Chương 263: Rời đi

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ngọc Dung đã đi tới Tư nhân đường, chỉ có Lục Ngọc Thụ đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Lục Ngọc Dung ngồi vào phía đối diện với Lục Ngọc Thụ.

Tư nhân đường là chỗ dùng cơm của nhà bọn họ.

Ở giữa có xếp một cái bàn tròn, Lục Ngọc Thụ ngồi ở bên cạnh bàn đang cúi đầu trầm tư.

Trong phòng có vẻ trống rỗng.

Lục Ngọc Dung mặc một bộ y sam màu trắng, nhẹ nhàng khoan khoái mà lại hợp lòng người:

– Đại ca đâu rồi?

– Luyện công đến nỗi cao hứng, không ăn.

Lục Ngọc Thụ trầm ngâm nói.

Hắn tựa lưng vào trên ghế Thái sư, lười biếng nói:

– Nghe nói ngày hôm qua muội đã uống say?

– Tháng này huynh đã lấy nhiều hơn một trăm lạng bạc ròng a.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Tháng sau bù vào.

– Ta nói nha đầu muội, muội đừng có chi ly như vậy được không!

Lục Ngọc Thụ vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:

– Ta thân là công tử, không thể lấy thêm một ít bạc để dùng hay sao?

– Không thể.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Lục Ngọc Thụ hừ một tiếng, như quả bóng xì hơi:

– Lại nói, không phải là một Bạch Y Thần Đao hay sao? Ta ghét nhất là nam nhân mặc áo trắng!

Lục Ngọc Dung cất cao giọng nói:

– Tịch lão, bảo bọn họ mang món ăn lên đi.

– Vâng.

Âm thanh của Tịch Vụ ở bên ngoài truyền vào.

Lục Ngọc Thụ nói:

– Theo ta thấy, trực tiếp làm thịt, cũng coi như lập uy, tên này quá cuồng!

– Lập uy?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Muốn giết Đỗ Phong, huynh cảm thấy sẽ có bao nhiêu cao thủ chôn cùng chứ? Đao pháp của hắn huynh cũng đã nhìn thấy rồi đó. Đám người Tịch lão một chọi một có thể thắng được hắn ta sao?

– Một không được vậy thì hai người, ba người!

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

– Ta không tin còn không thu thập được hắn, hắn không cho phủ Quốc Công chúng ta mặt mũi. Như vậy phải thu thập hắn, làm kinh sợ đám người giá áo túi cơm khác!

– Huynh lúc nào cũng chỉ biết chém chém giết giết.

Lục Ngọc Dung lắc đầu. Rất thất vọng nói:

– Dựa vào giết người thì có thể làm được chuyện gì chứ?

– Họ Đỗ kia không phải như vậy sao? Cũng chỉ biết chém chém giết giết mà thôi!

Lục Ngọc Thụ rất không phục nói.

– Người ta giết kẻ ác, thay trời hành đạo đó!

Lục Ngọc Dung tức giận nói:

– Còn huynh, nhìn thấy người không hợp mắt là giết, là bởi vì người ta thường mặc y phục màu trắng, có đúng không?

– Nam nhân mặc đồ trắng không ai là kẻ tốt cả!

Lục Ngọc Thụ bĩu môi:

– Giết cũng không sai… Không phải muội đã động tâm với Bạch Y Thần Đao này rồi đó chứ?

– Huynh nói xem!

Lục Ngọc Dung nói.

Lục Ngọc Thụ thở dài:

– Cũng đúng a, muội yêu thích nữ nhân mà.

– Ai nói muội yêu thích nữ nhân?

Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi nói:

– Đừng có nói lung tung!

Lục Ngọc Thụ nói:

– Ta thấy muội rất thích ở chung với nữ nhân đó.

Lục Ngọc Dung tức giận nói:

– Muội không thích nữ nhân. Cũng không thích nam nhân. Tư tình nhi nữ quá tẻ nhạt, làm chậm trễ chính sự!

– Muội đó…

Lục Ngọc Thụ lắc đầu nói:

– Dã tâm quá lớn!

– Nhị ca cũng nên dụng tâm suy nghĩ nhiều hơn. Như vậy muội cũng không cần lao tâm lao lực nữa!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Lục Ngọc Thụ nói:

– Nếu không phải thích hắn thì vì sao lại tốt với hắn như vậy? Không cần phải làm như vậy chứ!

Lục Ngọc Dung thở dài, ngữ khí hòa hoãn, lời nói ý có chút vị sâu xa:

– Phủ Quốc Công có thế, muốn cho người ta nhớ nhung thì phải lấy ân để kết nghĩa, dùng sự chân tâm chân thành để đánh động người khác.

Lục Ngọc Thụ bĩu môi.

– Kết bạn rộng rãi, nhiều thêm một người bạn thì sẽ có thêm một con đường. Huynh thì tốt rồi, đoạn tuyệt quan hệ với người khác… Quên đi. Nói cho huynh những chuyện này thì có ích lợi gì chứ? Tháng sau bớt đi một trăm lạng,… Nếu như huynh trêu vào Đỗ tiên sinh, tháng sau đừng mơ ra khỏi phủ!

– Ai là ca ca ai là muội muội vậy?

Lục Ngọc Thụ tức giận đến mức kêu to.

Mấy nha hoàn nhẹ nhàng đi vào, dâng lên mười món ăn và hai loại canh.

Lục Ngọc Dung không để ý tới hắn mà tiếp nhận đũa bạc, bắt đầu ăn cơm, động tác rất tao nhã.

Lục Ngọc Thụ vội vã câm miệng. Ở trước mặt các thị nữ hắn phải duy trì địa vị Nhị công tử của mình, bởi vì tầm quan trọng của mặt mũi đối với nam nhân vẫn là rất lớn.

Muội muội này của hắn quá khôn khéo, vốn hắn tính toán định đi thu thập họ Đỗ kia một chút, tốt nhất là làm thịt. Thế nhưng không ngờ lại bị nhìn thấu, cho nên hắn chỉ có thể dừng tay mà thôi.

Tịch Vụ bỗng nhiên đi vào, đưa một phong thư lên rồi nói:

– Tiểu thư, Đỗ tiên sinh bảo người đưa đến!

Lục Ngọc Dung ngẩn ra.

Tịch Vụ mở ra, sau đó bàn tay run lên, đưa cho Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung quét mắt nhìn vài lần, vội vã thả đũa bạc xuống:

– Đỗ tiên sinh sắp đi, ta phải đến đưa tiễn, Tịch lão, chuẩn bị ngựa!

– Vâng.

Tịch Vụ ứng tiếng, vội vã đi ra ngoài.

– Họ Đỗ muốn đi sao?

Lục Ngọc Thụ cười nói ha hả:

– Hắn cũng rất thức thời đó!

Lục Ngọc Dung quay ngoắt lại liếc mắt nhìn hắn một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tịch Vụ đã chuẩn bị hai con hồng mã thần tuấn ở bên ngoài phủ, tay cầm một cái áo choàng màu trắng.

Lục Ngọc Dung vừa ra tới nơi thì Tịch Vụ đã đưa áo choàng lên, rồi xoay người lên ngựa.

– Giá!

Hai con ngựa nhằm về phía phố lớn mà đi.

Trên mặt của Lục Ngọc Dung mang theo lụa trắng, theo sát ở phía sau Tịch Vụ phóng ngựa chạy như bay. Áo choàng tung bay, anh tư hiên ngang.

Thỉnh thoảng Tịch Vụ vươn tay đẩy một cái, người đi đường phía trước không kịp tránh ra lập tức bị đẩy ra ngoài, một đường thông suốt đi ra khỏi cửa thành.

Sở Ly để người đưa tới phủ Quốc Công một phong thư, sau đó lập tức rời khỏi khách điếm, đi đến ngoài thành.

Hắn cảm thấy ở lại đây cũng là vô ích, nên đi sớm thì hơn. Tránh cho tương lai chọc phải phiền phức.

Thân là kẻ địch, nếu không thể chuyên chú đối phó với đối phương, như vậy sẽ là bản thân mình tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hư thực của phủ Hoài Quốc Công tối hôm qua hắn đã dò xét một hồi. Rất làm cho người ta kinh hãi, cao thủ Thiên Ngoại thiên của phủ Nhân Quốc Công có tới mười bốn tên. Lục Ngọc Dung quá am hiểu ẩn nhẫn, lá bài tẩy trên người có vô số.

Ở khách điếm hắn đã nhìn thấy không ít nhân vật võ lâm, bọn họ đều mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.

Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, muốn hạ độc trước, nếu như hạ độc không được thì lại giết hắn, ép hắn động thủ.

Chỉ cần hắn vừa động thủ, phủ Quốc Công sẽ phải ra tay.

Bọn họ chịu hy sinh chính mình, để làm cho phủ Quốc Công phải đối phó với hắn.

Sở Ly đã giết quá nhiều người, sẽ khó tránh khỏi có huynh đệ tỷ muội là sư đồ trong những người này. Huyết hải thâm cừu như vậy, cho dù không giết chết được hắn thì cũng phải lợi dụng phủ Quốc Công để làm cho hắn mất một lớp da.

Sở Ly nghĩ tới nghĩ lui, ở trong Thanh Sơn thành này bó tay bó chân như vậy, không bằng rời đi thì hơn.

Vừa đi vừa suy nghĩ, đánh giá bốn phía. Lúc này đã có người đuổi tới, không có ý tốt.

Hắn bước đi thong dong, chưa thi triển khinh công, trong lúc bất tri bất giác đã đi ra ngoài được hai dặm.

– Đỗ tiên sinh!

Từ phái xa xa truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, âm thanh mềm mại của Lục Ngọc Dung truyền tới.

Sở Ly quay đầu nhìn lại, hai con tuấn mã mang theo Lục Ngọc Dung và Tịch Vụ đang chạy băng băng tới.

Áo choàng màu trắng theo gió bay phấp phới, ngựa như rồng, người như ngọc.

Đến gần, Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, nhìn chăm chú vào hắn:

– Tiên sinh hà tất phải vội vã rời đi như vậy chứ?

Sở Ly chỉ chỉ về bốn phía, than thở:

– Nên đi thì tốt hơn.

Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung quét qua, hừ lạnh nói:

– Đám chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, không đủ để gây sợ, Tịch lão!

– Vâng.

Tịch Vụ trầm giọng nói.

Hắn tiến vào rừng cây, bên trong lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Lục Ngọc Dung không để ý tới bọn họ mà chỉ chỉ vào một tiểu đình ở một bên khác của rừng cây, lại nói:

– Chúng ta đi vào trong nói chuyện chút đi.

Hai người đi tới tiểu đình.

Tịch Vụ nhẹ nhàng đi ra rừng cây tới tiểu đình, lại lau bàn đá một chút.

Lục Ngọc Dung tao nhã ngồi xuống, thở dài nói:

– Vội vã gặp mặt mà đã sắp chia ly, Đỗ tiên sinh nên ở lại chơi mấy ngày nữa!

– Lần sau trở lại, ta sẽ ở thêm chút thời gian.

Sở Ly cười nói.

– Không biết tiên sinh muốn đi nơi nào?

Lục Ngọc Dung nói:

– Sau khi dừng chân, đừng quên gửi thư cho ta!

– Được.

Sở Ly gật đầu.

Bỗng nhiên lại có một con ngựa vội vã chạy tới, bên trên là một lão giả đeo áo choàng, cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Trong tay hắn nhấc theo một cái hộp gỗ. Sau khi đi tới tiểu đình lại mở hộp gỗ ra, lấy ra rượu và thức ăn bên trong.

Tịch Vụ rót rượu cho hai người.

– Đây là một chút rượu nhạt làm tiệc tiễn biệt cho tiên sinh!

Lục Ngọc Dung nâng chén bạc lên, vươn tay che mặt, uống một hơi cạn sạch.

Sở Ly cũng uống một hơi cạn sạch.

Hai người ăn mấy món ăn, lại uống một chén rượu.

– Ầm ầm ầm…

Mặt đất chấn động, một đám người ngựa từ ngoài thành đi đến, đảo mắt đã vây quanh tiểu đình lại.