Chương 591: Vũ Lâu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở trong đầu Sở Ly đã nhìn thấy lời Hạ Vi nói, hắn lắc đầu mỉm cười.

Xem ra Hạ trưởng lão rất xem trọng đối với mình, đẩy khuê nữ cho mình, đáng tiếc Hạ Vi ghét cay ghét đắng mình, quả thực đã giúp cho hắn bớt đi rất nhiều tâm tư.

window.__ventunoplayer = window.__ventunoplayer||[];window.__ventunoplayer.push({video_key: ‘MCsxMTUxNjcxfHwzMDk2fHwxNTEyfHwxLDIsMQ==’, holder_id: ‘vt-video-player’, player_type: ‘vp’, autoplay: ‘on’, muted: ‘off’ , width:’640′, height:’360′});
Tuy rằng Hạ Vi xinh đẹp động lòng người, nhưng so với Tiêu Thi Tiêu Kỳ thì lại chênh lệch một bậc, quan trọng không phải là khuôn mặt đẹp hay không mà là hắn không muốn làm mọi chuyện phức tạp, một khi thật sự có chuyện liên quan tới cảm tình thì sẽ không thuận lợi cho kế hoạch của hắn.

Hắn có một kế hoạch, trở thành sơn chủ của Phục Ngưu sơn.

Gia Cát Phong là một cửa ải lớn, thời gian cũng là một kẽ hở, mình không biết thuật phân thân, mấy ngày nay, thay phiên chạy giữa An Vương phủ và bên này đã làm cho hắn có chút cảm giác giật gấu vá vai.

Vạn nhất bên người lại có thêm một nữ nhân, nhất định sẽ phát hiện ra dị dạng của mình, Kiều Tam đã bị hắn sai hạ sơn làm việc chính là vì không muốn để lộ ra kẽ hở.

Vì để tránh cho phiền phức, hắn càng không thể liên quan đến tình cảm nam nữ, không thể tới gần Hạ Vi.

Hắn nhìn Hạ Vi đuổi Chu Hàn Ca, Sở Đại Chí đi, nàng vào sân luyện võ ở trong rừng cây tiếp tục luyện công, hơi có chút xúc động.

Trình độ dụng công của Hạ Vi rất sâu, còn xa không phải là trình độ mà Chu Hàn Ca, Sở Đại Chí thậm chí là Mộ Dung Lượng có thể so sánh được, đáng tiếc nàng bị giới hạn ở tư chất, tiến cảnh của võ công không đủ nhanh, tương lai muốn trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì sẽ rất khó.

Thế sự bất công như vậy, rõ ràng nàng cố gắng như thế, tốn thời gian mấy lần người khác để tu luyện, thế nhưng võ công vẫn không bằng người ta.

Hạ Vi có thể bù đắp được phần thất lạc và bất đắc dĩ như vậy bằng sự kiên trì không ngừng nỗ lực, phần ý chí này không phải là thứ mà nữ tử bình thường có thể so sánh được, Sở Ly rất kính nể đối với sự nỗ lực của nàng, nhưng bởi vì cố gắng này cho nên hắn càng không thể có quan hệ gì với nàng cả.

Hắn chậm rãi thu hồi trường kiếm, sau khi tra vào bao, một nha hoàn đi vào bưng nước lên, Sở Ly rửa mặt, sau đó ra khỏi tiểu viện đi lên trên núi.

Hắn mới ra khỏi tiểu viện thì đã chạm mặt Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí.

Hai người ôm quyền hành lễ.

Sở Ly nói:

– Nếu như các ngươi không có chuyện gì thì theo ta lên núi đi.

– Thiếu chủ muốn lên trên núi luyện công sao?

Sở Đại Chí hiếu kỳ nói.

Sở Ly nói:

– Đi Tàng vũ lâu đọc sách một chút.

– Thiếu chủ còn muốn đi Tàng vũ lâu nữa sao?

Sở Đại Chí ngạc nhiên nói:

– Ở trong đó đều là một ít bí kíp ở tầng chót, thiếu chủ ngươi đã luyện đến Thiên Ngoại Thiên cũng không cần phải xem những thứ kia mà!

Sở Ly nói:

– Căn cơ càng thâm hậu càng tốt, ta muốn nhìn thêm một lần nữa.

– Thiếu chủ thực sự là chăm chỉ!

Sở Đại Chí than thở.

Sở Ly liếc nhìn hắn một chút:

– Công phu nịnh nót của ngươi nên luyện thêm nữa!

Sở Đại Chí gãi đầu một cái, Chu Hàn Ca cười xì một tiếng.

Sở Đại Chí và Chu Hàn Ca ở bên cạnh hắn, cùng nhau đi lên trên núi.

Một con đường nhỏ đi lên trên núi, đi được khoảng hai trăm thước thì trở nên rộng rãi sáng sủa, một vùng thung lũng hiện lên ở trong mắt.

Bên trong thung lũng có từng tòa đình đài lầu các nối tiếp nhau, phồn hoa náo nhiệt.

Những đình đài lầu các này tuyệt nhiên không giống những kiến trúc ở dưới.

Kiến trúc giữa sườn núi giản dị thậm chí còn có chút cũ nát, mà đình đài lầu các bên trong vùng thung lũng này lại bừng bừng phấn chấn, tràn ngập khí thế tuyệt nhiên không giống, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy phấn chấn.

Sở Ly nở một nụ cười nói:

– Nơi này thật náo nhiệt.

Sở Đại Chí nói:

– Mọi người không thể hạ sơn, vì lẽ đó mới nghĩ biện pháp làm cho náo nhiệt một chút, ngây ngốc ở trong sơn cốc luyện công, không có gì giải khuây, tâm tư khó chịu, không có lợi cho tu luyện.

Sở Ly gật gù:

– Nói rất có lý.

Sở Đại Chí cười gian nói:

– Đây là lời mà Mộ Dung trưởng lão từng nói, cổ vũ trên núi mở ra một ít cửa hàng, như tiệm tạp hóa, đồ trang sức, bánh ngọt, tiệm cơm, tửu lâu, quán trà, tất cả mọi thứ trong sơn cốc đều có.

Sở Ly cười nói:

– Quả thực rất náo nhiệt.

– Những cửa hàng này ở trên một con đường khác.

Sở Đại Chí cười nói:

– Sau khi mọi người luyện công xong đều đến một con đường khác, chơi rất vui.

Sở Ly nói:

– Đi, qua đó xem một chút.

Sở Đại Chí hưng phấn nói:

– Nhất định thiếu chủ sẽ rất yêu thích.

Thung lũng có bốn thủ vệ ở hai bên, sau khi nhìn thấy bọn họ lập tức ôm quyền hành lễ, không ngăn cản.

Ba người tiến vào thung lũng, chung quanh trở nên ấm áp.

Nơi này rất ấm áp, khắp nơi trên vách núi có hoa tươi và những loại dây leo bò ra tứ tung, sinh cơ dạt dào.

Bên trong sơn cốc lại giống như một toà thành trấn, từng loạt từng loạt con đường xuất hiện, hình thành sáu con phố nhỏ, ở giữa sáu con phố là một nơi rất là rộng rãi.

Hai bên đường lớn có cờ bay phấp phới, có tửu lâu có quán trà, thậm chí còn có kỳ lâu và xạ lâu, rất là đa dạng, quả thực cũng có phong thái của một trấn nhỏ phồn hoa.

Ba người xuyên qua giữa con phố lớn, Sở Ly không khỏi than thở.

Người tạo ra những cửa hàng này cũng tốn không ít tâm tư, khí tức sinh hoạt nồng nặc, mọi người ở nơi này cũng không phải trải qua một sinh hoạt khổ hạnh giống như tăng nhân, trái lại không khác biệt gì với những ngày tháng ở dưới chân núi cả.

Sau khi xuyên qua đường cái đi vào bên trong, cuối cùng đã đi tới trước một ngôi lầu bằng đá.

Nơi này tổng cộng có ba tầng, xây lên ở ven sông, con sông này từ hồ nước dưới vách núi chảy ra ngoài, xuyên qua thung lũng, chảy xuống dưới ngọn núi, trong xanh thấy đáy, khiến cho người ta không nhịn được muốn uống một hớp.

Mà lầu ba của nó chính là Tàng vũ lâu.

Sở Ly theo hai người tiến vào trong lầu, trong lầu rất là náo nhiệt, không ít người hoặc ngồi hoặc đứng cầm sách lên để xem.

Sở Ly lấy ra yêu bài cho đám hộ vệ nhìn, trực tiếp lên trên lầu ba.

Bí kíp trên lầu ba không nhiều, chỉ có một giá sách, mười cái giá sách còn lại thì lại là tâm đắc khi tu luyện.

Mỗi một bản tâm đắc tu luyện đều là do các đệ tử Phục Ngưu sơn để lại, đối với người bên ngoài không có tác dụng gì cả, thế nhưng đối với đệ tử Phục Ngưu sơn mà nói lại là thứ vô cùng quý giá.

Sở Ly đứng ở trước kệ sách đặt bí kíp, lật xem từng quyển, từng quyển bí kíp.

Bí kíp của Phục Ngưu sơn có hai loại, một loại là bí kíp của Phục Ngưu sơn, một loại là bí kíp mà Phục Ngưu sơn lấy từ nơi khác tới, đa số là thứ để lại từ một ít môn phái nhỏ bị diệt môn.

Mà phương thức để có được những bí kíp này Sở Ly cũng đoán ra được, nhất định sẽ rất máu tanh.

Bí kíp của Phục Ngưu sơn chỉ có ba tầng đầu, mà bí kíp của môn phái khác thường thường có bản hoàn chỉnh, có thể một lần xem hết, chỉ dùng để tham khảo, có rất ít người thật sự tu luyện nó.

Tu luyện một môn tuyệt học, không chỉ riêng uy lực của tuyệt học phải mạnh mà còn cần luyện thành.

Dù là tuyệt học lợi hại đến đâu, không luyện được thì cũng là vô dụng.

Vì lẽ đó chúng đệ tử đều tu luyện bí kíp của Phục Ngưu sơn, tâm đắc tu luyện kia có thể làm cho khi bọn họ tu luyện không đi vào đường vòng, dùng tốc độ nhanh nhất để tu thành.

Lại nói tới bí kíp của môn phái khác, uy lực thì không nói, đa số không thể đánh đồng được với bí kíp của Phục Ngưu sơn.

Cho dù uy lực mạnh hay là tuyệt học có uy lực tương tự thì tuyệt học của Phục Ngưu sơn có khả năng chỉ cần tu luyện một năm là được, thế nhưng tuyệt học của các môn phái khác thì lại cần mười năm thậm chí càng lâu hơn nữa.

Huống chi môn phái có thể bị Phục Ngưu sơn tiêu diệt, bí kíp võ công ở trong mắt của bọn họ cũng không ra sao cả, bằng không cũng sẽ không bị Phục Ngưu sơn tiêu diệt.

Sở Ly không để ý tới những thứ này mà chỉ lật xem từng quyển, sau đó khắc vào trong đầu, chờ tới khi có thời gian chậm rãi lật xem rồi lĩnh ngộ.

Hắn hiện tại hắn đang dung nhập Tuyệt Vân kiếm pháp vào trong Thần Kiếm thất thức, cho nên cần hàm dưỡng võ học thâm hậu hơn nữa, cho nên Tàng vũ lâu cực kì quan trọng đối với hắn.

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí thì lại tìm một quyển tâm đắc tu luyện ở đó, nhìn thấy Sở Ly nhanh chóng lật sách cũng không đồng ý, nhưng cũng không lắm miệng, rất nhanh bọn hắn đã chìm đắm vào trong quyển tâm đắc tu luyện của mình.

Chờ tới khi bọn họ cảm giác đói bụng, muốn ăn cơm trưa thì đã nhìn thấy Sở Ly đang thả một quyển bí kíp cuối cùng xuống.

– Thiếu chủ, chúng ta tìm một tửu lâu ăn cơm đi.

Sở Đại Chí đi tới rồi cười nói.

Sở Ly gật gù, thả bí kíp lên trên giá.

Chu Hàn Ca nói:

– Thiếu chủ xem bí kíp nhanh như vậy sao?

– Tìm xem một chút mà thôi.

Sở Ly nói:

– Đa số đều vô dụng.

Sở Đại Chí hiếu kỳ nói:

– Thiếu chủ muốn tìm cái gì?

– Thứ liên quan tới kiếm pháp.

Sở Ly nói:

– Kiếm phổ không có mấy quyển đâu.

– Đúng thế, quả thực kiếm phổ cũng không nhiều.

Chu Hàn Ca nói:

– Có điều mỗi một bản đều là kiếm pháp vô cùng lợi hại.

Sở Ly cười cợt.

Lúc này hai người mới nhớ tới, luận kiếm pháp, vị thiếu chủ trước mắt này mới là đại hành gia.