Chương 567: Giết Chết

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ầm!

Tay của hai người giao nhau.

Sở Ly nở một một nụ cười.

Gia Cát Thiên có một tia kinh ngạc, khó có thể tin được mà phải trợn mắt lên.

Tay của hai người tách ra, đều thối lui về phía sau một bước.

Gia Cát Thiên trợn mắt lên:

– Ngươi… Ngươi…

Sở Ly nói:

– Sao nào, khắc chế được tâm pháp Phục Ngưu sơn của ngươi rồi chứ?

– Ngươi luyện võ công gì?

Gia Cát Thiên trầm giọng nói.

Sở Ly híp mắt cười nói:

– Bích Hải Vô Lượng Công, uy lực ra sao?

– Không thể nào!

Gia Cát Thiên hừ lạnh nói.

Tuyệt Vân thần công của hắn có thể nuốt chửng nội lực làm cho bản thân sử dụng, lần trước giao thủ, tuy nói tay trắng trở về, nhưng bản thân lại không có chỗ tổn hại, chỉ là để Sở Ly chạy thoát mà thôi. Lần này nội lực của hắn tiến vào thân thể mình, nuốt chửng nội lực của mình, gần như giống với Tuyệt Vân thần công của mình vậy!

Sở Ly nói:

– Tâm pháp của ngươi cũng không có gì cả, ta cố ý luyện môn võ công này chính là vì khắc chế ngươi, xem ra quả nhiên hữu dụng!

Trong lòng Gia Cát Thiên có một suy nghĩ, thế nhưng hắn lại lập tức phủ quyết đi.

Không thể, tuyệt đối không thể, trong thiên hạ chỉ có một phần Tuyệt Vân bảo cấp, mà nơi hắn giấu bí kíp cũng chỉ có mình hắn biết, trên đời này không có người thứ hai biết được, hầm là tự mình động thủ đào, không ai nhìn thấy.

Sở Ly tuyệt đối không thể có được Tuyệt Vân bảo cấp, rất có khả năng là tâm pháp tương tự.

Nhưng thật sự có tâm pháp tương tự với Tuyệt Vân thần công hay sao?

Trong lòng hắn xoắn xuýt, gương mặt tuấn tú trở nên âm u, gắt gao trừng mắt nhìn đối phương.

Sở Ly nói:

– Gia Cát Thiên, xem ra ngươi là một đứa trẻ không có mẫu thân nhỉ.

– Con bà nó!

Gia Cát Thiên tức thì giận tím mặt, gắt gao trừng mắt nhìn hắn:

– Ngươi muốn chết!

Sở Ly lắc đầu nói:

– Ài… đứa trẻ đáng thương, ngươi từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân lại mặc kệ ngươi, lẻ loi một mình, vì lẽ đó càng ngày càng vặn vẹo, mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.

Gia Cát Thiên cắn răng trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, chậm rãi rút trường kiếm ra rồi nói:

– Ngươi muốn tìm chết, ta sẽ tác thành cho ngươi!

Sở Ly lắc đầu:

– Nếu như ngươi giết ta, ai mang ngươi xuất trận đây? Ngươi chỉ có thể một mình bị chết khát, bị chết đói ở đây mà thôi!

– Hừ, người bên ngoài sẽ tới tìm ta!

Gia Cát Thiên cười lạnh nói.

Sở Ly cười cợt:

– Lời này của ngươi quá buồn cười, ngươi ở Phục Ngưu sơn chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao mà thôi. Chẳng ai quan tâm tới ngươi, người thiếu chủ như ngươi căn bản không có địa vị gì cả!

– Nói bậy!

Gia Cát Thiên lạnh lùng nói:

– Ta sẽ giết từng người trong bọn họ!

Sở Ly lắc đầu:

– Ngươi dám làm như thế, phụ thân ngươi có thể đồng ý, có thể dùng một chưởng đập chết ngươi hay không?

– Họ Sở, ngươi thật sự cho rằng trừ ngươi ra, ta sẽ không phá được trận pháp ra ngoài hay sao?

Gia Cát Thiên cười lạnh nói:

– Ngươi thật sự cho rằng trận pháp chính là vô địch hay sao?

Sở Ly nói:

– Trận pháp không phải là vô địch, có khả năng không giữ nổi cao thủ Thiên Thần, còn cao thủ Thiên Ngoại Thiên lại đủ dùng. Gia Cát Thiên, ngươi khỏi hi vọng có thể phá tan được trận pháp đi. Nên đàng hoàng chịu thua để ta thoả mãn, khi đó có thể ta sẽ thả ngươi rời khỏi nơi này.

– Buồn cười!

Gia Cát Thiên tức giận hừ.

Trong lòng hắn lại vui mừng khôn xiết, xem ra Sở Ly cũng không có tâm giết mình, có thể buông tha cho mình.

Sở Ly nói:

– Nếu như ngươi không chịu thua, vậy ta chỉ có thể giết ngươi, đỡ cho ngươi lại tính toán ta, lần này ngươi đã gây ra phiền phức đủ lớn!

– Ha ha…

Gia Cát Thiên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to:

– Ha ha! Ha ha…

Sở Ly lẳng lặng nhìn hắn, đã thấy cảnh tượng trong đầu của hắn.

Mẫu thân khó sinh mà chết, cho dù phụ thân của Gia Cát Phong là cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì cũng không có thể cứu được nàng, cho nên căm hận cực điểm đối với người làm ra chuyện này như hắn, từ nhỏ đã không ưa, nếu không có vú em từ nhỏ chăm sóc hắn lớn lên, không chừng hắn đã chết đói rồi.

Chỉ là vú em cất giấu huyết hải thâm cừu đối với Gia Cát Phong, thừa dịp một lần Gia Cát Phong say rượu cho nên cơ hội ám sát hắn.

Gia Cát Phong là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, uống say đến mấy cũng có báo động xuất hiện, tự nhiên sẽ có phản ứng, hắn dùng một chưởng đập chết vú em, khi đó hắn mới mười tuổi đã trở thành đứa trẻ không ai quản, trôi dạt ở trong Phục Ngưu sơn.

Lúc hắn mười hai tuổi, trong lúc chơi đùa ở trên núi thì nhìn thấy một hang động, hắn đi vào thám hiểm, phát hiện ra một bộ xương khô và một quyển bí kíp, chính là bản Tuyệt Vân bảo cấp này.

Từ đó về sau hắn vùi đầu khổ luyện, lặng lẽ xuống núi luận bàn cùng cao thủ võ lâm, cuối cùng luyện thành một thân bản lĩnh kỳ tuyệt này.

Hắn luôn chờ đợi phụ thân Gia Cát Phong xuất quan, muốn ở trước mặt tất cả đệ tử Phục Ngưu sơn đánh bại Gia Cát Phong, trở thành sơn chủ chân chính của Phục Ngưu sơn, bức cho Gia Cát Phong thoái vị.

Hắn phải cho đối phương biết, cho dù không có người phụ thân như đối phương thì mình cũng có thể sống rất khá, tình phụ tử từ đây sẽ bị một đao cắt đứt.

Tuổi thơ khúc chiết như vậy khiến cho cảm giác của hắn đối với nữ nhân vặn vẹo xoắn xuýt, đối với nữ nhân có khuôn mặt đẹp vừa khát vọng giữ lấy lại vừa đau vừa hận, cảm thấy chỉ có làm cho các nàng triệt để thành thật, hoàn toàn thần phục thì mới có thể thật tâm thích mình, làm cho các nàng chết thì mới thực sự thuộc về mình.

Ở trong đầu hắn Sở Ly đã nhìn thấy khuôn mặt của mười mấy nữ nhân đều bị hắn ngược đãi mà chết.

Hắn cực kỳ tức giận, hận không thể làm cho đối phương nhận hết thống khổ mà chết, nếm thử thống khổ mà những thiếu nữ kia đã trải qua.

Trong lòng hắn tràn ngập sát cơ mãnh liệt, nhưng không hiện rõ, bề ngoài thì lại thản nhiên nói:

– Ngươi còn cất giấu bảo vật gì nữa?

– Hừ, bảo vật ta giấu có rất nhiều, cũng không phải là thứ mà ngươi có thể nghĩ tới được.

Trường kiếm Gia Cát Thiên chỉ về phía hắn, cười lạnh nói:

– Sở Ly, nếu như ngươi thức thời thì chúng ta có thể hóa địch thành bạn, Mai Ngạo Sương đã chết rồi, chúng ta cũng không có quan hệ gì cả!

Sở Ly lắc đầu:

– Ai nói với ngươi Mai Ngạo Sương chết rồi chứ?

– Không chết?

Gia Cát Thiên cau mày.

Sở Ly gật gật đầu nói:

– Ta sai người ta truyền ra tin tức giả, ngươi có thể phân tán tin tức, vì sao ta không thể chứ?

– Ha ha, hay, hay!

Gia Cát Thiên cười to vài tiếng nói:

– Không chết thì rất tốt!

Mai Ngạo Sương vừa chết, hắn mới phát hiện ra trong lòng mình không nỡ nàng thế nào, khuôn mặt đẹp của nàng độc nhất vô nhị, cứ như thế mà mất mạng thì thật là đáng tiếc.

– Ngươi có chuyện gì muốn làm nữa không?

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Kẻ thù của ngươi là ai?

– Ngươi muốn làm gì?

Gia Cát Thiên cau mày, cảm thấy câu hỏi của Sở Ly có chút quái lạ.

Sở Ly nói:

– Bằng hữu của ngươi có người nào? Kẻ thù thì sao?

Gia Cát Thiên lạnh lùng nói:

– Không tới phiên ngươi bận tâm, Sở Ly, thả hay là không thả ta ra, ngươi nói đi?

– Kiều Tam thật sự trung thành tuyệt đối đối với ngươi sao?

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Hay là chần chừ?

– Đương nhiên Kiều Tam rất là trung tâm đối với ta rồi!

Gia Cát Thiên hừ lạnh nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

– Hắn một mảnh trung tâm với ngươi, thế nhưng ngươi đối xử với hắn lại không có tình cảm gì, tại sao?

– Hừ, hắn chỉ là con chó mà Gia Cát Phong phái ra ở bên cạnh ta mà thôi!

Gia Cát Thiên cười lạnh nói:

– Là vì muốn nhìn chằm chằm vào ta!

Sở Ly bật cười:

– Ngươi nghĩ như vậy không sợ oan uổng cho hắn sao? Ngươi làm những việc tội ác tày trời kia, hắn có bẩm báo cho Gia Cát Phong không?

– Đó là bởi vì đối phương bế quan, chỉ cần vừa xuất quan, tự nhiên hắn sẽ bẩm báo!

Gia Cát Thiên hừ lạnh nói.

Thiên Ma châu rơi xuống tim, tức thì lực lượng mãnh liệt vô cùng vô tận xuất hiện, ngũ quan tăng lên, thiên địa đều ở trong tay của mình, nắm giữ sinh tử, cảm giác không người có thể nắm giữ được vận mệnh của mình sinh sôi ở trong lòng, hào khí ngập trời.

Sở Ly vận chuyển Đại Viên Kính Trí, loại bỏ những tâm tư dị thường này, khôi phục lại vẻ yên lặng, thở dài:

– Nuôi không dạy là lỗi của phụ thân, Gia Cát Phong quả thực quá thất trách, lại tạo ra hạng người ác độc như ngươi, ngày hôm nay ta sẽ lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi một chút!

– Xem kiếm!

Gia Cát Thiên phẫn hộ hừ một tiếng, mũi kiếm trong nháy mắt đã đến trước yết hầu của Sở Ly.

– Keng…

Mũi kiếm bị đẩy ra, mũi kiếm của Trần Quang kiếm đâm vào yết hầu của Gia Cát Thiên.

– Sao…

Gia Cát Thiên khó có thể tin được trợn mắt lên, gắt gao trừng mắt nhìn hắn.

– Sưu sưu sưu!

Sở Ly đâm ra mấy kiếm, ngực Gia Cát Thiên, mi tâm và đan điền đều bị mũi kiếm đâm thủng, sau đó trường kiếm của hắn vạch một cái, đầu của đối phương bay lên.