Chương 439: Lại tiến vào

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hắn biết, chuyện này cũng không phải là do Bí vệ cấm cung gây nên.

Hắn không nhìn thấy tin tức này từ trong đầu của hai vị Thống lĩnh kia.

Một khi bọn họ thực sự làm, khi đối diện với mình thì nhất định sẽ nghĩ tới những việc này, trong đầu của bọn họ không có một chút dấu vết gì về chuyện này, như vậy đã chứng minh hai người cũng không biết chuyện này.

Nhưng tuy rằng không phải bọn họ gây nên, nhưng có thể ra tay từ trong Bí vệ cấm cung.

Bí vệ cấm cung tai mắt linh hoạt, không hẳn là không biết tin tức gì cả, mình qua bên kia nhìn một chút, thử tìm xem có chút manh mối gì không.

Thần thông Thông Thiên triệt địa quảng đại, nhưng cũng không phải là không gì không làm được, một khi người chết rồi, nội lực tan hết, không có cách nào bằng vào thứ này tìm được đối phương, trừ phi trên người giữ lại máu hoặc là tóc của đối phương.

– Thi thể của bọn họ đâu?

Sở Ly hỏi:

– Trên người có thể giữ lại máu của hung thủ hay không?

Tưởng Hòe lắc đầu:

– Hẳn là cao thủ Thiên Ngoại thiên, bọn họ hầu như không thể phản kháng được, chết ở dưới đao kiếm, đám người Quế tiền bối đã nhìn qua, không có đầu mối gì.

Tuyết Lăng cũng nhíu mày:

– Chuyện này phiền phức rồi.

Nàng biết thần thông Thông Thiên triệt địa của Sở Ly cần máu của đối phương làm vật dẫn, không có những thứ này, thần thông Thông Thiên triệt địa dù có mạnh hơn thì cũng vô dụng.

Tưởng Hòe nói:

– Đại công tử nói, hiện giờ người không lo được những thứ khác, không tổn thất hộ vệ bên trong phủ là chuyện quan trọng nhất. Còn nói uy nghiêm của phủ Quốc Công không cần lấy mạng của các hộ vệ để giữ gìn!

Sở Ly cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một cái.

Chuyện này rất là phù hợp với tính tình của Tiêu Thiết Ưng, lấy tính mạng của hộ vệ làm gốc.

Tuyết Lăng nói:

– Như vậy cũng không thể làm rùa rụt cổ không ra chứ? Phủ Quốc Công sẽ trở thành cái gì đây?

Tưởng Hòe lắc đầu than thở:

– Nếu như hộ vệ lại chết tiếp, như vậy sẽ càng diệt uy phong của phủ Quốc Công… Đại công tử đã nói như vậy.

Sở Ly nói:

– Đại công tử có đầu mối gì không?

– Mấy vị cao thủ Thiên Ngoại thiên đã ra ngoài phủ để điều tra.

Tưởng Hòe nói:

– Lúc ta tới đây không có đầu mối gì có tác dụng cả. Võ công của những người này rất tạp, đều có tu vi Thiên Ngoại thiên, đối phó với Tiên Thiên và Hậu Thiên quá dễ dàng, bọn họ dám trắng trợn không kiêng dè như thế, e rằng không phải là tông phái võ lâm.

Dựa theo ước định mà thành quy củ, cao thủ Thiên Ngoại thiên sẽ không dễ dàng đối phó với cao thủ Tiên Thiên và Hậu Thiên, trừ phi có đại thù, hoặc là có lý do bất đắc dĩ. Đây là một điểm mấu chốt, không tới bước ngoặt sinh tử sẽ không chạm vào nó.

Đặc biệt là đối với tông phái võ lâm mà nói, phái cao thủ Thiên Ngoại thiên ra giết cao thủ Tiên Thiên và Hậu Thiên của một phái khác thì nhất định phái đó sẽ trả thù lại. Giết tới giết lui, sợ là sẽ chỉ còn lại cao thủ Thiên Ngoại thiên, tông phái cũng sẽ xong đời.

Dưới tình huống song phương kiêng dè lẫn nhau cho nên tất cả đều không chạm vào điểm mấu chốt này.

– Đại công tử cảm thấy là triều đình làm ra chuyện này hay sao?

Sở Ly nói:

– Bí vệ cấm cung?

Tưởng Hòe nói:

– Đại công tử cảm thấy rất có khả năng là Bí vệ cấm cung, hoặc là, có phải là thế lực ngoại vực hay không?

– Ài…

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Như vậy đi, trước tiên ngươi đừng trở về, cứ ở lại Vương phủ trước, bên này sẽ an toàn hơn một ít, ta sẽ đi nói với Đại công tử một tiếng.

– Được.

Tưởng Hòe ôm quyền một cái.

Sở Ly uống chén trà một hơi cạn sạch, sau khi thả xuống mới đứng dậy:

– Tuyết Lăng, ngươi thu xếp cho Tưởng huynh một chút.

– Vâng, công tử.

Tuyết Lăng đáp:

– Công tử muốn đi đâu?

– Bí vệ phủ.

Sở Ly hừ lạnh nói:

– Ta phải hỏi một câu ngay mặt bọn họ, rốt cuộc có phải là bọn hắn đã hạ thủ hay không!

– Công tử cẩn thận.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly cười vung vung tay, nhìn Tưởng Hòe ôm quyền một cái, ra khỏi tiểu viện.

– Bí vệ phủ?

Tưởng Hòe nhìn về phía Tuyết Lăng.

Tuyết Lăng lại rót một chén trà cho hắn, nói:

– Bây giờ công tử đã trở thành Bí vệ cấm cung, hoàng thượng tự mình ban xuống thân phận này, vừa nãy người vừa mới từ Bí vệ phủ trở về đó.

– Sao?

Tưởng Hòe kinh ngạc.

Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, rất khó liên lạc giữa Sở Ly và Bí vệ cấm cung được với nhau, hai thân phận khác biệt quá to lớn.

Tuyết Lăng nói một lần chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.

Tưởng Hòe liên tục thán phục, có thể nghĩ được lúc đó sẽ kinh tâm động phách thế nào, giết Bí vệ cấm cung. Vừa suy nghĩ một chút hắn đã cảm thấy khó có thể tin, lá gan của Nhị tiểu thư cũng quá lớn rồi đó.

Sở Ly tiến vào Bí vệ phủ, hai người gác cổng bên ngoài vẫn là Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn.

Sở Ly dừng ở trước cửa phủ cau mày nhìn hai người.

Đổng Kỳ Phi đứng không nhúc nhích, giống như một vị pho tượng vậy.

Dương Tông Văn ôm quyền hành lễ.

Sở Ly cau mày nói:

– Sao các ngươi còn phải gác cổng vậy?

Dương Tông Văn nói:

– Chu thập trưởng nói, chúng ta cũng không chuyện gì, cho nên trước tiên cứ ở chỗ này trông coi, ngày mai lại tìm người tới đây thay.

– Không phải ta bảo các ngươi quét dọn tiểu viện sao?

Sở Ly nói.

Dương Tông Văn nói:

– Chu thập trưởng đã phái mấy nha hoàn qua đó quét tước, không cần chúng ta động thủ.

Lúc này Sở Ly mới gật gù, nói:

– Lên tinh thần đi, đừng có lười biếng!

– Vâng.

Dương Tông Văn vội vã đáp lại.

Sở Ly quay đầu đánh giá Đổng Kỳ Phi, Đổng Kỳ Phi nghiêm mặt không nhúc nhích, mắt nhìn về phía trước.

Sở Ly hừ một tiếng:

– Đổng Kỳ Phi ngươi đi gặp Thành vương, nói với hắn, ngày mai chúng ta sẽ đi qua đó tra xét người trong phủ bọn họ một chút, bảo hắn đừng để lộ tin tức!

-… Vâng.

Đổng Kỳ Phi chần chờ một chút, lại trầm giọng nói.

Sở Ly nói:

– Nếu như ngay cả chuyện này mà cũng làm không xong, ngươi cứ đàng hoàng làm người gác cổng đi!

– Phải!

Đổng Kỳ Phi dùng sức đáp.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi tiến vào phủ.

Dương Tông Văn rất đồng tình nhìn về phía Đổng Kỳ Phi.

Đổng Kỳ Phi bất mãn trợn mắt lên:

– Nhìn cái gì vậy!

– Ài…

Dương Tông Văn lắc đầu nói:

– Lão Đổng, ngươi ấy… mềm đi một chút, Trương đội trưởng nói chuyện thì ngươi lập tức nghe, lúc này ngươi đã biết lợi hại chưa?

Đổng Kỳ Phi hừ lạnh nói:

– Trương đội trưởng sẽ không chịu để yên đâu!

– Ngươi thực sự không hiểu rõ sao?

Dương Tông Văn không ngừng lắc đầu, cảm thấy Đổng Kỳ Phi thực sự là ngốc nghếch, có sức lực mà ngu ngốc. Hắn thực sự không đành lòng nhìn hắn đi lên trên con đường đen tối như thế:

– Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút mà xem, Trương đội trưởng tính là gì cơ chứ, mà thống lĩnh đã từng cười qua đối với Trương đội trưởng chưa?

– Ta thấy chỉ nể mặt thân phận của hắn mà thôi.

Đổng Kỳ Phi rất không phục nói:

– Nếu như không có thân phận Đại tổng quản, thống lĩnh sẽ không cho hắn sắc mặt gì tốt cả!

– Chuyện này không phải là ngươi không hiểu rõ!

Dương Tông Văn than thở:

– Sở đội trưởng của chúng ta không phải là người mà Trương đội trưởng có thể so sánh được, đối phó với Sở đội trưởng không có một điểm chỗ tốt nào cả, ngươi cứ chờ xem đi, sớm muộn gì Trương đội trưởng cũng sẽ xui xẻo, hắn không đấu lại được Sở đội trưởng đâu!

– Hừ, ta thấy không hẳn.

Đổng Kỳ Phi bĩu môi:

– Trương đội trưởng đã vào phủ được bao nhiêu năm, họ Sở kia mới bao lâu chứ?

– Trương đội trưởng vào phủ nhiều năm mà vẫn chỉ là một đội trưởng, mà Sở đội trưởng thì sao?

Lời nói của Dương Tông Văn ý vị sâu xa:

– Vì lẽ đó, đừng có làm loạn, tránh tìm phiền toái cho mình!

– Ta không nghĩ nhiều như vậy, ai tốt với ta, ta sẽ đối tối với người đó!

Đổng Kỳ Phi hừ lạnh nói.

Dương Tông Văn nói:

– Được được, coi như ta phục ngươi rồi!

Sở Ly nghe thấy lời bọn họ nói rất rõ ràng, hắn cười cợt.

Đổng Kỳ Phi này quả thực quá ngu, nhưng cũng dễ điều động hơn, người thông minh như Dương Tông Văn lại nhưng không dễ sai bảo như vậy, cần dùng chút tâm tư.

Hắn đến bên ngoài đại sảnh, ôm quyền một cái rồi trầm giọng nói:

– Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh!

Hắn nhìn thấy hai người đang nói chuyện ở trong đại sảnh.

Nghe thấy thanh âm của hắn, hai người đều ngừng lại, liếc mắt nhìn nhau.

Hứa Hoàn Đức trầm giọng hừ lạnh nói:

– Có chuyện gì?

– Ta có việc muốn thỉnh giáo hai vị thống lĩnh!

Sở Ly trầm giọng nói.

-… Vào đi.

Phó Mộng Sơn nói.