Chương 540: Vô đề

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đã như vậy thì thôi đi.

Sở Ly không miễn cưỡng nữa, cất giọng nói:

– Còn có một bình nữa mà. 

Pháp Viên lại cho hắn một bình ngọc.

Hắn chậm rãi nói:

– Diệu dụng của Độ Ách đan hẳn Sở thí chủ phải biết, không chỉ có thể cải tử hồi sinh mà còn có thể tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma, cũng có rất nhiều ích lợi đối với luyện công đột phá. 

Sở Ly nhíu nhíu mày, tiếp nhận bình ngọc màu trắng:

– Được, ta biết rồi.

Đám người Mã Côn chậm rãi đến gần cửa thành, nhân số ở cửa thành phía đông ít ỏi, lúc này đang có bốn vị thanh niên đi ra ngoài. 

Bốn vị thanh niên này bước chân nhanh nhẹn, ánh mắt lấp lánh, vừa nhìn đã biết ngay là người luyện võ.

Mã Côn cảm thấy có chút không đúng, dù sao hắn cũng là Bí vệ cấm cung nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có trực giác nhạy cảm đối với nguy hiểm.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, quay đầu gầm lên nói: 

– Cẩn thận!

Hắn bay khỏi ngựa, đáp xuống trước mặt Tần Tấn, chặn một đạo hàn quang vừa mới bắn tới.

– Ầm! 

Hắn dùng một quyền đánh bay hàn quang, là một thanh phi đao.

– Đáng chết!

Mã Côn lại dùng một quyền đánh bay một thanh phi đao khác. 

Bốn vị thanh niên phân biệt bắn ra phi đao, đánh úp về phía chín người này.

Mã Côn chỉ có thể đỡ được hai thanh phi đao, bảy thanh còn lại thì lại vô có cách nào cả.

Bọn họ vốn đã không còn võ công, mắt thấy phi đao bắn tới, đương nhiên không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi đao tới người, không thể làm gì khác được. 

– A!

Mã Côn nổi giận gầm lên một tiếng, không quản phi đao mà trực tiếp bắn về phía bốn vị thanh niên.

– Leng keng leng keng… 

Trong tiếng leng keng liên tiếp vang vọng, bảy đạo hàn quang bỗng nhiên xuất hiện, đánh rơi phi đao tới gần chín người, mà Sở Ly xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn, khoát tay một cái nói:

– Quên đi, không cần đuổi nữa!

– Bách phu trưởng! 

Mã Côn bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, thân thể dừng lại.

Sở Ly liếc mắt nhìn bốn vị thanh niên đã tiến vào trong rừng cây, biến mất không còn tăm hơi, lại lắc đầu một cái.

Mã Côn vội vã đi tới gần, ôm quyền hành lễ. 

Sở Ly vung vung tay, không để ý tới hắn mà xoay người nhìn về phía chín người, ôm quyền nói:

– Tần tiền bối, làm cho tiền bối chấn kinh rồi, chúng ta mau mau hồi phủ đi!

Mã Côn âm thầm cắn răng, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy! 

Hắn hận không thể bắt được bốn tên thích khách kia, thẩm vấn một phen, nhưng hắn biết không nên dây dưa nhiều, mau mau vào thành mới là chính sự.

Trước đó Mã Côn không nghĩ tới chín người này sẽ bị phế bỏ võ công, cần người bảo vệ, nếu không cũng sẽ mang thêm mấy người tới đây.

Sở Ly mang theo mọi người rất nhanh đã tiến vào thành, sau đó trở lại Bí vệ phủ. 

Ở ngoài Bí vệ phủ, Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức tự mình đứng ở bên ngoài phủ, nhìn đám người Sở Ly đang tới gần.

Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức ra vẻ trang trọng, ôm quyền hành lễ với từng người trong chín người, mời bọn họ vào phủ.

Bốn người Tần Tấn so với Phó Mộng Sơn còn lớn hơn hai mươi mấy tuổi, khi Phó Mộng Sơn vào phủ, đám người Tần Tấn đã là Bí vệ già cả rồi. 

Chờ thu xếp xong chín người, để bọn họ nghỉ ngơi, Sở Ly bị Phó Mộng Sơn gọi trong vào phòng khách.

– Ài… thật không nghĩ tới, bọn họ đã già đến độ này rồi.

Phó Mộng Sơn lắc đầu thở dài. 

Hứa Hoàn Đức nói:

– Chuyện này cũng không có cách nào giải quyết được, võ công bị phế, già rất nhanh.

– Lão Hứa, ngươi nói xem nên thu xếp bọn họ ra sao? 

Phó Mộng Sơn cau mày nói:

– Trở về là chuyện tốt, nhưng võ công của bọn họ đã bị phế, đã không thích hợp làm việc, nhưng để bọn họ đi thủ hoàng lăng thì lại…

Hắn nói xong khẽ lắc đầu một cái. 

Thu xếp chín người này ra sao đúng là một phiền toái lớn.

– Thống lĩnh, giao cho ta đi.

Sở Ly nói: 

– Mai Nhị viện chúng ta vừa vặn thiếu nhân thủ, bọn họ đều là Bí vệ già dặn, kinh nghiệm phong phú, vừa vặn mang theo đám người Đổng Kỳ Phi, cũng coi như là tận dùng.

– Giao cho ngươi tất sao?

Phó Mộng Sơn cười nói: 

– Tiểu Sở, ngươi có biết được rốt cuộc bọn họ có phản hay không đây?

Sở Ly nói:

– Bọn họ không có vấn đề gì cả. 

Phó Mộng Sơn nhìn về phía Hứa Hoàn Đức nói:

– Nói đi nói lại, giao cho tiểu Sở là thích hợp nhất, nếu phân biệt rõ trung và bất trung thì còn có thể cho bọn họ thêm một ít nhân thủ, đáng tiếc võ công đã bị phế bỏ.

– Lúc trước đám người Tần lão đã là Thiên Ngoại Thiên sao? 

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn nói:

– Tần lão, Phùng lão, Trịnh lão, Âu Dương lão đều là Thiên Ngoại Thiên, còn lại thì kém một chút, bởi vì sau bọn họ chúng ta cũng không dám phái Thiên Ngoại Thiên đi tới đó nữa! 

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

– Thiên Ngoại Thiên cũng không có tác dụng gì cả.

Hứa Hoàn Đức nói: 

– Ngươi muốn khôi phục võ công của bọn họ sao? Cho dù có Hồi Sinh đan của Đại Lôi Âm tự thì cũng không có tác dụng, kinh mạch đã héo rút, Hồi Sinh đan cũng không khôi phục được võ công.

Sở Ly nói:

– Ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng nếu khôi phục được võ công của bọn họ thật thì sẽ là người của Mai Nhị viện chúng ta, trong phủ không thể tùy ý thuyên chuyển! 

– Ha ha, ngươi thật sự có biện pháp hay sao?

Phó Mộng Sơn hiếu kỳ nói:

– Được, nếu như có thể khôi phục cũng sẽ là người của ngươi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này. 

Tuy rằng từ mặt tình cảm không thể tiếp thu, nhưng sự thực chính là sự thực, bọn họ càng vất vả thì công lao càng lớn, đáng tiếc không còn võ công, như vậy sẽ trở thành phiền toái.

Vốn là phiền toái, có chỗ thu xếp đã rất tốt rồi. Nếu như khôi phục được võ công, chuyện này cũng là một chuyện tốt, trong phủ sẽ không chiếm tiện nghi này, ngược lại chuyện Sở Ly làm cũng là chuyện của Bí vệ phủ, không cần tranh đoạt nhân thủ với hắn.

– Đạ tạ Thống lĩnh! 

Sở Ly cười nói.

Sắc mặt của Hứa Hoàn Đức âm trầm lại, hừ lạnh nói:

– Nghe nói khi về thành đã gặp thích khách? Là Đại Lôi Âm tự giở trò quỷ hay sao? 

Sở Ly lắc đầu nói:

– Có lẽ là muốn làm cho chúng ta và Đại Lôi Âm tự xích mích dẫn tới đấu với nhau.

– Là ai chứ? 

Hứa Hoàn Đức cau mày.

Sở Ly lắc đầu:

– Không đáng để tra xét, chúng ta và Đại Lôi Âm tự đều có vô số đối thủ. 

– Như vậy cũng đúng.

Phó Mộng Sơn nói:

– Có điều đây là lần đầu chúng ta giao dịch với Đại Lôi Âm tự. 

Kỳ thực chuyện này nên tra một chút, bởi vì người biết được chuyện này cực ít, chỉ có mấy người như vậy, nhưng lại bị tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu như Sở Ly không muốn tra, hắn cũng không có ý định miễn cưỡng.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

– Liệu có người nói chúng ta tư thông với Đại Lôi Âm tự hay không? 

– Việc này là chúng ta cho phép.

Phó Mộng Sơn khoát tay một cái nói:

– Ngươi cẩn thận thu xếp chín người kia đi, ài… đều vì Bí vệ phủ chúng ta mà đã trả giá quá nhiều, nên cố gắng đối xử cho tốt! 

Sở Ly gật đầu.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, nhuộm đỏ đình viện.

Đình viện của đám người Sở Ly hơn xa tiểu viện lúc trước, rộng rãi đến mức có thể làm sân luyện công, trong viện đủ để chứa trăm người. 

Đây là Hoa Mai Nhị viện, bọn họ trực tiếp gọi là Mai Nhị viện.

Mã Côn mang theo chín người đi tới Mai Nhị viện.

Bốn người Đổng Kỳ Phi ra khỏi phòng tiếp đón mười người. 

Huynh đệ hai người Ninh Thị kích động nhìn một người trong đó.

Mã Côn cười nói:

– Lúc này huynh đệ Ninh Thị đã xem như tập hợp lại với nhau! 

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn nhìn về phía một người thanh niên trẻ hơi mập bên trong chín người, miệng nở một nụ cười.

Thanh niên hơi mập kia tiến lên:

– Đại ca! Nhị ca! 

Hắn có vóc người thấp, thấp hơn so với hai người, dung mạo thì tuấn lãng hơn so với hai người, đứng chung một chỗ, người khác vừa nhìn đã biết là ba huynh đệ.

Mã Côn cười ha hả nói:

– Đây chính là chuyện tốt lớn, Tần tiền bối, từ ngày mai chúng ta chính là người của Mai Nhị viện rồi. 

– Sở Bách phu trưởng thì sao?

Tần Tấn có một cỗ khí thế không giận tự uy, cho dù không còn võ công, thế nhưng vẫn khiến cho Mã Côn cảm thấy thấp hơn một đầu.

Mã Côn vội vã cười nói: 

– Đang nói chuyện với thống lĩnh, chư vị tiền bối là do Sở Bách phu trưởng tự mình nói với thống lĩnh, có thể nhìn ra được Bách phu trưởng rất coi trọng các vị tiền bối.

– Đám người già như chúng ta xem như là người ăn không ngồi rồi, Bách phu trưởng thật là có tâm.

Tần Tấn lắc đầu nói. 

Sắc mặt tám người còn lại ảm đạm, có thể đoán ra được kết cục của mình ra sao.

Mã Côn cười nói:

– Tần tiền bối yên tâm, Bách phu trưởng đã nói với thống lĩnh, sẽ giúp mọi người khôi phục võ công! 

Đổng Kỳ Phi trừng mắt nhìn Mã Côn một chút, Dương Tông Văn thì lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Mã Côn này đúng là không yên tĩnh, còn đào hố cho Bách phu trưởng chui vào.

Võ công đã bị phế bỏ lâu như vậy sao có thể khôi phục được chứ, đám người Tần Tấn nghe xong tin tức này nhất định sẽ sướng đến mức phát rồ, sau đó lại thất vọng, như vậy nhất định sẽ oán giận Bách phu trưởng. 

Mã Côn này quả thực là dụng tâm hiểm ác!