Chương 447: Không gặp

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

– Nào có cái gì gọi là thừa dịp cháy nhà hôi của chứ, hỗn loạn mới thấy trung thần, đây là muốn để cho ngươi hiểu rõ, rốt cuộc ai mới là người mình, Vương phủ cũng không đáng tin, Bí vệ phủ mới là chỗ mà ngươi nên dựa vào!

Sở Ly cười nói:

– Vương phủ không đáng tin, Bí vệ phủ cũng chưa chắc đáng tin cậy.

– Ngươi chỉ cần xứng với Bí vệ phủ thì Bí vệ phủ sẽ tuyệt đối sẽ đáng với ngươi!

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

– Mọi người đều nói gần vua như gần cọp, tại sao Bí vệ phủ chúng ta có thể tồn tại được đến nay? Đó là dựa vào tâm kế!

Sở Ly không phản đối lắc đầu một cái.

Hứa Hoàn Đức thấy hắn mềm không được cứng không xong, hắn không nhịn được nói:

– Thực sự là không biết cân nhắc! Nếu không phải ngươi có bản lĩnh thì Bí vệ phủ chúng ta có thể nhịn ngươi đến nay sao? Đã sớm nghĩ biện pháp thu thập ngươi rồi!

Sở Ly cười nói:

– Hứa thống lĩnh, ta biết, bên trong Thần Đô, Tử Vân sơn ngoại trừ Mạnh Kiên này ra còn có những người khác hay không?

– Thần Đô còn có một vị khác của Tử Vân sơn.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Cung phụng cấm cung Trương Thứ.

– Võ công ra sao?

– Cao thâm khó dò, không thấy hắn ra tay!

– Xem ra võ học của Tử Vân sơn quả thực kỳ dị, có cơ hội ta cũng muốn xem thử một, hai.

– Hừ, tốt nhất ngươi không có cơ hội kia thì hơn.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu nói:

– Bằng không, ngươi có thể sống sót hay không ta còn chưa biết được!

– Bí vệ phủ có võ học của Tử Vân sơn hay không?

Sở Ly nói.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Không có, cho dù có, cũng là ở trong bí khố của cấm cung, không tới phiên chúng ta xem!

– Thực sự rất đáng tiếc!

Sở Ly nói:

– Ta sẽ cẩn thận ứng phó tên Mạnh Kiên này.

– Rốt cuộc Mạnh Chấp có phải là ngươi giết hay không?

Hứa Hoàn Đức đột nhiên hỏi một câu.

Sở Ly ngẩn ra, bật cười nói:

– Hứa thống lĩnh còn quan tâm chuyện này sao?

– Nếu như là ngươi giết, vậy thì sẽ rất phiền phức.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Nếu không phải là ngươi giết, vậy ngươi đến nói rõ với Mạnh Kiên, tránh cho đối đầu thật với ắn. Trong bốn đại tông phái ngoại trừ Kim Cương tự ra, tất cả đều là một loại đạo đức, không chịu nổi đệ tử của mình chịu thiệt, đánh nhỏ, lớn đến, vô cùng phiền phức!

Sở Ly gật gù.

– Được rồi, ngươi có thể xuất quan!

– Chờ một chút nữa.

Sở Ly cười nói:

– Nói không chừng Mạnh Kiên kia sẽ tự mình tới đây đó.

– Ngươi đúng là không có lòng tốt gì cả!

Hứa Hoàn Đức tức giận:

– Ngươi là muốn dùng Bí vệ phủ để đối phó với hắn sao?

Nếu như Mạnh Kiên ở Vương phủ ngây ngốc tới mức thiếu kiên nhẫn, nói không chừng sẽ trực tiếp đi đến Bí vệ phủ tìm người, khi đó, Bí vệ phủ vì bộ mặt của bản thân cũng không thể không đối phó với hắn.

Sở Ly cười nói:

– Nhìn xem hắn có dám đối phó với Bí vệ phủ hay không!

– Sở Ly, như vậy đi.

Hứa Hoàn Đức nói:

– Nếu như ngươi nếu tìm ra được hai đệ tử Quang Minh Thánh giáo, như vậy Mạnh Kiên này cứ giao cho Bí vệ phủ chúng ta, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đuổi hắn, được chứ?

Sở Ly lắc lắc đầu nói:

– Ta thực sự không nắm chắc được.

Đây hiển nhiên là một cái bẫy, nếu như mình đồng ý thật, như vậy sẽ cho thấy mình chắc chắn sẽ tìm được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.

Chắc chắn nhưng không đi làm, đương nhiên sẽ là bụng dạ khó lường, Phó Mộng Sơn sẽ có thể tìm tới cớ để buộc mình tìm đệ tử Quang Minh Thánh giáo, lấy việc này để chứng minh mình thuần khiết.

So với Tử Vân sơn, hắn càng kiêng kỵ Quang Minh Thánh giáo hơn nữa.

Đây là một đám người điên, không thể nói lý, bất kể ra làm sao cũng phải chờ sau khi đại hôn của Đại công tử rồi lại đối phó với bọn họ. Động thủ lúc này, tám chín phần mười đại hôn của Đại công tử sẽ xong đời.

– Ngươi ấy, hừm.

Hứa Hoàn Đức chỉ vào hắn, lắc đầu một cái:

– Được rồi, tùy ý ngươi, ngươi thích ngây ngốc thì cứ ngây ngốc ở nơi này đi!

Sở Ly ho nhẹ một tiếng nói:

– Nói như vậy Bí vệ phủ có biện pháp đuổi Mạnh Kiên kia đi sao?

Hứa Hoàn Đức nói:

– Giúp hắn tìm tới được hung thủ giết Mạnh Chấp là được rồi.

– Như vậy cũng là một biện pháp tốt.

Sở Ly cười nói.

– Nếu như ngươi không muốn, vậy thì ta cũng không có cách nào khác cả.

Hứa Hoàn Đức đứng lên nói:

– Thực sự không đánh lại được Mạnh Kiên thì có thể tới cầu viện, chắc chắn Bí vệ phủ chúng ta sẽ không thấy chết mà không cứu đối với người của mình!

Sở Ly cười gật đầu.

Hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của Hứa Hoàn Đức.

Đáng tiếc biện pháp này của Bí vệ phủ không có tác dụng, mình cũng không thể đồng ý, cho nên chỉ có thể thầm nói một tiếng xin lỗi mà thôi.

Hứa Hoàn Đức mặt lạnh như sắt, nhưng tâm tư lại rất thuần khiết, công chính vô tư, không giống như thống lĩnh Phó Mộng Sơn, nhìn vẻ mặt ôn hòa cười cười, thân thiết khiến cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân, nhưng lại lạnh lẽo vô tình, chỉ có lợi ích không nói cảm tình gì cả.

Mạnh Kiên mặc một bộ y phục màu trắng, lẳng lặng ngồi bên cạnh cái bàn đá trong tiểu viện thưởng trà, bên người là một nha hoàn đang châm trà cho hắn.

Hắn thưởng trà, có chút đăm chiêu.

Chu tổng quản vội vã tiến vào tiểu viện, ôm quyền cười nói:

– Mạnh công tử, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn hay không?

Mạnh Kiên thả chén trà xuống, ôm quyền mỉm cười:

– Rất tốt, bên Vương phi nói thế nào?

– Cái này.

Vẻ mặt của Chu tổng quản có chút lúng túng:

– Mạnh công tử thứ lỗi, Vương phi không tiếp khách, đặc biệt là khách nam nhân.

– Vương gia bế quan, Vương phi cũng không tiếp khách sao?

Mạnh Kiên nhàn nhạt mỉm cười.

Chu tổng quản nói:

– Nếu thực sự có khách quý, Đại tổng quản sẽ đích thân đứng ra, Mạnh công tử là khách quý, thế nhưng bây giờ Đại tổng quản cũng bế quan, thật không phải. Vương phi cũng nói có chỗ nào thất lễ, xin Mạnh công tử thứ lỗi, bởi vì Mạnh công tử là khách nam, nàng không tiện gặp.

– Ha ha, cũng thật là thú vị.

Nụ cười của Mạnh Kiên càng tăng lên, như mỉm cười lại như trào phúng:

– Nghe nói Vương phi là Nhị tiểu thư của phủ Dật Quốc Công, cũng coi như nhi nữ võ lâm, lại còn có quan niệm như thế sao?

Chu tổng quản vội nói:

– Vương phi không biết võ công, ở phủ Quốc Công cũng coi như là nữ nhi khuê các vậy, chưa từng lộ diện bên ngoài.

– Thì ra là như vậy.

Mạnh Kiên nói:

– Như vậy cũng thứ cho tại hạ lỗ mãng!

– Chờ Đại tổng quản xuất quan, nhất định sẽ gặp Mạnh công tử.

Chu tổng quản vội vã cười nói.

– Vậy ta sẽ chờ.

Mạnh Kiên cười nói:

– Chu tổng quản đừng trách ta quấy rối mới được.

– Nào có, nào có.

Chu tổng quản cười ha hả nói:

– Mạnh công tử có thể ở trong Vương phủ, lão Chu ta cao hứng còn không kịp đó. Đại tổng quản không ở đây, chúng ta luôn cảm thấy hộ vệ của Vương phủ không khiến cho người ta yên tâm, có Mạnh công tử ở đây là tốt hơn nhiều rồi!

– Chẳng lẽ Vương phủ quá không thái bình hay sao?

Mạnh Kiên chậm rãi nâng chén trà lên, khẽ nhấp một cái.

– Vâng, luôn có số gia hỏa muốn ám sát Vương phi!

Chu tổng quản phẫn hận nói:

– Vương phi ôn nhu mỹ lệ như vậy, những người này cũng thật là có thể hạ thủ được!

– Ôn nhu mỹ lệ.

Mạnh Kiên cười lớn.

– Chu tổng quản, Lục tiểu thư đến, muốn gặp Vương phi.

Bên ngoài bỗng nhiên có người bẩm báo.

– Mau mời vào!

Chu tổng quản vội nói.

Mạnh Kiên nói:

– Lục tiểu thư? Nói vậy là đại nhân vật rồi, có thể gặp được Vương phi.

– Đại tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công.

Chu tổng quản ôm ôm quyền nói:

– Mạnh công tử, lão Chu thất lễ một chút, chức trách còn đang trên người, thân bất do kỷ!

– Hóa ra là Lục tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công, ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem rốt cuộc vị Lục tiểu thư này như thế nào.

Mạnh Kiên cười nói:

– Ta đi cùng ngươi được chứ?

– Cái này…

Chu tổng quản chần chờ, cười khổ nói:

– Cái này sợ rằng không hợp với lễ ngộ.

– Coi như là trùng hợp gặp gỡ đi.

Mạnh Kiên nói:

– Có người nói vị Lục tiểu thư này có khuôn mặt đẹp kinh người, không kém Vương phi.

– Được rồi.

Chu tổng quản bất đắc dĩ đồng ý.

Mạnh Kiên nói:

– Ngươi đi trước, sau đó ta sẽ đi qua.

– Được, được.

Chu tổng quản cười khổ gật gù, vội vã rời đi.

Hắn khẩn trương chạy ra ngoài, Lục Ngọc Dung đã tiến vào cửa phủ. Trên mặt là tấm lụa trắng che mặt, người mặc một bộ la sam màu tím, chẳng khác nào lăng ba vi bộ, uyển chuyển tao nhã.

Lãnh Dĩnh và hai thị nữ đi theo bên người nàng.

Lục Ngọc Dung nhìn thấy hắn vội vã chạy tới, nói:

– Lão Chu, ngươi gấp cái gì vậy?

– Lục tiểu thư, có chỗ nào thất lễ, mong tiểu thư thứ tội, thứ tội!

Chu tổng quản vội vã ôm quyền.