Chương 97: Dặn dò

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiểu viện ở Ngọc Kỳ đảo.

Sở Ly đẩy cửa bước vào tiểu viện, lỗ chân lông trên người lập tức giãn ra, toàn thân dễ chịu, linh khí của cây Thiên Linh truyền vào trong người giống như suối ngọt gột rửa kinh mạch, mọi gió bụi đều bị đánh bay.

Tuyết Lăng mặc áo trắng đứng luyện công dưới trăng, gương mặt trắng ngọc ngà, động tác khoan thai nho nhã như chim hạc.

– Công tử.

Nàng dừng lại.

Sở Ly xua tay nói:

– Tiếp tục, cứ mặc kệ ta.

– Để ta làm bữa khuya cho công tử.

Tuyết Lăng nói:

– Đúng rồi, tổng quản có việc gấp tìm công tử.

– Việc gì vậy?

– Tổng quản không nói.

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

– Nhưng rất gấp.

Sở Ly gật đầu. Nếu như là việc gấp lúc này biết mình đã trở về nàng ta sẽ lập tức tìm tới đây.

– Vậy làm nhiều đồ ăn khuya một chút.

– Vâng.

Tuyết Lăng đáp lời, giúp hắn hâm một bình trà trước sau đó mới nhẹ nhàng bước vào bếp

Sở Ly nhấp một ngụm trà, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp lồng ngực, bất giác thở một hơi dài khoan khoái, ở nhà vẫn thoải mái hơn.

Cửa tiểu viện được đẩy ra, áo vàng đào bay trong gió, Tô Như duyên dáng bước tới, vào tiểu đình ngồi đối diện với hắn.

Sở Ly rót một chén trà đưa cho nàng, cười nói:

– Tổng quản, có việc gấp thật sao?

Tô Như đón lấy chén trà bạch ngọc, trừng mắt nhìn hắn:

– Ngươi cũng thật bình tĩnh!

– Có việc gì vậy?

– Việc của nhị tiểu thư!

– Sắp xuất phát rồi sao?

– Mai sẽ xuất phát!

Tô Như nói:

– Nếu ngươi về muộn thêm một ngày thì sẽ không kịp nữa!

– Hộ vệ của nhị tiểu thư thiếu ta cũng không sao!

Sở Ly mỉm cười nhấp một ngụm trà.

Tô Như tỏ vẻ tức giận nói:

– Đúng là hoàng đế không lo lắng thái giám lo lắng!

Sở Ly đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:

– Việc này rất quan trọng sao?

– Việc này khó khăn lắm tiểu thư mới giành được!

Tô Như trừng mắt nhìn hắn:

– Nếu ngươi làm lỡ việc sẽ khiến người khác tức chết!

Sở Ly ngờ vực nhìn nàng ta.

Theo lý mà nói, hộ vệ của nhị tiểu thư rất đông, thiếu hắn cũng không sao, vì thế hắn chỉ muốn đi theo lấy kinh nghiệm, không được cũng không sao.

Tô Như liếc nhìn hắn nói:

– Nhị tiểu thư khác với tiểu thư.

Sở Ly suy ngẫm gật đầu.

Đại công tử và nhị tiểu thư là con của đại phu nhân, cùng cha cùng mẹ, tam tiểu thư là con của tam phu nhân, tứ công tử là con của nhị phu nhân. Nhị tiểu thư vì có mẹ là đại phu nhân nên thân phận tôn quý. Huống hồ, trong số bốn huynh muội, ba người cơ thể khỏe mạnh chỉ có nhị tiểu thư là yếu ớt từ nhỏ, không thể tu luyện, đương nhiên sẽ được yêu quý, chiều chuộng hơn.

– Nếu như có thể lọt vào mắt nhị tiểu thư sẽ rất có lợi đối với ngươi!

Tô Như nói.

Sở Ly nói:

– Làm phiền tiểu thư phải hao tâm tổn sức rồi.

– Hừm, tuy ngươi là ngũ phẩm nhưng vào phủ muộn, tuổi tác lại quá trẻ, tiểu thư muốn đề bạt ngươi cũng gặp nhiều trở ngại, không đủ tư cách và kinh nghiệm.

Tô Như nói:

– Nếu như nhị tiểu thư coi trọng ngươi, sẽ gặp ít cản trở hơn.

Sở Ly khẽ gật đầu.

Hắn có thể đoán được, nói về sức ảnh hưởng với đại công tử, nhị tiểu thư hơn hẳn tam tiểu thư. Nhị tiểu thư coi trọng mình sẽ ảnh hưởng tới sự quyết định của đại công tử, cản trở sẽ ít đi rất nhiều.

– Tổng quản, mai nhị tiểu thư sẽ xuất phát sao?

– Đúng.

Tô Như khẽ nhấp một ngụm trà, nho nhã đặt chén trà xuống:

– Nhị tiểu thư cần đi chúc thọ Khang đại học sĩ ở Tịnh Hải thành.

– Tịnh Hải thành…

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Đó không phải là nơi yên bình, phủ Nhân Quốc Công có rất nhiều thế lực ở đó, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay!

– Chắc sẽ không đâu.

Tô Như lắc đầu:

– Lục Ngọc Dung muốn giết tiểu thư, không có thù hằn gì với nhị tiểu thư.

– Đây là suy nghĩ của tam tiểu thư sao?

Sở Ly nhíu mày

Tô Như đặt chén trà xuống:

– Có vấn đề sao?

Sở Ly nói:

– Giờ đã khác trước rồi, hai phủ Quốc Công đã trở mặt, có cơ hội nhất định sẽ ra tay!

– Nhị tiểu thư không có uy hiếp gì, nàng ấy không biết võ công, cũng không cai quản việc trong phủ, không tranh giành thế sự, hà tất phải sát thương nàng ta mà khiến đại công tử nổi giận?

Tô Như lắc đầu nói:

– Một khi sát thương nhị tiểu thư, đại công tử tuyệt đối sẽ nổi điên lên. Hai phủ nhất định sẽ khai chiến, hai bên sẽ tổn thất nặng nề, Lục ngọc Dung không dám làm bừa!

Sở Ly lắc đầu:

– Lần trước bọn họ bị thua thiệt, nhất định sẽ báo thù!

Tô Như nhíu mày.

Sở Ly nói:

– Ta đoán, Lục Ngọc Dung chưa chắc đã giết nhị tiểu thư nhưng nếu như cướp nhị tiểu thư đi buộc đại công tử phải trả tiền chuộc, đại công tử chắc chắn sẽ làm theo, như vậy có thể đả kích sĩ khí của phủ Quốc Công!

Tô Như nhíu chặt mày:

– Đã quyết định rồi, hộ vệ lần này của nhị tiểu thư không nhiều, không muốn phô trương khiến Khang đại học sĩ không hài lòng, hắn rất ghét người trong võ lâm.

– Bao nhiêu hộ vệ?

– Đây là điều tuyệt mật, sao có thể tiết lộ ra ngoài?

Sở Ly gật đầu:

– Vậy hãy nói qua với nhị tiểu thư một tiếng.

– Không có tác dụng đâu.

Tô Như nói:

– Tính cách của nhị tiểu thư không giống với tiểu thư, rất khó thuyết phục.

Tiểu thư khí chất lạnh lùng như băng tuyết, đối xử với ai cũng lạnh nhạt nhưng lại là người bề ngoài nghiêm khắc bên trong khoan nhượng, rất khoan dung với mọi người, cũng chịu lắng nghe ý kiến của người khác. Nhị tiểu thư thì hoàn toàn ngược lại, nhìn có vẻ dịu dàng thùy mị nhưng trong lòng luôn đề phòng, không chấp nhận bất cứ sai sót nào, nhị tiểu thư và đại công tử có tính cách giống đại phu nhân.

– Vậy cứ làm hết sức còn lại nghe theo mệnh trời.

Sở Ly cầm chén trà lên.

– Công tử, tổng quản, bữa khuya đã xong rồi.

Tuyết Lăng dùng khay gỗ bưng bốn món ăn nóng hổi, màu sắc và mùi vị bắt mắt cùng một hũ rượu đã hâm nóng lên.

Nàng đứng sau lưng Sở Ly, rót rượu cho hai người, trong chén bạch ngọc đựng đầy rượu biếc xanh, khiến chén ngọc ánh lên biêng biếc.

Tô Như bưng chén bạch ngọc lên nhấp một ngụm, hài lòng gật đầu:

– Ở bên nhị tiểu thư hãy nói thật ít, nhị tiểu thư không khoan dung với người khác đâu. Nếu không chú ý đắc tội nàng ấy khiến cuối cùng không những không được trọng dụng mà còn khiến nàng ta ghét bỏ.

Sở Ly gật đầu cầm đũa bạc lên ăn.

Tô Như cầm đũa bạc gắp một miếng thịt, nhai chậm rãi.

Sở Ly cười nói:

– Vậy ta sẽ làm một kẻ câm, không nói một câu nào.

– Tốt nhất là vậy.

Tô Như cười nói:

– Chỉ sợ ngươi không nhịn được thôi!

Sở Ly uống một hớp rượu, cười nói:

– Việc này không khó mà?

– Đợi ngươi nhìn thấy nhị tiểu thư rồi sẽ biết khó hay không khó!… Nhớ kĩ, nhị tiểu thư không thích người nói nhiều, muốn lấy lòng nàng ấy thì phải lặng im!

Tô Như lắc đầu cười nói:

– Còn phải chú ý một nhân vật, cho dù đi bất cứ đâu nhị tiểu thư cũng dẫn theo.

– Sao…?

Sở Ly nhìn nàng ta.

Tô Như nói:

– Quách Mộ Lâm Quách cung phụng!

Sở Ly lắng tai nghe.

Hắn còn tưởng rằng là nha hoàn của nhị tiểu thư, giống như Tô Như, tuy là chủ tớ từ nhỏ nhưng tình cảm giống như tỉ muội.

Tô Như nói:

– Vị Quách lão này y thuật cao siêu, nhị tiểu thư sức khỏe yếu, cần điều dưỡng mọi lúc mọi nơi, không cẩn thận sẽ bị bệnh, nếu không có Quách lão, nhị tiểu thư sớm đã…

Sở Ly nói:

– Hiểu rồi, không được đắc tội ông ta.

– Quách lão chỉ có một đứa con duy nhất nhưng đã bị giết rồi.

Tô Như lắc đầu thở dài:

– Cả đời chỉ cứu người không giết người nhưng con trai lại bị người luyện võ giết, ngươi nghĩ mà xem, ông ta sẽ có suy nghĩ gì?

– Vì thế ông ta rất căm hận người trong võ lâm?

Sở Ly nói.

Tô Như than:

– Phàm là những người luyện võ, ông ta đều ghét, đừng mong lấy lòng ông ta, tránh xa ông ta ra!

Sở Ly dứt khoát gật đầu.

Tô Như vẫn không yên tâm, dặn dò nói:

– Nói chung, nhiệm vụ của ngươi là tăng trải nghiệm, không phải đi thể hiện!

Sở Ly cười nói:

– Tránh xa nhị tiểu thư, không thể hiện!

– Tốt nhất là không nói gì, tránh xa nhị tiểu thư, tránh xa Quách cung phụng!

Tô Như cười nói:

– Làm được như vậy thì ta yên tâm!

– Được.

Sở Ly cười nói.

Tô Như lắc đầu:

– Nhị tiểu thư có sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng chạy thoát được, không cần ngươi phải bận tâm, giữ mạng của ngươi là được rồi.

– Phủ Nhân Quốc Công có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại Thiên?

– Hơn mười người.

– Ít vậy thôi sao?

Sở Ly ngạc nhiên.

Vương triều Đại Quý tổng cộng có mười hai phủ Quốc Công, mỗi phủ có khoảng mười người vậy là hơn một trăm người, công thêm các tông phái võ lâm, Đại Quý to lớn vậy nhưng cũng không quá ba trăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên, ít hơn hắn tưởng rất nhiều.

Theo hắn, so với xã hội hiện đại, Trúc Cơ giống như thi vào đại học, tăng lên Tiên Thiên giống như giảng viên, Thiên Ngoại Thiên thì giống như viện sỹ thượng viện và nghị viện, còn Thiên Thần thì giống như Newton, Einstein, vô cùng hiếm có.

Thế giới này chỉ lãnh thổ của vương triều Đại Quý đã bằng mười lần thế giới trước đây, nhân khẩu chừng bốn tỷ. Mọi người theo đuổi võ học cuồng nhiệt hơn cả người hiện đại theo đuổi tiền tài, chỉ có hơn ba trăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên là quá ít, tuổi thọ của cao thủ Thiên Ngoại Thiên có thể đạt tới hai trăm năm.