Chương 529: Phục sinh

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mã Côn cau mày nói:

– Giết khi nào chứ?

– Ngày hôm qua. 

Phó Mộng Sơn lắc đầu than thở:

– Ngoại trừ một tuần phủ ra còn có một đám cao thủ võ lâm hành hiệp trượng nghĩa, tất cả đều bị hắn diệt, khá lắm, quả thực rất là lợi hại, phải phái cao thủ tới.

Sắc mặt của Mã Côn hơi thay đổi nói: 

– Người của chúng ta đâu?

– Tạm thời không thành vấn đề.

Phó Mộng Sơn nói: 

– Chỉ mong hai người mà ngươi phái đi không tìm được hắn, nếu không, trừ phi bọn họ đủ linh hoạt…

Hắn nặng nề lắc đầu một cái, bỏ qua suy nghĩ này.

Mã Côn vội nói: 

– Lúc này, mau mau phái huynh đệ Ninh Thị đi thì hơn!

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

– Sở Ly không ở trong Bí vệ phủ. 

– Đi Vương phủ tìm hắn.

Mã Côn nói:

– Hoặc là trực tiếp tìm huynh đệ Ninh Thị… Hai người này là kẻ dối trá, vừa nghe thấy là ta mời hỗ trợ, mỗi người đều co vòi lại, mong thống lĩnh lên tiếng mới được! 

Phó Mộng Sơn liếc nhìn hắn một chút:

– Ngươi câm miệng đi, đừng có gây xích mích thị phi!

– Thống lĩnh, chuyện này sao ta có thể gây xích mích được chứ, ta tuyệt không nói láo! 

Mã Côn không phục nói:

– Nếu như thống lĩnh không lên tiếng, ai cũng đừng mong sai khiến được huynh đệ Ninh Thị!

Phó Mộng Sơn nói: 

– Chu Lương, ngươi đi xem xem huynh đệ Ninh Thị đang làm gì.

– Vâng.

Chu Lương đáp một tiếng, liếc mắt nhìn Mã Côn, âm thầm lắc đầu. 

Mã Côn này thay đổi thị phi là hảo thủ, thế nhưng tên này có tuổi, là lão nhân trong Bí vệ phủ, nếu như không phạm phải sai lầm lớn thì thống lĩnh cũng không làm gì được hắn.

Một lát sau, Chu Lương về đến đại sảnh bẩm báo:

– Thống lĩnh, trong tiểu viện của Sở Bách phu trưởng không có ai, tất cả đều đi ra ngoài. 

– Tất cả đi ra ngoài rồi sao?

Phó Mộng Sơn nói.

Chu Lương nói: 

– Dường như bọn hắn đang tra vụ án Mãn Vân trại này vậy.

– Ồ, vậy cũng đúng dịp.

Phó Mộng Sơn nhìn về phía Mã Côn, cười nói: 

– Người các ngươi tra là cùng một người, vậy thì tốt rồi, ngươi cũng không cần gấp, nhìn xem đám người Sở Ly tra như thế nào đi.

– Hừ, ta rất muốn xem xem có phải hắn đang lười biếng hay không!

Mã Côn không cam lòng hừ lạnh nói. 

Hắn cảm thấy Sở Ly tra xét vụ án của Mãn Vân trại thuần túy là qua loa, là vì ngăn chặn miệng của mình, làm cho mình không thể mượn huynh đệ Ninh Thị!

Phó Mộng Sơn thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên rồi nói:

– Ngươi đó, đừng có từ sáng đến tối suy tính nhỏ nhặt như vậy, Sở Ly là một nhân tài, Bí vệ phủ cần hắn, ngươi mau bỏ tâm tư kia đi, đừng có giận dỗi với hắn, đỡ cho sau này mình sẽ phải tiến thoái lưỡng nan! 

– Thống lĩnh, người cũng quá thiên vị hắn rồi!

– Hết cách rồi, ai có năng lực thì ta ủng hộ người đó!

Phó Mộng Sơn vung vung tay, ý bảo hắn đi nhanh lên. 

Mã Côn không cam lòng hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ rời khỏi phòng khách.

Chu Lương cũng lùi ra theo.

– Ài… sắp hết hơi rồi!

Ninh Trọng Viễn thở dài một hơi não nề, ngồi vào trên một tảng đá lớn, thân thể mập mạp chiếm hơn một nửa tảng đá, hắn lớn tiếng kêu lên:

– Mệt chết ta! 

– Ninh Nhị huynh đệ, không thể tiếp tục thế này nữa.

Đổng Kỳ Phi dừng lại thúc giục nói:

– Đại Lôi Âm tự đuổi theo, chúng ta đều không phải là đối thủ của bọn họ! 

– Hừ, vậy cũng không hẳn!

Ninh Trọng Viễn hừ lạnh nói:

– Bọn họ cũng không phải là vô địch, bốn người chúng ta liên thủ sợ rằng bọn họ muốn làm gì cũng không được! 

– Nếu như có thể đánh được thì Bách phu trưởng cũng sẽ không nói những câu nói kia!

Dương Tông Văn nói.

Bốn người đang đứng ở bên cạnh một rừng cây. 

Có một khối đá lớn giống như giường vậy, bị mài rất bóng loáng, hiển nhiên đã có rất nhiều người từng ngồi qua ở nơi này.

Đổng Kỳ Phi ném Chu Linh Phong lên trên một bãi cỏ, không để ý tới, chỉ là một bộ thi thể mà thôi, chỉ cần không làm hỏng là được.

– Theo ta thấy, trực tiếp cắt đầu mang về là được rồi, bớt việc, hà tất phải mang cả thi thể về chứ? 

Đổng Kỳ Phi nói.

Dương Tông Văn nói:

– Nếu như có thể như vậy thì Bách phu trưởng sẽ nói. 

– Cũng đúng.

Đổng Kỳ Phi nói:

– Bách phu trưởng quả thực là một người tinh minh. 

– Các ngươi ở cùng với Bách phu trưởng dài hơn ta, các ngươi có hiểu rõ về hắn không?

Ninh Trọng Viễn cười nói, cánh tay mập mạp lau trán, ngực đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Đổng Kỳ Phi ưỡn ngực nói: 

– Không cần phải nói!

Ninh Trọng Viễn cười nói:

– Nếu như bị Đại Lôi Âm tự đuổi kịp, chúng ta làm mất tên này, Bách phu trưởng sẽ không trách tội đó chứ? 

– Như vậy cũng không tới nỗi.

Đổng Kỳ Phi nói:

– Bách phu trưởng rất là rộng lượng. 

– Ha ha…

Ninh Trọng Viễn và Ninh Bá Viễn đều cười lớn lên.

Bọn họ không nhìn ra được lòng dạ của Sở Ly rộng rãi tới đâu. 

Đổng Kỳ Phi cười nói:

– Các ngươi đừng nhìn Mã Côn, hắn ta quá hẹp hòi, dựa vào tính khí của Bách phu trưởng, nếu hắn không phải là người của Bí vệ phủ thì đã sớm trừng trị hắn rồi, Bách phu trưởng vẫn nhẫn nhịn, chờ cơ hội đến sao có thể buông tha cho hắn được chứ.

– Đúng vậy, Mã Côn quá mức, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận. 

Dương Tông Văn gật đầu.

Ninh Bá Viễn bỗng nhiên cau mày, nhìn về phía Chu Linh Phong ở trên mặt đất.

Ba người hiếu kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái. 

– Sao vậy, đại ca?

Ninh Trọng Viễn hỏi.

Ninh Bá Viễn lắc đầu: 

– Có khả năng là ta hoa mắt.

Ninh Trọng Viễn thở dài:

– Đi thôi! 

– Được rồi, chúng ta cũng nên đi rồi.

Dương Tông Văn nói:

– Nếu như bị người của Đại Lôi Âm tự đuổi theo, tuy nói làm mất đi người này Bách phu trưởng sẽ không nói cái gì cả. Thế nhưng đây chính là hung thủ mà Bách phu trưởng thật vất vả mới bắt được, nếu như bị Đại Lôi Âm tự đoạt về, quả thực cũng rất là uất ức! 

– Nghỉ thêm một lát đi.

Ninh Trọng Viễn khoát tay một cái rồi nói:

– Cũng không thiếu chút thời gian này. 

Hắn thực sự sắp mệt chết tới nơi rồi.

Dương Tông Văn bất đắc dĩ nhìn hắn.

– Ồ, không đúng! 

Ninh Bá Viễn bỗng nhiên kêu lên, chỉ chỉ vào Chu Linh Phong nằm ở trên đất:

– Dường như hắn không chết!

– Không thể nào? 

Ba người giật nảy mình.

– Đây chính là do Bách phu trưởng tự mình giết chết mà!

Đổng Kỳ Phi cười nói: 

– Sao có thể không chết được chứ!

– Các ngươi xem!

Ninh Bá Viễn chỉ chỉ vào ngón tay của Chu Linh Phong: 

– Thật sự không chết!

Ngón tay Chu Linh Phong đang nhè nhẹ rung động.

– Không phải là hoa mắt đó chứ? 

Trong lòng bốn người đều có chút sợ hãi.

– Giết thêm một lần là được rồi!

Đổng Kỳ Phi lớn tiếng nói, đề cao tinh thần cho mình: 

– Để ta đến!

Hắn nói xong vỗ ra một chưởng.

– Ầm! 

Hắn bay thẳng ra ngoài.

Chu Linh Phong phù một tiếng, lập tức ngồi thẳng dậy, hai chân lập tức nhảy một cái, đứng lên, hai mắt như điện nhìn ba người.

Trên khuôn mặt gầy gò của hắn tràn ngập vẻ dữ tợn khủng bố, làm cho ba người sợ tới mức ngẩn ra. 

Mắt của Chu Linh Phong sáng lên, quét qua một vòng ở trên thân thể của ba người, lập tức đánh tới.

– Không được, cẩn thận!

Ninh Bá Viễn quát lên. 

Hắn nói xong vỗ ra một chưởng, chưởng lực rất là mãnh liệt.

Ninh Trọng Viễn và hắn tâm ý tương thông, cũng đánh ra một chưởng theo.

Chưởng lực của hai người hội hợp, mãnh liệt như một cơn hồng thủy xông tới. 

Chu Linh Phong đạp ra một bước, thân thể tránh ra khỏi phạm vi chưởng lực của hai người, lại giẫm một bước đến trước mặt của Đổng Kỳ Phi, bàn tay phải thon dài đã in lên trên ngực của hắn.

– Phốc!

Đổng Kỳ Phi ngửa mặt lên trời bay ra ngoài, người ở trên không trung phun ra một ngụm máu. 

– Lão Đổng!

Dương Tông Văn hét lớn.

Hai mắt của Chu Linh Phong như điện, thân như quỷ mỵ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Dương Tông Văn, lại ấn xuống một chưởng. 

– Ầm!

Bàn tay bụ bẫm của Ninh Bá Viễn ngăn cản hắn, hai chưởng tương giao phát ra tiếng vang trầm thấp.

Ninh Bá Viễn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, thiếu một chút nữa đã ngã ngồi xuống. 

Khuôn mặt béo của hắn đỏ lên, nội lực chí cương chí dương từ lòng bàn tay vọt tới như muốn thiêu đốt hắn, làm cho cả người nóng rực không chịu nổi, cảm giác ngay cả thở ra cũng là lửa.

Tay trái của Chu Linh Phong lại đánh ra.

– Ầm! 

Bàn tay mập của Ninh Trọng Viễn che ở trước ngực của Ninh Bá Viễn, phát ra tiếng vang trầm.

Ninh Trọng Viễn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, mặt đỏ lên.

Chu Linh Phong cười nhạt, bàn tay phải lại vươn ra. 

Ninh Bá Viễn không quan tâm tới bản thân rất khó chịu, bàn tay mập che ở trước ngực của đệ đệ.

– Ầm.

Ninh Bá Viễn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cảm thấy ngực mình như bị đè nén, trong miệng mơ hồ có mùi máu tanh, tên này so với lúc trước còn lợi hại hơn nữa, hai chưởng đã làm cho mình phun ra máu tươi! 

– Đi mau!

Ninh Bá Viễn quát lên:

– Ngươi mang theo hai người bọn họ đi mau! 

Hắn dứt lời đánh về phía Chu Linh Phong.

Nhưng Chu Linh Phong lại co rụt lại, tránh ra khỏi chưởng lực của hắn, đến phía sau lưng của Dương Tông Văn, lại vỗ ra một chưởng vào lưng hắn.

Dương Tông Văn phốc một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, phi thân rơi vào bên người Đổng Kỳ Phi.