Chương 456: Thời cơ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Thứ đứng ở bên cạnh thi thể của Mạnh Kiên, không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.

Pháp Ngộ và Pháp Tướng đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và sát ý của hắn.

– Trương thí chủ nén bi thương.

Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, thở dài nói:

– Mạnh thí chủ muốn báo thù thay cho đệ đệ, đi ám sát Tiêu Vương phi của An vương phủ, bị Đại tổng quản là Sở thí chủ giết chết, thị phi ân oán trong này khó có thể nói rõ ra được.

Trương Thứ lạnh lùng nhìn về phía Pháp Tướng:

– Đại sư nói vậy ý là ta phải hiểu rõ ai đúng ai sai đúng không? Đây là phong cách làm việc của Đại Lôi Âm tự các ngươi hay sao?

– A di đà phật…

Pháp Tướng bất đắc dĩ tuyên một tiếng phật hiệu.

Phương pháp làm việc của bốn Đại tông phái là giữ gìn uy nghiêm của bản thân, chỉ cần là đệ tử của mình, đả thương đã là sai rồi, bọn họ sẽ muốn đánh trở về, nếu như giết đệ tử của phái mình, tự nhiên sẽ phải giết chết đối phương, bằng không, ai cũng dám giết đệ tử của phái mình!

– Trương thí chủ muốn đi An vương phủ sao?

Pháp Tướng than thở:

– Bằng vào thân phận bây giờ của Sở thí chủ…

– Hừ, hắn là bí vệ cấm cung, Đại tổng quản An vương phủ!

Trương Thứ lạnh nhạt nói:

– Như vậy thì đã làm sao chứ… Ta sẽ đích thân lấy tính mạng của hắn!

– Oan oan tương báo…

– Đại sư.

Trương Thứ trực tiếp ngắt lời của hắn, lạnh nhạt nói:

– Không cần phải nói những câu nói này đâu, đổi lại là Đại Lôi Âm tự các ngươi sẽ tùy ý để hắn sống sót hay sao?

– Sở thí chủ cũng đã từng giết đệ tử của tệ tự.

Pháp Tướng lắc đầu nói:

– Tuy nói là đệ tử phản tự, thế nhưng chúng ta cũng đã truy sát một phen, cuối cùng vẫn phải buông tha hắn, trong lòng Sở thí chủ mang theo chính khí, không thích hợp để giết chết.

– Ha ha!

Trương Thứ cười lớn một tiếng.

Mặt của Pháp Tướng không biến sắc, mỉm cười nhìn hắn.

Pháp Ngộ đếm phật châu trên tay, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, không có một chút tức giận nào cả.

Kỳ thực hắn cũng cảm thấy khá kỳ quái, tại sao thái độ ở trong tự xảy ra biến hóa đối với Sở Ly, không tiếp tục truy sát nữa.

Nói ra bên ngoài là Sở Ly thân mang chính khí, không thích hợp để giết chết, nhưng hắn lại không tin, nhất định sẽ có lý do không muốn người ta biết được, hắn thân là đệ tử tầng dưới trong tự, sợ rằng không có tư cách biết được nguyên do trong này.

– Trương thí chủ, bảo trọng.

Pháp Tướng không khuyên nhiều nữa mà tay hợp thành hình chữ thập nói:

– Có cần đưa Mạnh thí chủ về Tử Vân sơn hay không?

– Không cần.

Trương Thứ nói:

– Cứ thu xếp ở đây đi, làm phiền đại sư rồi.

– Mạnh thí chủ và Pháp Ngộ sư đệ có tương giao, không cần khách khí.

Pháp Tướng lắc đầu than thở:

– Chỉ tiếc chúng ta cứu được một lần, không cứu được Mạnh thí chủ lần nữa, chuyện này là do khí vận gây ra, nhân quả tuần hoàn, có khóc cũng không làm gì được.

Trương Thứ hừ lạnh một tiếng.

Đệ tử Tử Vân sơn rất là không tin lời này của Phật môn, nhân quả báo ứng, tất cả chỉ là chó má!

Trương Thứ đi tới An vương phủ.

Thân thể hắn hóa thành một mảnh cái bóng, thong dong xuyên qua từng đạo từng đạo phòng vệ, đi một vòng qua toàn bộ An vương phủ, cuối cùng đi tới tiểu viện của Sở Ly, lẳng lặng hòa vào trong bóng tối ở dưới tường.

Hắn nhìn thấy Sở Ly, hắn đang đợi thời điểm Sở Ly thư giãn, hắn sẽ một đòn giết chết.

Sở Ly đang ở bên trong tiểu viện tu luyện Thiên Ma công.

Thôn phệ ba đạo nội lực của Âm Lôi chưởng, Thiên Ma công đã mơ hồ có một tia dấu hiệu đột phá.

A Tu La chi tâm ở ngực của hắn vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền khí tức vào trong, trực tiếp bị Thiên Ma khí thôn phệ, đáng tiếc Thiên Ma khí dường như không còn quá yêu thích đối với A Tu La chi tâm như trước nữa, dường như A Tu La chi tâm rất không tinh khiết.

Sở Ly biết, muốn đột phá tầng thứ ba phải cần nội lực càng tinh khiết hơn nữa, nội lực như của Âm Lôi chưởng vậy.

Lúc này, hắn phát hiện Trương Thứ đã đến.

Tu vi của Trương Thứ không phải là người mà Mạnh Kiên có thể so sánh được, dù có hai Mạnh Kiên cũng không bằng được một Trương Thứ.

Sở Ly phỏng đoán, tu vi của Trương Thứ cao hơn mình một tầng, khó trách lại dám trực tiếp đến An vương phủ, người tài cao đúng là luôn có gan lớn.

Hắn thân là cung phụng cấm cung, địa vị cao cả, cũng không sợ thân phận của mình.

Hắn híp mắt, bóng nước do Thiên Ma khí biến thành bỗng nhiên rơi xuống trong ngực.

Tức thì máu tươi như sông lớn cuồn cuộn, lực lượng vô cùng vô tận toả ra quanh thân, hắn đột nhiên bước ra một bước, nhanh như tia chớp đánh về phía một mảnh bóng đen phía dưới tường.

– Ầm!

Một mảnh cái bóng lay động, giống như mặt nước đang dập dờn vậy.

Sở Ly lại đánh tới một quyền.

– Ầm ầm ầm ầm…

Từng quyền lại từng quyền, hai quyền của hắn như điện, hóa thành một mảnh quyền ảnh đánh về phía mảnh cái bóng đang chấn động không ngừng kia.

Trương Thứ cảm giác như mình đã rơi vào bên trong sóng to gió lớn, quyền ảnh từ bốn phương tám hướng vọt tới, mỗi một quyền đều có lực ngàn vạn cân, khó có thể chống đỡ được.

Hắn hầu như không có cách nào suy tư, chỉ có thể dựa vào bản năng để chống đối, mỗi một quyền đều nặng như một ngọn núi đè xuống, cho dù nội lực của hắn thâm hậu, tinh khiết thế nào đi nữa, ở trước mặt lực lượng thuần túy như thế này vẫn yếu đuối đến mức không đỡ nổi một đòn, không ngừng lùi về phía sau, thối lui đến cạnh tường.

– Ầm!

Thân thể nặng nề va chạm vào tường, vách tường như run rẩy, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

Trương Thứ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đang cuồn cuộn, một ngụm máu tanh chồng chất ở trước ngực, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun ra ngoài.

Hắn cảm thấy cực kỳ uất ức, rõ ràng tu vi mạnh hơn đối phương, nhưng lại bị man lực đẩy lùi. Man lực đạt tới một trình độ nhất định, không ngờ lại có uy lực như thế.

Điểm càng chết người đó chính là, hắn đã thi triển bí thuật chậm một bước, để cho đối phương cướp trước một bước. Lúc này mình chỉ có thể rơi vào trong cục diện bị động chịu đòn, không có cơ hội để thi triển bí thuật.

– Ầm!

Hắn lần nữa trúng một quyền, lún vào bên trong tường, trên bề mặt tường xuất hiện vết rạn nứt.

– Phốc!

Trương Thứ phun ra một ngụm máu tươi, liều mạng chống lại một quyền, rốt cục đã thúc giục được bí thuật.

– Ầm ầm…

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, giống như trên bầu trời truyền tới tiếng sấm rền, nhưng mà thứ phát ra thanh âm lại là bản thân của hắn. Trên hai tay xuất hiện ánh sáng màu lam, đánh vào hai tay của Sở Ly.

– Ầm!

Trong thanh âm như vật nặng rơi xuống đất, Sở Ly run lên, lập tức khôi phục lại như thường, sắc mặt lại lộ ra một tia ý mừng, tiếp theo lại ra quyền.

Trương Thứ vừa giận vừa sợ, Sở Ly này lại có thể đỡ được Âm Lôi chưởng của hắn!

Hắn không tin, hai đạo Âm Lôi chưởng lại được đánh ra.

Thân thể của Sở Ly chỉ cứng đờ, tóc dựng ngược lên, tiếp theo lại tiếp tục ra quyền.

Nếu không phải nhìn thấy tóc của đối phương dựng thẳng lên thì Trương Thứ còn tưởng rằng Âm Lôi chưởng không đánh trúng thân thể của Sở Ly, không ngờ lại không làm cho động tác của đối phương cứng đờ một chút nào.

Một khi trúng Âm Lôi chưởng, thân thể sẽ cương cứng, không thể động đậy được một chút nào, mặc cho hắn xâu xé.

Nhưng thân thể của Sở Ly chỉ cương cứng một hồi, để hắn không kịp xuất chưởng nữa, mà khi hắn thi triển Âm Lôi chưởng xong thì lại cần hoãn một hơi.

Thời gian hòa hoãn này đã để cho Sở Ly khôi phục lại như thường, làm cho hắn không thể làm gì được đối phương.

– Ầm ầm…

Trong vài tiếng sấm rền, Âm Lôi chưởng không ngừng bắn trúng Sở Ly.

Tóc của Sở Ly chịu ảnh hưởng, lại dựng đứng lên, nhưng thân thể càng ngày càng không bị ảnh hưởng một chút nào. Lúc trước còn cương cứng một hồi, nhưng sau đó lại không bị dừng lại một chút nào, giống như thứ hắn tiếp không phải là Âm Lôi chưởng mà chỉ là chưởng pháp tầm thường vậy.

Cho dù Trương Thứ có tu vi sâu hơn, thế nhưng thi triển Âm Lôi chưởng như vậy cũng không chịu nổi, rất nhanh sắc mặt hắn đã tái nhợt, cảm giác suy yếu xông lên trên đầu.

Dưới cơn nóng giận hắn liều mạng thi triển Âm Lôi chưởng, lúc này bỗng nhiên hắn lại tỉnh táo lại.

Âm Lôi chưởng rất tiêu hao tinh khí thần, đánh ra mười mấy chưởng như vậy, tinh khí thần của mình không còn một mống, sợ rằng phải cần mười ngày mới có thể khôi phục lại được.

Mà bây giờ, không ngờ Âm Lôi chưởng lại không bắt được Sở Ly, cơ hội của mình cũng không nhiều.

Hắn nghĩ tới đây, nội lực quanh thân tiếp tục dọc theo lòng bàn tay mà vận chuyển theo pháp môn Âm Lôi chưởng, lại không ngưng tụ trong lòng bàn tay, trái lại còn ngưng tụ ở dưới chân.

– Xoạt!

Thân thể hắn như hóa thành một mũi tên nhọn phá tan không khí, lại như một tia chớp xẹt qua không trung, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt của Sở Ly.

Sở Ly nhíu nhíu mày, không ngờ Âm Lôi chưởng này lại có diệu dụng như vậy, quả thật là kỳ dị.

Nhưng hắn không có vội giết Trương Thứ.

Chưởng lực Âm Lôi chưởng của Trương Thứ tinh khiết dị thường, Thiên Ma công tầng thứ tư mơ hồ có thể thấy được. Có thể nói hắn sẽ có cơ hội đột phá từ Âm Lôi chưởng này, cho nên hắn không thể bỏ qua được.

Đáng tiếc tu vi của Trương Thứ không đủ thâm hậu, không thể có nội lực vô cùng vô tận như mình bình thường, không thể tiếp tục dùng Âm Lôi chưởng lực nữa. Bằng không, ngày hôm nay hắn sẽ có thể đi vào tầng thứ tư Thiên Ma công, quả thật là đáng tiếc.

Chờ Trương Thứ khôi phục nội lực, hắn lại tìm tới là tốt nhất.

Hoặc là không cần hắn tìm tới, Trương Thứ còn có thể dẫn theo người tới giết mình cũng được. Chờ bọn hắn đưa tới cửa, một hơi là hắn có thể đột phá tới tầng thứ tư Thiên Ma công.