qua đỉnh núi, lướt qua sông lớn, từ lúc chạng vạng chạy đến sáng sớm, mạnh mẽ chạy một đêm.

Dường như trung niên mặc y sam màu vàng thề phải giết hắn cho nên cũng theo sát không nghỉ. 

Tu vi của hắn cũng cao thâm, đuổi một đêm lại không có cảm giác khí tức yếu ớt.

Sở Ly dừng lại ở trên một đỉnh núi, linh khí của nơi này rất là dồi dào, thích hợp để hắn bổ sung nội lực.

– Ngươi họ Chu? 

Sở Ly và trung niên mặc y sam màu vàng đứng ở trên một ngọn cây tùng, dưới chân như giẫm lên trên đất bằng, hai người đều dùng Tu La chưởng, chưởng đến chưởng đi, Sở Ly một mặt vừa đánh vừa nói, giống như bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.

Trung niên mặc y sam màu vàng lạnh nhạt nói:

– Chu Linh Phong. 

– Rõ ràng ngươi rất tỉnh táo, thế nhưng sao lại không khắc chế được giết chóc cơ chứ?

– Vì sao phải khắc chế?

Chu Linh Phong hờ hững nói: 

– Sống và chết vốn là đạo của tự nhiên, những người đã chết kia chỉ là ông trời cho ta mượn tay để thu hồi mạng của bọn họ mà thôi, sống chết có số, giàu có nhờ trời!

– Ha ha…

Sở Ly cười lớn: 

– Xem ra ngươi thực sự xuất thân từ Đại Lôi Âm tự!

Lời này là điển hình quan niệm rất bá đạo của Đại Lôi Âm tự.

Chu Linh Phong nói: 

– Phụ thân ta là đệ tử của Đại Lôi Âm tự.

– Ồ.

Lông mày của Sở Ly giật giật, hỏi: 

– Xem ra là hoàn tục?

– Đúng thế.

Chu Linh Phong nói.